Người yêu cũ, mong em được an nghỉ - có thằng nào từng như tao lúc này

Chào chúng mày,

Người yêu cũ của tao bị tai nạn giao thông, mới mất đêm qua...:tire:

Em là một trong hai người tao yêu nhất, nhưng cũng làm tao hận nhất.

Cách đây 4 năm, tao đi biền biệt suốt vì công tác xa, chẳng mấy khi ở VN.

Em đến với tao như một sự an ủi của cuộc sống, một thằng chỉ mải mê công việc, từng yêu rồi chia ly rồi lẻ loi trong một khoảng thời gian.

Em khá xinh và mặn mà, cao vừa phải 1m62 (đẹp đôi với tao 1m73).

Em rất hiểu và cảm thông với công việc bộn bề của tao.

Em còn nói rằng: Em hiểu anh còn trẻ cần phải phấn đấu, em sẽ chờ anh.

Nhưng cuộc sống nó lại thường tréo ngoe chúng mày ạ.

Con gái luôn sống bằng cảm xúc, tao chẳng có thời gian để thường xuyên ở bên cạnh em, để quan tâm, chăm sóc nuôi dưỡng tình cảm.

Những cuộc nói chuyện qua Skype và camera xuyên lục địa thường diễn ra, lần nào em cũng khóc (tao cũng thương và khóc thầm nhưng em không thể biết). Rồi những lần như vậy cũng thưa dần..

Em nói rằng em thấy thiếu thốn tình cảm, cuối tuần hay ngày lễ người ta có người yêu hay chồng đưa đi chơi, đi ăn hay xem phim.
Em lại cứ thui thủi một mình, thấy lẻ loi quá...

Tao nghe thế thương lắm, thương tao 1 thì thương em 10, nhưng em đâu hiểu được giữa cái thời tiết mà nhiệt độ ngoài trời chỉ -23 độ C, tuyết rơi trắng xóa lạnh lẽo, một mình tao giữa căn phòng khách sạn trống rỗng. Tao cô đơn kinh khủng.

Lần nào nói chuyện với em tao cũng cay cay sống mũi mà đéo dám rơi lệ.

Rồi cũng đến ngày em lại than thở và tao đã nói: anh xin lỗi vì chẳng có thời gian quan tâm, chăm sóc đem đầy đủ. Nếu ở VN mà có người yêu thương em thật lòng, hãy mở lòng em nhé. Anh chấp nhận hết!

Tao đã bị mắng té tát và bị nói là bạc bẽo, bạc tình.

.......

Thế rồi khoảng 3 tuần sau, thằng bạn thân tao gọi cho tao qua Viber vào một buổi sáng rét mướt ngày đông nơi xứ lạ chỉ khoảng -25 độ C:
Frank ơi, mày bình tĩnh nhé, P. có người yêu mới rồi. Dù có sao thì mày vẫn luôn có bọn tao và gia đình mày nhé. Duyên nợ đến đó thôi! Đừng quá buồn, rồi mày sẽ gặp người tử tế thôi.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tao khóc vì chuyện tình cảm, cứ cay cay sống mũi rồi nhòa con mẹ nó hết cả mắt...

........

Sau 1,5 năm kể từ ngày bạn tao gọi, hôm đó tao đang được nghỉ sau chuyến công tác dài ngày, ngồi thảnh thơi tại một quán cafe ruột tao rất thích ngoài trời ở Hà Nội.
Tao nhận được tin nhắn của em: anh đang ở VN chứ? Anh có còn nhớ em... - Anh ở HN, anh vẫn lưu số em. Anh đang ngồi ở yyyyy - Anh chờ em, 20 phút nữa em qua.

Em xuất hiện trước mắt tao, em vẫn vậy, nét xinh xắn, khả ái vẫn luôn hiện rõ.
Cách nói năng lém lỉnh và thông minh (kiểu gout con gái tao luôn rất thích), nhưng hôm nay lại e dè và có gì đó khá trầm.

Anh đã có ai chưa? - Anh vẫn thế, vẫn ngồi đấy một mình như em thấy đấy - Em có tin được không nhỉ? - Với anh không quan trọng - Sao anh nói phũ thế! - (tao chỉ cười mỉm).

(Tao vẫn không nói gì) - Anh có còn nhớ đến em? - (tao vẫn không nói gì, dù trong thâm tâm tao vẫn yêu em) - Mình bắt đầu lại anh nhé!

Tao bảo: Anh không tin vào những gì xưa cũ, trước còn chẳng ra sao, anh không tin lại có thể tốt hơn cho hiện tại.

Anh muốn được một mình và anh đang thấy thoải mái với điều đó.

Em xin lỗi anh, em cũng là con gái, luôn khao khát được che chở và yêu thương. Em biết anh giận em lắm nhưng mong anh hiểu cho em.

(Tao vẫn đéo nói gì)

Rồi được khoảng 2 phút hai đứa ngồi nhìn nhau, em ấy đứng dậy rồi rảo bước rất nhanh như sợ sẽ thay đổi quyết định...

Ngày hôm ấy tao buồn nhưng không đau đớn như 1,5 năm trước.

..........

6/2017

Đt đổ chuông, Frank ơi P. bị tai nạn giao thông.

Tao bắt taxi phi đến ngay bệnh viện khi đã biết thông tin về em.

Đến nơi tao thấy cậu người yêu hiện tại của em đang vật vã thảm thiết khóc lóc.

Đứng ngoài nhìn vào, em dập nát hết mình mẩy, cả đống dây dợ lằng nhằng.

Tao như chết đứng, nhìn em mà tao thương em quá, bao nhiêu kỷ niệm cũ trở lại dồn dập trong tâm thức.:too_sad: Nước mắt chỉ trực trào ra, chỉ muốn òa khóc nhưng thật may là tao không rơi lệ.

Suốt từ trưa đến chiều tối tao đã túc trực bên ngoài và giúp gia đình em nhanh chóng hoàn thiện thủ tục hồ sơ để chuyển viện...chưa kịp chuyển thì đã..
Khi nhận được điện thoại thông báo, tao đã khóc, khóc ngon lành như đứa trẻ.

Em còn trẻ, chưa tới 30, chưa nếm mùi hạnh phúc làm mẹ, làm vợ...

Cay đắng quá!

Ngày kia là ngày tang lễ của em, em sẽ được đưa đến nơi an nghỉ vĩnh hằng.

Ngẫm lại thấy cuộc đời thật cay đắng, gai góc và tréo ngoe quá chúng mày ạ!
Một kiếp con gái đã hết sao quá đỗi đột ngột và thê lương...


Tao xin lỗi vì viết quá dài, thằng nào đọc được hết tao chân thành cảm ơn vì đã dành thời gian nhiều đến thế.

Chúc chúng mày luôn được may mắn và an yên với tình yêu bên cạnh!

http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/noi-buon-trong-dem-quang-linh.d1D7ihZhc0SQ.html

Chia buồn cùng mày. Số phận nó thế rồi, buông được thì tốt.
 
Chào chúng mày,

Người yêu cũ của tao bị tai nạn giao thông, mới mất đêm qua...:tire:

Em là một trong hai người tao yêu nhất, nhưng cũng làm tao hận nhất.

Cách đây 4 năm, tao đi biền biệt suốt vì công tác xa, chẳng mấy khi ở VN.

Em đến với tao như một sự an ủi của cuộc sống, một thằng chỉ mải mê công việc, từng yêu rồi chia ly rồi lẻ loi trong một khoảng thời gian.

Em khá xinh và mặn mà, cao vừa phải 1m62 (đẹp đôi với tao 1m73).

Em rất hiểu và cảm thông với công việc bộn bề của tao.

Em còn nói rằng: Em hiểu anh còn trẻ cần phải phấn đấu, em sẽ chờ anh.

Nhưng cuộc sống nó lại thường tréo ngoe chúng mày ạ.

Con gái luôn sống bằng cảm xúc, tao chẳng có thời gian để thường xuyên ở bên cạnh em, để quan tâm, chăm sóc nuôi dưỡng tình cảm.

Những cuộc nói chuyện qua Skype và camera xuyên lục địa thường diễn ra, lần nào em cũng khóc (tao cũng thương và khóc thầm nhưng em không thể biết). Rồi những lần như vậy cũng thưa dần..

Em nói rằng em thấy thiếu thốn tình cảm, cuối tuần hay ngày lễ người ta có người yêu hay chồng đưa đi chơi, đi ăn hay xem phim.
Em lại cứ thui thủi một mình, thấy lẻ loi quá...

Tao nghe thế thương lắm, thương tao 1 thì thương em 10, nhưng em đâu hiểu được giữa cái thời tiết mà nhiệt độ ngoài trời chỉ -23 độ C, tuyết rơi trắng xóa lạnh lẽo, một mình tao giữa căn phòng khách sạn trống rỗng. Tao cô đơn kinh khủng.

Lần nào nói chuyện với em tao cũng cay cay sống mũi mà đéo dám rơi lệ.

Rồi cũng đến ngày em lại than thở và tao đã nói: anh xin lỗi vì chẳng có thời gian quan tâm, chăm sóc đem đầy đủ. Nếu ở VN mà có người yêu thương em thật lòng, hãy mở lòng em nhé. Anh chấp nhận hết!

Tao đã bị mắng té tát và bị nói là bạc bẽo, bạc tình.

.......

Thế rồi khoảng 3 tuần sau, thằng bạn thân tao gọi cho tao qua Viber vào một buổi sáng rét mướt ngày đông nơi xứ lạ chỉ khoảng -25 độ C:
Frank ơi, mày bình tĩnh nhé, P. có người yêu mới rồi. Dù có sao thì mày vẫn luôn có bọn tao và gia đình mày nhé. Duyên nợ đến đó thôi! Đừng quá buồn, rồi mày sẽ gặp người tử tế thôi.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tao khóc vì chuyện tình cảm, cứ cay cay sống mũi rồi nhòa con mẹ nó hết cả mắt...

........

Sau 1,5 năm kể từ ngày bạn tao gọi, hôm đó tao đang được nghỉ sau chuyến công tác dài ngày, ngồi thảnh thơi tại một quán cafe ruột tao rất thích ngoài trời ở Hà Nội.
Tao nhận được tin nhắn của em: anh đang ở VN chứ? Anh có còn nhớ em... - Anh ở HN, anh vẫn lưu số em. Anh đang ngồi ở yyyyy - Anh chờ em, 20 phút nữa em qua.

Em xuất hiện trước mắt tao, em vẫn vậy, nét xinh xắn, khả ái vẫn luôn hiện rõ.
Cách nói năng lém lỉnh và thông minh (kiểu gout con gái tao luôn rất thích), nhưng hôm nay lại e dè và có gì đó khá trầm.

Anh đã có ai chưa? - Anh vẫn thế, vẫn ngồi đấy một mình như em thấy đấy - Em có tin được không nhỉ? - Với anh không quan trọng - Sao anh nói phũ thế! - (tao chỉ cười mỉm).

(Tao vẫn không nói gì) - Anh có còn nhớ đến em? - (tao vẫn không nói gì, dù trong thâm tâm tao vẫn yêu em) - Mình bắt đầu lại anh nhé!

Tao bảo: Anh không tin vào những gì xưa cũ, trước còn chẳng ra sao, anh không tin lại có thể tốt hơn cho hiện tại.

Anh muốn được một mình và anh đang thấy thoải mái với điều đó.

Em xin lỗi anh, em cũng là con gái, luôn khao khát được che chở và yêu thương. Em biết anh giận em lắm nhưng mong anh hiểu cho em.

(Tao vẫn đéo nói gì)

Rồi được khoảng 2 phút hai đứa ngồi nhìn nhau, em ấy đứng dậy rồi rảo bước rất nhanh như sợ sẽ thay đổi quyết định...

Ngày hôm ấy tao buồn nhưng không đau đớn như 1,5 năm trước.

..........

6/2017

Đt đổ chuông, Frank ơi P. bị tai nạn giao thông.

Tao bắt taxi phi đến ngay bệnh viện khi đã biết thông tin về em.

Đến nơi tao thấy cậu người yêu hiện tại của em đang vật vã thảm thiết khóc lóc.

Đứng ngoài nhìn vào, em dập nát hết mình mẩy, cả đống dây dợ lằng nhằng.

Tao như chết đứng, nhìn em mà tao thương em quá, bao nhiêu kỷ niệm cũ trở lại dồn dập trong tâm thức.:too_sad: Nước mắt chỉ trực trào ra, chỉ muốn òa khóc nhưng thật may là tao không rơi lệ.

Suốt từ trưa đến chiều tối tao đã túc trực bên ngoài và giúp gia đình em nhanh chóng hoàn thiện thủ tục hồ sơ để chuyển viện...chưa kịp chuyển thì đã..
Khi nhận được điện thoại thông báo, tao đã khóc, khóc ngon lành như đứa trẻ.

Em còn trẻ, chưa tới 30, chưa nếm mùi hạnh phúc làm mẹ, làm vợ...

Cay đắng quá!

Ngày kia là ngày tang lễ của em, em sẽ được đưa đến nơi an nghỉ vĩnh hằng.

Ngẫm lại thấy cuộc đời thật cay đắng, gai góc và tréo ngoe quá chúng mày ạ!
Một kiếp con gái đã hết sao quá đỗi đột ngột và thê lương...


Tao xin lỗi vì viết quá dài, thằng nào đọc được hết tao chân thành cảm ơn vì đã dành thời gian nhiều đến thế.

Chúc chúng mày luôn được may mắn và an yên với tình yêu bên cạnh!

http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/noi-buon-trong-dem-quang-linh.d1D7ihZhc0SQ.html

Chia buồn cùng m nhé :< Đã từng có tcảm đẹp như v quả thật khó quên nhưng số kiếp là thiên mệnh m ạ k thay đổi đc gì :< T k biết làm gì hơn nói những lời an ủi vô ích này :< Cố gắng lên người anh em
 
Top