Tao chẳng nói chuyện với bố bao giờ

ewqeqweqw

Thích phó đà
Mexico
Người ta thường nói trưởng thành là khi bạn có thể ngồi nói chuyện với bố mặt đối mặt, như những người đàn ông. Tao chưa làm được như thế, và cũng chẳng tin rằng cứ phải lớn đầu rồi mới có những cuộc đối thoại sâu sắc với cha mẹ mình được. Thế giới chia làm hai nửa, một là những người có thể tâm sự với bố họ, hai là những người chẳng nói chuyện với bố bao giờ.

Tao và bố tôi thuộc trường phái thứ hai.

Không phải là sự im lặng tuyệt đối, chúng tao vẫn phải giao tiếp, nhưng những cuộc trò chuyện của chúng tao chỉ mang tính chất trao đổi thông tin, đại loại sẽ là: “bao giờ lên thành phố?” - “tuần sau ”; “bọn mày ra đây làm hộ t tý” - “oke”; “alo, về ăn cơm ” - “biết rồi”... Xen giữa những lần đối đáp bình thường, thi thoảng lại có vài câu chửi mà tao cũng chỉ biết im lặng: “m* sư, nhờ mỗi thế cũng không xong” hay “t tát cho phát bây giờ”.

Bố tao rất bảo thủ, chuyện gì cũng được luận ra từ một cái nguyên nhân dở hơi nào đó mà ông tin là đúng, và phủ nhận mọi lời phân bua giải thích. Mọi cuộc tranh cãi trong nhà đều được ông phản bác bằng một cú pháp “không, làm gì có chuyện… , có mà… “, thêm cái giọng điệu kiểu rất chắc nịch, tự tin bản thân và nghi ngờ người khác nữa. Nên nhiều khi tao cũng chẳng muốn đôi co, cứ ngồi im đó, để bố tao đắc ý và lấn tới với đống lý lẽ của mình
CDN media
 
ông già t cũng bảo thủ, hám cờ bạc, ổng đi campuchia đánh bài, 5 7 ngày về một lần, nhà éo ai nói ổng đc, từ ông nội đến mấy cô mấy chú, nghe tới phát ngán, t khinh ổng, đánh ngu ngu mấy chục năm nay thua mà vẫn cứ đánh, có ai cờ bạc mà làm giàu bao giờ
 
Phần lớn con cái VN ít khi nói chuyện được với bố mẹ. Quan điểm dạy con là phải nghe lời bất chấp đúng sai, con phản biện lời cha mẹ là hỗn dẫn tới khoảng cách ngày càng xa.
 
Top