Tao lớn lên ở Sài gòn, gần khu Hoa kiều, hàng xóm ngày xưa cũng phần lớn là người Hoa, cô giáo dạy vỡ lòng trước mẫu giáo cũng người Hoa nốt, cảm nhận là dù người Hoa hay người Kinh đều rất hay và tốt.
Sài Gòn nếu nói đẹp thì cũng không phải là nét đẹp hoàn hảo như tụi bây nghĩ, ngày xưa cũng đã có móc túi cướp giật đâm chém lung tung rồi, xì ke ma túy chủ yếu ở ( quận 4 - quận 8 ) nhưng dạo gần đây báo đài đăng nhiều thì nhiều người lại bảo loạn lạc, cũng dĩ nhiên vì bây giờ số lượng người nhập cư và đổ xô về Sài Gòn quá nhiều quá rồi. Nhưng nếu chỉ nhìn vào cái xấu mà quên đi cái tốt thì con người ta cũng chỉ có sự bi quan về mọi thứ thôi.
Ngày xưa khi tao còn ở Việt Nam, lại trẻ trâu hay thích độ xe, đua xe ở đại lộ Đông Tây lúc mới mở, có hôm té lăn quay ra, chân số kẹt cứng không lên hay trả số được. Đang dựng xe loay hoay xem thì có một chú chạy xe đạp điện trờ tới, chả quen biết gì tự dưng mở cốp lấy hộp đồ nghề ra sửa phụ. Hay có một hôm tao chạy về nhà gấp gặp tai nạn ở đường Hậu Giang, va phải một chú khác. Cả hai không bị sao, rồi cả chục người xung quanh bu lại, mà ai sống ở đây lâu biết khu này toàn dân tứ xứ làm tay chân buôn bán các kiểu. Người thì dắt xe cả hai vào, người thì chạy đi mua dầu gió xoa bóp, xong rồi còn hùn nhau người thì bỏ tờ 5k người bỏ tờ 20k góp lại cho chú kia vì xe chú bị nặng hơn. Đấy, chả ai quen ai, chỉ tình cờ gặp nhau ở Sài Gòn mà người ta đối xử với nhau như thế.
Những người ghét Sài gòn thì cứ kệ họ, vì họ không sống ở đây, nhưng những người lớn lên ở đây sẽ biết cái xấu và cái đẹp Sài Gòn ra sao, và thương nó, và cũng ghét nó theo những cái đấy. Tao có thể không còn ở đây nữa, nhưng tao vẫn nợ Sài Gòn một tâm hồn, một thứ mà sẽ khiến một người lạ "tự dưng xía vào chuyện người khác" và đến cuối ngày những gì còn lại là một sự ấm áp trong ký ức.