Series những vụ án kinh dị- chưa tìm ra lời giải bên khựa

moveem

Nhà JAV học
Nguồn: Nhiều nguồn trên mạng
Phần 1
Lời dẫn của tác giả:
- Từ năm 1900 đến năm 2000 đã xảy ra rất nhiều vụ thảm án ở Trung Quốc. Thủ pháp của hung thủ trong những vụ án này vô cùng tàn nhẫn, người bị hại vô số, quả là trước nay chưa từng thấy. Trong những hung án đó thì 10 vụ được liệt kê dưới đây là những vụ thảm khốc nhất, cho đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ. Vào thời điểm vụ án xảy ra nó đã gây nên sự rúng động trong dư luận, tạo sự hoang mang cực lớn đối với người dân. Cảnh sát đã nhiều năm điều tra và phân tích nhưng vẫn không cách nào phá giải, cũng không tìm thấy nghi phạm. Dưới đây tác giả chỉ xin tóm tắt những ý chính của các vụ án, chi tiết từng vụ rất dài các bạn có thể tìm hiểu ở các nguồn khác để rõ hơn
Vụ án thứ 1 : Phanh thây nữ sinh Điêu Ái Linh
- Vụ án Điêu Ái Thanh hay còn gọi là vụ giết người Nam Kinh 119, được liệt vào top đầu trong thập đại hung án của Trung Quốc, hơn nữa cho đến nay vẫn chưa có lời giải đáp. Vụ án xảy ra ở Nam Kinh, tỉnh Giang Tô vào ngày 19 tháng 1 năm 1996. Nạn nhân là Điêu Ái Thanh, một nữ sinh viên năm nhất tại Đại học Giáo Dục bổ túc của Đại học Nam Kinh.

- Vào sáng sớm ngày 19 một nữ công nhân quét dọn trên đường Hoa Kiều phát hiện ra một túi nhựa đựng thịt tại ngõ Đại Giản Ngân phía nam Đại học Nam Kinh, tưởng rằng là thịt heo nên cô đem về nhà cẩn thận rửa sạch, chuẩn bị nấu ăn, kết quả trong lúc đang rửa phát hiện ba ngón tay, bị dọa suýt ngất liền vội vàng báo án. Các phần thi thể còn lại được lần lượt tìm thấy sau đó ở công trường đường Hoa Kiều, cầu Tiểu Phấn, cổng trường đường Nam Đại Thiên Tân, sân vận động, bệnh viện..v..v. Vì để phi tang dấu vết hung thủ đã nấu chín thi thể rồi cắt thành hơn 2000 mảnh. Lúc này đã ngày thứ 9 người bị hại mất tích. Tiếp đó người ta còn tiếp tục phát hiện phần đầu, nội tạng và quần áo nạn nhân ở đồi Thủy Tá. Sau khi tái cấu trúc lại thi thể, dựa vào phần nội tạng còn nguyên vẹn, cùng với thông báo mất tích của nhà trường, cảnh sát xác định được người chết chính là Điêu Ái Thanh. Cảnh sát Nam Kinh đã phát động một đợt điều tra trên quy mô lớn, lấy đại học Nam Kinh làm trung tâm điều tra đến các khu vực lân cận, từ người giàu có đến người dưới đáy xã hội tất cả những người bị tình nghi đều được lần lượt điều tra qua nhưng vẫn không thể tìm được hiện trường đầu tiên nơi xảy ra vụ án. Vụ việc dần đi vào ngõ cụt, hung thủ đến nay vẫn chưa thể tìm ra.

- Dựa vào phương thức phanh thây của hung thủ, cảnh sát Nam Kinh phán đoán nghề nghiệp của kẻ giết người có thể là bác sĩ pháp y hoặc là một tên đồ tể mổ thịt, tiến hành điều tra mở rộng với nhóm người phù hợp với hai ngành nghề trên. Nhưng vì nạn nhân mới là sinh viên năm nhất, quan hệ không rộng, lại là người hướng nội nên đã mang đến cho cảnh sát độ khó nhất định

- Có rất nhiều tin đồn và giả thiết xung quanh vụ án này nhưng nổi bật nhất khiến người ta chú ý là một bài đăng của một người dấu mặt lấy nick là “Hắc Di Tát”

- Vào 21:49 ngày 19 tháng 6 năm 2008, đã có một bài đăng trong cộng đồng Thiên Nhai mang tên "Một ý tưởng nhỏ về vụ án Nam Kinh" được đăng bởi "Hắc Di Tát". Tác giả đã viết một bài tự thuật dài về tướng mạo, tính cách, cách thức và động cơ gây án, thậm chí là tâm lý chờ đợi của hung thủ bằng lời lẽ hết sức tỉ mỉ. Ban đầu bài đăng này không thu hút được nhiều sự chú ý, nhưng sau đó vào ngày 20 tháng 6 một ID có tên là “Rất nhiều” đã dùng đến mấy ngàn chữ để trả lời bài đăng này. Người này phân tích cách dùng từ của Hắc Di Tát, sự chi tiết trong ngôn ngữ cho đến lịch sử đăng bài kịch liệt ám chỉ rằng Hắc Di Tát có liên quan đến vụ án. Sau đó, bài đăng dần nóng lên. Trong diễn đàn không ngừng xuất hiện các chủ đề thảo luận về vụ án. Tuy nhiên, vào ngày 27 tháng 6, tất cả những bài đăng liên quan đến vụ án đều bị xóa hết bột cách đột ngột bởi người điều hành diễn đàn, vào ngày 28 từng được khôi phục lại một thời gian ngắn nhưng vẫn biến mất sau đó. Quản lý của “Thiên Nhai” thừa nhận các bài viết bị xóa là “theo yêu cầu của cảnh sát” nhưng “tình hình cụ thể không tiện nói với truyền thông” “có một số việc không tiện giải thích…”

- Có người đăng bài phân tích ID, nội dung bài đăng của “Hắc Di Tát” và “Rất Nhiều” cho rằng thực tế hai nick này là cùng một người, có bối cảnh quân đội, là con em cán bộ cao cấp. Phát tán động cơ gây án là để khoe khoang mình đã làm thành công như thế nào. Nhưng theo giới truyền thông Nam Kinh, một cảnh sát tự xưng từng tiếp xúc với “Hắc Di Tát” nói: Cha của Hắc Di Tát là cảnh sát, hắn sinh năm 1982, là người Nam Kinh, xuất thân từ ngành luật, từng làm việc ở tòa án và các công ty luật, hiện tại đang làm việc tại một ngân hàng cho nên có sự hiểu biết về vụ án. Cảnh sát kết luận việc Hắc Di Tát đăng bài không phải là ác ý, các phân tích vụ án cũng chỉ là ý kiến chủ quan của bản thân

- Vào ngày 19 tháng 1 năm 2016 có tin đồn đây là ngày cuối cùng vụ án Nam Kinh có hiệu lực truy tố, tuy nhiên sau đó ngày 20 cảnh sát đã đăng weibo bác bỏ tin đồn Vụ án Nam Kinh vẫn được tiếp tục điều tra theo các điều khoản của luật hình sự. Cho đến nay, vụ án vẫn đi vào bế tắc khi mà các cơ quan chức năng vẫn chưa thể tìm ra hung thủ sau 23 năm.
 
Vụ án thứ 2: Vụ giết người liên hoàn Bạch Ngân

- Vụ án giết người hàng loạt Bạch Ngân là một trong thập đại hung án của Trung Quốc, độ ghê rợn không thua gì Vụ án Nam Kinh. Nghi phạm trong 14 năm từ năm 1988 đến 2002 tại thành phố Bạch Ngân, tỉnh Cam Túc đã điên cuồng gây án 9 lần, 9 cô gái đã bị sát hại trong nhà trong đó còn có người có dấu hiệu bị xâm hại. Hung thủ chuyên chọn những cô gái để ra tay, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, kín đáo, gây nên sự hoảng sợ cực độ trong xã hội. Mặc dù các cấp cơ quan công an đã dốc toàn lực phá vụ án này, nhưng vẫn không đạt được tính đột phá đáng kể. Năm 2004, cảnh sát thành phố Bạch Ngân công bố chi tiết vụ án với công chúng, đồng thời treo giải thưởng 20 vạn nhân dân tệ, hy vọng có thể tìm được đầu mối.

*Quá trình gây án và danh tính 9 cô gái

- Vào lúc 5 giờ chiều ngày 26 tháng 5 năm 1988, một nữ nhân viên họ Bạch 23 tuổi của công ty Bạch Ngân, đã bị giết tại nhà ở đường Vĩnh Phong. Cảnh sát đã khám nghiệm và phát hiện nạn nhân "bị cắt cổ, áo bị đẩy lên trên ngực, phần thân dưới trần truồng, trên người có tổng cộng 26 vết dao." Theo lời khai của nghi phạm Cao Thừa Dũng vụ án xảy ra là vì trộm cắp không thành, bị nạn nhân phát hiện nên mới giết người

- Vào lúc 2:50 chiều ngày 27 tháng 7 năm 1994, nữ nhân viên thời vụ họ Thạch 19 tuổi của Cục điện lực Bạch Ngân đã bị giết trong nhà trọ của mình. Nạn nhân "bị cắt cổ và có 36 vết dao trên thi thể."

- Vào lúc 4 giờ chiều ngày 16 tháng 1 năm 1998, người dân đường Thắng Lợi phát hiện một phụ nữ trẻ họ Dương 29 tuổi đã bị giết hại tại nhà. Qua điều tra đã xác nhận thời gian nạn nhân bị giết thực sự là vào ngày 13 tháng Giêng. Theo lời nghi phạm lúc hắn gây án hình như đã có người nhìn thấy hoặc là bị cái gì đó làm giật mình. Nạn nhân "bị cắt cổ, trần truồng, trên người có 16 vết đâm, trên cả hai tai và đỉnh đầu mất 13 x 24 cm da."

- Vào 5:45 chiều ngày 19 tháng 1 năm 1998, một phụ nữ họ Đặng 27 tuổi sống ở đường Thủy Xuyên đã bị giết trong nhà. Nạn nhân “áo bị đẩy lên trên ngực, quần bị tuột đến đầu gối, cổ bị đâm cắt, trên người có tổng cộng 8 vết đâm, bên đầu ngực trái và lưng bị mất 30 × 24 cm da.”

- Vào lúc 6 giờ chiều ngày 30 tháng 7 năm 1998, nữ công chức cục điện lực Bạch Ngân cùng con gái 8 tuổi bị giết trong nhà. Nạn nhân "hạ thân trần truồng, trên cổ có dấu vết dây nịt, bộ phận sinh dục bị rách, phát hiện có tinh trùng bên trong."

- Vào lúc 11 giờ sáng ngày 30 tháng 11 năm 1998, một phụ nữ trẻ họ Thôi của Công ty Bạch Ngân, đã bị giết tại nhà trên đường Đông Sơn. Nạn nhân "bị cắt cổ, trên người có 22 vết dao đâm, hạ thân trần truồng, hai vú, hai tay cùng âm hộ bị khuyết"

- Vào lúc 11 giờ sáng ngày 20 tháng 11 năm 2000, một nữ công nhân họ La 28 tuổi của Nhà máy Sợi Bông Bạch Ngân, đã bị giết trong nhà. Nạn nhân "bị cắt cổ, quần bị tuột đến đầu gối, hai tay bị mất."

- Vào lúc 9 giờ sáng ngày 22 tháng 5 năm 2001, nữ y tá họ Trương 28 tuổi của Trạm Y tế Phụ nữ và Trẻ em Bạch Ngân, đã bị giết tại nhà ở đường Thủy Xuyên. Nạn nhân "có 16 vết thương ở cổ và những nơi khác, bị cưỡng hiếp."

- Vào lúc 1 giờ ngày 9 tháng 2 năm 2002, một người phụ nữ 25 tuổi họ Chu bị giết trong phòng tại nhà nghỉ Đào Lạc Xuân. Nạn nhân "bị cắt cổ, áo bị đẩy lên trên ngực, phần thân dưới trần truồng, bị hãm hiếp."

- Cho đến tháng 3 năm 2016, Sở Công an tỉnh Cam Túc khởi động lại cuộc điều tra, cảnh sát đã thông qua xét nghiệm nhiễm sắc thể Y-DNA và phát hiện gia đình họ Cao của thôn Thành Hà có nghi vấn phạm tội, tất cả người trong nhà đều phải lấy dấu vân tay. Khi cảnh sát lấy dấu vân tay và DNA của Cao Thừa Dũng, hắn ta đã hoảng sợ. Sau khi so sánh với dấu vân tay và DNA tại hiện trường, cảnh sát phát hiện dấu vân tay và DNA của Cao Thừa Dũng trùng khớp, việc bắt giữ được nhanh chóng thực hiện. Vào ngày 26 tháng 8 năm 2016, nghi phạm hình sự Cao Thừa Dũng đã bị bắt tại thành phố Bạch Ngân, vụ án giết người và hãm hiếp hàng loạt được phá thành công. Cao Thừa Dũng năm đó đã 52 tuổi, trải qua tra hỏi bước đầu thú nhận phạm 11 tội ác và giết chết 11 người ở hai nơi Bạch Ngân và Bao Đầu.Án mạng liên hoàn Bạch Ngân chính thức được loại khỏi danh sách thập đại hung án chưa lời giải đáp
 
Vụ thứ 3 :
3. Vụ án cậu bé váy đỏ ở Trùng Khánh

- Vụ án cậu bé váy đỏ được coi là trường hợp khá đặc biệt trong thập đại hung án của Trung Quốc. Ngày 5 tháng 11 năm 2009, Khương Chí Quân một cậu bé 13 tuổi nhà ở Ba Nam, khu Đông Tuyền, trấn Song Tinh, thôn Cao Thạch Khảm, đã được tìm thấy bị sát hại trong nhà.
- Khi bố nạn nhân về nhà phát hiện cửa chính và cửa bên không thể mở được vì thế đã đi vào bằng cửa sau. Kì lạ là cửa sau chỉ đóng một nửa không đóng hết hoàn toàn. Ngay khi người bố đẩy cửa vào thì chết lặng, trong nhà hỗn loạn, con trai bị treo trên xà nhà đã tử vong.
Tuy nhiên cái chết của cậu bé vô cùng kì quái. Khi nạn nhân tử vong trên người mặc một cái váy đỏ bên trong mặc bộ đồ bơi của chị gái, tay và chân bị dây thừng trói chặt, trên chân còn treo một quả cân. Trên trán có một lỗ kim nhỏ và một vết thương không nặng lắm. Ở bắp đùi, bàn tay, xương sườn và bàn chân đều có vết siết rất sâu. Trừ những điểm đó ra, hạ thân còn có một ít tinh trùng. Sau khi vụ việc phát sinh đã có rất nhiều suy đoán, có tin đồn nói rằng đây là sự kiện tâm linh, cậu bé bị một người tu đạo dùng pháp thuật giết

- Tại hiện trường vụ án, cảnh sát không tìm thấy dấu chân của kẻ tình nghi cũng như vũ khí gây án. Trên người cậu bé cũng không phát hiện dấu vết vật lộn với hung thủ. Môi trường sống xung quanh cũng rất bình thường, hiền lành. Bằng cách nào cậu bé bị trói hai tay, hai chân, làm thế nào để treo lên xà nhà. Việc này khiến cơ quan điều tra đau đầu khó hiểu.

- Hơn nữa trước khi vụ án xảy ra một ngày, mẹ của cậu bé từng nằm mơ thấy một người áo đen không rõ mặt đứng trước cửa nhà mình nhìn bà cười quái dị sau đó liền biến mất. Ngày hôm sau cảm thấy có gì đó không đúng mẹ nạn nhân mới vội vàng đi về nhà cùng với chồng, lúc này mới phát hiện con trai đã chết trong nhà

- Trải qua thời gian dài điều tra phá án, cảnh sát vẫn không tìm được đầu mối, cuối cùng kết luận cậu bé váy đỏ tự sát, pháp y cũng đã tiến hành giải phẫu và nhận định đây là trường hợp do nghẹt thở mà chết.

+ Những nghi vấn trong vụ án cậu bé váy đỏ:

- Rất nhiều người đều đồng ý rằng vụ án cậu bé váy đỏ ở Trùng Khánh không thể là một vụ nghẹt thở chết thông thường, bởi vì từ những tin tức được tiết lộ ra ngoài có quá nhiều nghi vấn hơn nữa những nghi vấn này đều rất bất bình thường.

- Nghi vấn thứ nhất, rất nhiều người đều nói đây là một vụ tự sát, nhưng theo người nhà người bị hại và bạn học phản ánh nạn nhân bình thường không có dấu hiệu muốn tự sát. Nếu muốn tự sát cũng không cần phải dùng cách thức phức tạp như vậy để kết liễu, nào là trói hai tay, nào là đâm kim, còn treo lên xà nhà, từ trước đến nay chưa từng có trường hợp nào tự sát phức tạp như vậy. Hơn nữa cách thức buộc dây rất chuyên nghiệp nếu không luyện tập qua chưa chắc làm được. Trong tình huống hai tay hai chân bị buộc chặt còn treo một quả cân vào chân rồi lại buộc vào xà nhà nhiều vòng với nút thắt như vậy độ khó là quá lớn.

- Thứ hai, cảnh sát kết luận đây là một vụ tử vong ngoài ý muốn, một vụ chết do ngạt thở bình thường nhưng cảm giác rất khiên cưỡng. Từ hiện trường xuất hiện tinh dịch cho thấy, có lẽ trước khi chết nạn nhân đã có hành vi thủ dâm, lại còn mặc đồ bơi của chị gái rất có thể nạn nhân có sở thích tình dục đặc biệt như fetishism (chứng ái vật, người có sự quan tâm tình dục đến các vật ngoài bộ phận sinh dục như quần lót, giày vớ….) nhưng đây không thể là nguyên nhân để cậu bé phải tự sát. Một cậu bé mới 13 tuổi, lại sống ở một nơi xa xôi hẻo lánh ít tiếp xúc internet căn bản không thể có nhiều ý nghĩ phương thức kì quái như thế.

- Thứ ba trên người nạn nhân không có dấu hiệu xô xát, vết buộc dây lại phức tạp, chỉ có hai khả năng: 1 là nạn nhân tự mình trói lại nhưng khả năng này độ khó cao đã bị bác bỏ ở phía trên chỉ còn khả năng thứ hai nạn nhân bị người khác trói hơn nữa lúc trói không có phản kháng quá nhiều, rất có thể là nghe lời ngồi im để bị trói

- Kết hợp những điều trên, chỉ có thể là cậu bé bị giết, hơn nữa hung thủ đối với người chết vô cùng hận thù, vượt quá sự tưởng tượng nên mới giết hại một cách lăng nhục như vậy.
 
Vụ thứ 4 :Vụ án 8 người thiệt mạng Hồng An 26-12

- Cuối năm 2007, Uông Nghiệp Dương trên đường về nhà đã mua một bao lì xì to, nhét vào đó 600 nhân dân tệ, đặt ở dưới gối. Trên lịch nhà ông ta đánh dấu một ngày là ngày 28 tháng 1 năm 2008, nhằm ngày 21 tháng Chạp âm lịch đó chính là ngày sinh nhật 10 tuổi cháu ngoại của ông Ngô Lương Ba. Ông Uông dự định sẽ tặng bao lì xì này cho cháu ngoại vào ngày đó. Chỉ không ngờ một tin dữ ập đến thay đổi hết tất cả.
- Buổi tối ngày 26 tháng 12 năm 2007, nhà máy vôi Bình Minh tại huyện Hồng An, tỉnh Hồ Bắc xảy ra một án mạng diệt môn nghiêm trọng, tổng cộng có 8 người bị hại trong đó có ông chủ Uông Thế Thư và vợ, 3 người công nhân, một nhà ba người của Ngô Lương Ba. May mắn là công nhân xưởng vôi Uông Phát Hoa cùng con trai Uông Thế Phát do không có hứng thú ở lại xem TV, đi về nhà sớm nên thoát chết.

- Sáng hôm sau Uông Phát Hoa đến làm việc, nhìn thấy ông chủ 54 tuổi nằm sóng xoài trên đất, sau khi định thần lại đã nhanh chóng chạy về nói cho chú của mình là Uông Thế Ngân biết sau đó báo công an. Khi cảnh sát đến hiện trường phát hiện thêm 7 thi thể nữa, trong đó nạn nhân Ngô Tiểu Phát bị chặt đứt 3 ngón tay, trên cổ có vết dao đâm rất sâu. Hung thủ vụ án ra tay tàn nhẫn, tuyệt diệt không sót một ai, khiến cho dư luận vô cùng lo sợ

- Một trong những nạn nhân là ông chủ của nhà máy vôi Bình Minh, Uông Thế Thư năm xưa ở Huệ Châu huyện Hồng An kinh doanh cửa hàng bách hóa đến năm 1999 thì quay lại quê hương mở nhà máy vôi. Vì chất lượng sản phẩm tốt nên công việc làm ăn rất phát đạt, những năm gần đây kiếm không ít tiền. Đã từng bị ăn trộm lấy mất 1,5 vạn nhân dân tệ, lần này cũng có thể là do phát hiện có ăn trộm mà thiệt mạng. Trước khi xảy ra án mạng, Uông Thế Thư đã nhiều lần nói không muốn làm nữa, muốn bán nhà máy với giá 15 vạn nhân dân tệ. Chưa kịp bán thì đã xảy ra chuyện. Có rất nhiều tin đồn nói rằng, do Uông Thế Thư có tranh chấp nợ nần với một người mua hàng ngoại tỉnh nên mới bị giết. Nhưng cảnh sát đã bác bỏ tin đồn, thực tế số lượng bán hằng năm của nhà máy vôi Bình Minh không quá nhiều, căn bản là đều là trả tiền rồi mới bán.

- Sau khi xảy ra vụ việc, cơ quan công an địa phương đã phái một số lượng lớn nhân lực triển khai điều tra, tiến hành kiểm nghiệm pháp y, còn sử dụng chó nghiệp vụ tìm kiếm xung quanh hiện trường dấu vết hung thủ. Về sau còn công bố giải thưởng cho người cung cấp manh mối, bước đầu nhận định hung thủ có thể là thanh niên trai tráng người địa phương.

- Trả lời với truyền thông, cảnh sát không tiết lộ quá nhiều thông tin vụ án cũng như cụ thể tình hình hiện trường chỉ công bố tạm thời vẫn chưa thể phá án, chưa tiện tiết lộ bất kì tin tức gì. Nhưng đối với vụ án cơ quan điều tra rất có lòng tin, nói không chừng tương lại có thể tìm được chứng cớ đem hung thủ về quy án
 
5. Vụ án xác chết nữ ở Hàng Châu

- Vào lúc 8h29 sáng ngày 25 tháng 3 năm 2013 một người nhặt rác đang nhặt rác gần một cái hồ nhỏ gần đại lộ thế kỷ Hàng Châu. Phát hiện một cô gái nằm gần đó, không còn hơi thở, trên cánh tay trái có rất nhiều máu, có vẻ đã tử vong một thời gian. Người nhặt rác liền vội vàng báo án, sau khi cảnh sát đến hiện trường khám xét và giám định phát hiện trên người nạn nhân có một số lượng lớn vết thương, rõ ràng là bị giết chết. Điều khiến người ta thấy kì lạ đó chính là bên cạnh thi thể còn có ba thẻ bài 5 Bích, J Rô và K Bích vô cùng kỳ quái.

- Bởi vì không có nhiều đầu mối để lại nên cảnh sát đã treo thưởng cho ai có thể cung cấp được manh mối. Theo cảnh sát công bố người chết là một cô gái ước chừng 25 tuổi với mái tóc xoăn dài (màu vàng), cao 1m58, trên mũi có lỗ đeo khuyên. Mặc áo màu hồng, quần màu đen, đeo một chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ tay phải, tay trái có một hình xăm

- Đã có rất nhiều suy đoán về ý nghĩa của 3 lá bài để lại bên thi thể:

“Mau cứu tôi”

- Ông Chu một thợ cơ khí 65 đã nghỉ hưu suy đoán ý nghĩa của ba lá bài là “Mau cứu tôi”. “Có thể trước khi bị hại cô gái đã cố dùng những lá bài để gửi lời cầu cứu nhưng đáng tiếc là đã quá muộn”. Ông Chu còn nói thêm “Mỗi ngày tôi đều đọc báo điện tử nên đối với ngôn ngữ mạng có sự hiểu biết một chút. Ngày nay các bạn trẻ trên mạng thường dùng các từ bính âm hay tiếng Anh viết tắt để thay thế cho một câu, ví dụ như BT là “Biến thái”, “PLMM” là “Cô em xinh đẹp”, hay BF là Boy friend “Bạn trai”. Vì thế khi nhìn thấy 3 lá bài (KJ5) điều tôi nghĩ đến đầu tiên chính là [K- Kuài (Mau), J-Jiù (Cứu), 5 phát âm gần giống với wo (tôi)].. “Mau cứu tôi”

- Một nick khác là “Một chữ Q” suy đoán: Có thể là biển số xe, 5JK = 51113?

- Ngoài ra còn có suy nghĩ cho rằng đó là tên thủ phạm:

1.Tên giết người họ Ngô (5=wu), tên tiếng Anh là Jack? (Jack phiên âm Hán là Jíe Kè)

2. 5JK có ý nghĩa gì nhỉ? Nếu như là của hung thủ để lại vậy thì chính là lời khiêu chiến “Ta đói khát” (5=wo, J=jī=đói, K = kě = khát) của hắn với cảnh sát rồi

3. Mấy lá bài có thể ám chỉ vụ án có liên quan đến sòng bạc, 5+11+13=29 con số này có thể là số nhà, số điện thoại chăng?

- Trong khi trên mạng sôi nổi phân tích ý nghĩa của 3 lá bài để lại thì cảnh sát Hàng Châu bắt tay ráo riết điều tra, đăng thông báo tìm xác chết khắp các vùng thành phố Hàng Châu, Hải Ninh, Đức Thanh, Lâm An… treo giải thưởng 25000 nhân dân tệ. Cùng với weibo của chính phủ phát lệnh phối hợp điều tra. Tổng cộng tra hỏi hơn 2000 chiếc xe đã từng qua lại hiện trường, điều tra phỏng vấn hơn 7000 người. Thông qua nhiều kênh khác nhau phát hiện hơn 60 người tình nghi, trong đó đã kiểm chứng loại bỏ được 50 người. Hơn 80 chiếc xe tình nghi được tiến hành điều tra kiểm chứng. Nhưng chân dung hung thủ vẫn chưa xuất hiện

- Rất nhiều người thắc mắc: Vì sao nạn nhân đã mất tích hơn một tuần, người nhà của nạn nhân lại không báo cảnh sát tìm người? Không hề có bất kì thông báo mất tích nào trùng khớp với đặc điểm của nạn nhân? Cảnh sát Hàng Châu đã nhận định có khả năng đây là vụ án giết rồi vứt xác tại nơi xa lạ.

- Cuối cùng đến ngày 23 tháng 4 năm 2014 chân tướng vụ án đã được sáng tỏ, nghi phạm lớn nhất bạn trai họ Hà của nạn nhân đã bị bắt, vì nghi ngờ bạn gái ngoại tình với một người đàn ông trên mạng mà hắn đã ra tay hạ sát. Vào tháng 12 năm 2012 hai người bọn họ thông qua mạng mà quen biết nhau. Đến đầu tháng 2 năm 2014 nạn nhân đến Hàng Châu, hai người chính thức xác định quan hệ người yêu. Ngày 5 tháng 3 hai người cùng nhau đến tiểu khu Liên Minh, đường Nam Uyển mướn phòng, cùng nhau bàn bạc về việc kinh doanh quảng cáo trong tương lai.

- Ngày 8 tháng 3 họ Hà phát hiện bạn gái có mối quan hệ mập mờ với một người đàn ông trên mạng, bắt đầu sinh lòng oán hận.

- Ngày 10 tháng 3 cơn tức giận bùng phát, hắn đã ra tay giết bạn gái trong khi ngủ, sau đó nhặt một thùng giấy, mua hai cuộn băng keo giấu thi thể vào trong thùng. Sau đó hắn lấy cớ dọn nhà, mượn một chiếc xe ba bánh mang thi thể đi vứt

- “Sau khi giết người tôi rất căng thẳng, trước tiên đem xác của cô ấy gói kỹ lưỡng lại bằng chăn, cho vào thùng giấy, ba lá bài có thể là rớt vào lúc đó.” Nhớ lại hành vi của mình, họ Hà hết sức hối hận “Sau khi gây án, tôi trả lại phòng, đến Cửu Bảo tìm việc làm. Khi nhìn thấy tin tức vụ án trên web, tôi vô cùng lo sợ, mỗi phút mỗi giây đều lo lắng, tôi muốn tự sát nhưng không ra tay được, muốn tự thú nhưng không đủ dũng khí”
 
6. Vụ giết hoa khôi Thiên Thượng Nhân Gian

- Vào cuối những năm 1990, phó cục trưởng của một phân cục công an ở Bắc Kinh trong lúc tiêu khiển ở quán bar Thiên Thượng Nhân Gian đã xảy ra tranh chấp với bảo vệ ở đó. Vị phó cục trưởng nhanh chóng gọi đội cảnh sát chống bạo động tới, nhưng điều làm vị phó cục trưởng này choáng váng là Thiên Thượng Nhân Gian cũng gọi đến một lực lượng vô cùng hùng hổ, hai bên đều “gươm súng sẵn sàng”, cuối cùng vị Phó cục trưởng đó không thể “chiếm được thế thượng phong” đành rút lui, đủ để thấy bối cảnh của quán bar Thiên Thượng Nhân Gian này không hề tầm thường

- Năm 2005, hoa khôi Thiên Thượng Nhân Gian – Lương Hải Linh, bị sát hại trong nhà.
Các thương nhân từng tiếp xúc qua với Hải Linh đều nói rằng cô ấy rất đẹp, người cũng rất tốt, giọng nói tựa như Lâm Chí Linh vậy. Tương truyền Lương Hải Linh vóc dáng nóng bỏng, da trắng, cao 1m72, nặng 45kg. Một lần tiếp khách của cô một giờ mất 5000 nhân dân tệ, lăn lộn gần 10 năm ở quán bar Thiên Thượng Nhân Gian vẫn giữ ngôi vị đầu bảng. Lương Hải Linh từ Thiên Thượng Nhân Gian mà phong sinh thủy khởi nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục bị giết không rõ nguyên nhân, có lẽ chính cô ấy cũng không ngờ tới mình lại rơi vào kết cục như thế này

- Cho đến nay các nhân viên cảnh sát tham gia vào cuộc điều tra nói với phóng viên rằng: Mặc dù vụ án vẫn chưa được phá giải, nhưng vẫn có thể nhớ rằng, từ nơi ở của Hoa khôi ngoại trừ thu được hàng ngàn bất động sản khổng lồ còn có số điện thoại của rất nhiều quan chức cấp cao từ các tỉnh khác, một lần nữa bối cảnh của quán bar Thiên Thượng Nhân Gian này lại khiến người ta phải giật mình. Một người thạo tin cho biết sở dĩ quán bar này có bối cảnh như thế là do nhiều năm giao thiệp mà tích lũy. Khách quan tới đây tiêu khiển, không giàu thì cũng có quyền lực.

- Về nguyên nhân cái chết của Lương Hải Linh có rất nhiều lời đồn đại, được nói đến nhiều nhất chính là Lương Hải Linh có bao nuôi hai tình nhân, mỗi người 2 vạn nhân dân tệ một tháng, hai người đó đã phối hợp giết Lương Hải Linh mưu đồ cướp đoạt tài sản. Nhưng theo lời cảnh sát, tải sản của Hải Linh không hề bị mất, lúc họ kiểm kê tài sản của hoa khôi đã phải cả kinh giật mình vì khối lượng tài sản quá lớn. Vì thế đã có người đề xuất suy đoán sau:

(1) Hàng chục triệu tài sản không bị lấy đi, chứng tỏ đây không phải là vụ giết người cướp của

(2) Nạn nhân là bị treo cổ chết, không phải giết vì có tư thù, bởi vì nếu giết vì tư thù thì phải hành hạ thi thể cho hả giận nhưng thi thể lại không có bất kì vết thương nào khác. Trừ bỏ hai điểm này có thể là giết người diệt khẩu. Người nào lại muốn giết hoa khôi diệt khẩu? Theo tôi đoán, nếu không phải là những vị quan chức cô ấy chừng tiếp qua thì cũng chỉ có ông chủ là có khả năng. Nhưng ông chủ với hoa khôi chỉ có quan hệ chủ và người làm thuê, ông chủ chỉ cung cấp cơ hội cho hoa khôi quen biết với các quan chức cấp cao, không có động cơ giết. Có thể là do Hải Linh đã biết bí mật của một quan chức cấp cao nào đó, muốn dùng để tống tiền nhưng kết quả là bị giết để diệt khẩu.

- Đối với các loại tin đồn trên cảnh sát đều bác bỏ, có người tiết lộ, bên cạnh Lương Hải Linh quả thật có tình nhân, nhưng những lời đồn trên web không phải sự thật. Cảnh sát còn trong quá trình thu thập manh mối nhưng vẫn không thể tìm ra manh mối nào, vì thế tất cả vẫn còn đang trong vòng điều tra
 
7. Vụ nữ sinh viên Chu Linh trúng độc Thallium (Phần 1)

- (Bài viết về vụ án này rất dài, quá trình cứu sống nạn nhân rất kì diệu, cảm động càng đọc mình càng bị cuốn vào, lẫn ức chế sự quan liêu của cảnh sát và bác sĩ bên đấy, nên thay vì dịch ngắn gọn đưa tin như mấy vụ trước mình sẽ dịch chi tiết và nguyên văn nên hơi dài một chút, có thể chia làm 3 phần. Hi vọng các bạn chịu khó đọc)

- Vụ án Chu Linh trúng độc Thallium cùng với vụ án phanh thây Điêu Ái Thanh được xem là hai đại hung án trong khuôn viên trường Đại học ở Trung Quốc. Nhưng hai trường hợp lại khác biệt nhau rõ ràng. Ở vụ án Nam Kinh không hề có bất kì manh mối nào. Cảnh sát Nam Kinh dùng hơn 10 năm điều tra cũng không thể xác định được hung thủ là ai, thậm chí khoanh vùng đối tượng nghi phạm cũng không. Đây chính là nguyên nhân cơ bản vụ án Nam Kinh không thể phá được.

- Còn vụ trúng độc của nữ sinh viên Thanh Hoa Chu Linh lại khác. Cảnh sát từ những cử chỉ bất thường đã có thể phán đoán, dường như đã sớm nhận định được hung thủ, chỉ là vì một số nguyên nhân mà vụ án này đến nay vẫn còn bỏ ngỏ

- Chu Linh sinh ra trong một gia đình trí thức bình thường ở Bắc Kinh. Là một cô gái đa tài đa nghệ xuất sắc về mọi mặt, từ nhỏ đã học piano, đàn cổ. Năm 1992 thi đậu đại học Thanh Hoa khoa hóa học, dựa vào thành tích đối với đàn cổ lúc nhỏ mà trở thành thành viên chủ lực của đội nhạc cụ dân tộc của trường.

- Học giỏi, giỏi âm nhạc, Chu Linh còn chơi thể thao rất tốt, cô là vận động viên bơi lội cấp hai của thành phố Bắc Kinh, thân thể tương đối tráng kiện. Ngoại trừ có năng lực, Chu Linh còn là một cô gái xinh đẹp. Tuy không phải là kiểu người đẹp Giang Nam ôn nhu, mà có đặc điểm thông minh sáng sủa của mỹ nữ phương Bắc. Cô hiền lành, trong tính cách còn có chút ngây thơ cố chấp.

- Chu Linh làm người khá chính trực trung hậu, lấy việc giúp người làm niềm vui, không kiêu căng làm dáng, cho nên nhân duyên không tệ. Rất nhiều người theo đuổi nhưng cô lại không để ý, chỉ lấy việc học tập và âm nhạc làm đầu. Ở trong lớp cô cũng có không ít bạn bè, trong đó có một người bạn thân, chính là nhân vật chủ chốt của vụ án sau này tên là Tôn Duy.

- Tôn Duy tuy là bạn thân nhưng lại trái ngược hoàn toàn với Chu Linh. Gia thế của Tôn Duy hiển hách, dùng ngôn ngữ bây giờ để nói chính là con ông cháu cha, có ô dù che chở. Nhưng đáng tiếc chỉ có gia thế cô ta là hơn người, còn tất cả đều bình thường, không có sở trường, cũng không có gì nổi bật. Nếu bỏ qua gia đình mà so sánh thì Chu Linh và Tôn Duy chính là trên trời dưới đất, tất cả bạn học đều công nhận như thế.

- Thế nhưng cuộc đời tươi đẹp của Chu Linh còn chưa có bắt đầu đã phải kết thúc

- Tội ác bắt đầu từ tháng 12 năm 1994, từ lúc đó Chu Linh đột nhiên xuất hiện một bệnh lạ. Đầu tiên là ăn không ngon, đau bụng, tiếp đó là dạ dày không ổn, cuối cùng đến ngày 8 tháng 12 thì bắt đầu rụng tóc không thể giải thích được, hơn nữa cả người còn đau nhức không ngừng. Mấy tuần sau, tóc Chu Linh bị rụng sạch hoàn toàn, phải nằm viện theo dõi một tháng, trong thời gian nằm viện tuy không tìm ra nguyên nhân nhưng bệnh tình của Chu Linh đã có thuyên giảm, đau đớn cũng từng bước biến mất, tóc cũng dài ra. Sau khi nghe bác sĩ nói bệnh của cô đã chuyển biến tốt, Chu Linh vì sợ nghỉ học quá lâu ảnh hưởng đến việc học nên đã kiên quyết yêu cầu xuất viện. Vì thế ngày 23 tháng 1 năm 1995 Chu Linh xuất viện, về nhà.

- Khi đó vẫn còn đang trong kì nghỉ đông, Chu Linh nghỉ ngơi ở nhà một thời gian đến ngày 20 tháng 2 năm 1995 mới trở về Thanh Hoa bắt đầu học kỳ mới.

- Sau khi trở về Thanh Hoa, Chu Linh vẫn suy yếu vô cùng, dạ dày luôn đau đớn, tóc cũng chỉ hơi dài ra một chút, trở thành một hòa thượng trọc đầu. Vì thế phần lớn thời gian Chu Linh đều ở kí túc xá học. Ăn sáng xong thì uống thuốc chắc xương từ nhà mang vào, cơm trưa và cơm tối thì nhờ bạn cùng phòng mua từ căn tin mang lên. Trừ lúc đi vệ sinh, cơ bản không rời khỏi phòng! Một cô gái trẻ tuổi đi nhà vệ sinh thì mất bao nhiêu thời gian, chỉ 3 đến 5 phút mà thôi. Cho nên Chu Linh hầu như là không bước chân ra khỏi kí tức xá nửa bước, chi tiết này khiến cho nghi phạm trong vụ án phạm vi được thu hẹp lại.

- Không ngờ học kỳ mới bắt đầu chưa tới nửa tháng, bệnh lạ của Chu Linh lại tái phát, hơn nữa còn phát tác cực kì nặng, uy hiếp đến tính mạng Chu Linh. Bố mẹ cô liền vội vàng đưa cô đến bệnh viện Bắc Kinh điều trị. Nhưng bệnh viện Bắc Kinh vẫn không thể tìm ra nguyên nhân bệnh tình của cô, bác sĩ chủ trị thẳng thắng nói cho ba mẹ Chu Linh biết họ nên đem cô đến bệnh viện tốt nhất tại Bắc Kinh, bệnh viện Hiệp Hòa để chẩn đoán. Bệnh viện Hiệp Hòa là nơi có rất nhiều chuyên gia nổi tiếng trong nước, có lẽ họ có thể xác định được vấn đề bệnh của cô

- Ngày 9 tháng 3 năm 1995 bố mẹ Chu Linh mang cô đến bệnh viện Hiệp Hòa cho chuyên gia khoa thần kinh Lý Thuấn Vỹ chẩn đoán. Sau khi thăm khám, giáo sư Lý Thuấn Vỹ đã nói trường hợp của cô rất giống một “trường hợp trúng độc Thallium tại Thanh Hoa vào thập niên 60”. Đáng lẽ nếu theo quan điểm của giáo sư Lý tiến hành chữa trị Chu Linh đã có thể được cứu, không để hậu di chứng sau này. Nhưng chế độ chữa trị công lập cùng với nhà trường quan liêu có ý đồ che giấu đùn đẩy trách nhiệm đã đẩy Chu Linh vào thảm cảnh.

- Ban đầu bệnh viện Hiệp Hòa dựa vào quy trình hỏi Chu Linh xem cô có từng tiếp xúc qua Thallium chưa, tất nhiên Chu Linh phủ nhận có tiếp xúc với nó, như vậy bệnh viện liền đem khả năng Chu linh chủ động tiếp xúc Thallium mà trúng độc loại bỏ. Sau đó bệnh viện Hiệp Hòa cùng với bố mẹ Chu Linh đến trường Thanh Hoa hỏi họ có vô tình để lộ Thallium hay không, đại học Thanh Hoa lập tức bày tỏ quy trình thí nghiệm của họ là vô cùng hoàn mỹ, không thể có chuyện để lộ Thallium (thái độ này sau đó bị cho là nói bậy), như vậy cũng loại bỏ khả năng Chu Linh trong lúc vô ý mà tiếp xúc với Thallium.

- Cứ như vậy bệnh viện đều chắc chắn nhận định Chu Linh không thể nào là bị trúng độc, bởi vì Chu Linh căn bản không có khả năng tiếp xúc với Thallium. Cộng thêm lúc đó bệnh viện không đủ điều kiện làm hóa nghiệm kiểm tra nên đã bỏ qua luôn khâu hóa nghiệm. Tác phong quan liêu này về sau bị lên án rất nhiều, đã có nghi ngờ tại sao lại không kiểm tra mà chỉ dựa vào lời người khác đảm bảo. Nếu nói như vậy, tội phạm giết người chỉ cần tự mình nói “Tôi không có giết” là cũng không truy cứu nữa sao?
 
- Sau khi vô trách nhiệm loại bỏ ngộ độc Thallium, các chuyên gia Hiệp Hòa cùng nhau hội chẩn, cho ra nguyên nhân bệnh sai lầm. Họ đối xử với Chu Linh như người bị bệnh viêm hạch não cấp tính phổ biến, sự chẩn đoán sai lầm này đã khiến chu Linh trở thành người gần như mất đi tri giác sau đó. Trong lúc đó, các triệu chứng của trúng độc sâu lại ngày càng tăng lên nhanh chóng. Ngày 15 tháng 3 chỉ sau 6 ngày nhập viện, Chu Linh bắt đầu xuất hiện tê liệt cơ mặt, mắt dại đi, hô hấp không tự chủ được, người nhà liền vội vàng đưa Chu Linh vào phòng cấp cứu của khoa thần kinh.
- Lại qua một tuần, ngày 23 tháng 3 Chu Linh đã gần như tử vong, hô hấp suy kiệt, không có cách nào tự thở được, bệnh viện buộc phải tiến hành phẫu thuật khí quản. Lúc này có lẽ một số chuyên gia và bác sĩ của bệnh viện Hiệp Hòa đã bắt đầu cân nhắc đến việc bị trúng độc, nhưng nếu lúc này mà công khai thay đổi phác đồ điều trị khác nào là tự thừa nhận sai lầm của mình, tự vả vào mặt. Thế là bọn họ âm thầm điều chỉnh phác đồ, tận lực cứu vãn chẩn đoán sai lầm lúc trước nhưng không để cho người nhà biết.

- Ngày 24 tháng 3, bệnh viện bắt đầu biện pháp thay máu cho Chu Linh, tổng cộng 8 lần, mỗi lần 1000ml. Cách thức này đã có tác dụng duy trì được tính mạng Chu Linh lúc đó, đem độc trong máu dần dần loại bớt đi, nhưng đáng tiếc trong quá trình lại khiến cô bị nhiễm virus viêm gan C.

- Ngày 26 tháng 3 Chu Linh chỉ cách cái chết trong gang tấc, cô được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, phải dùng máy thở để duy trì hô hấp. Sau đó cô rơi vào tình trạng hôn mê trong vòng 5 tháng, trong suốt thời gian đó cô luôn đứng ở ranh giới sự sống và cái chết, có thể ra đi bất kì lúc nào. Bệnh viện Hiệp Hòa cũng dần nhận biết được tính nghiêm trọng của sự việc, bắt đầu tiến hành hết thảy các biện pháp để tìm ra nguyên nhân căn bệnh. Họ cho làm các xét nghiệm trên cơ thể Chu Linh bao gồm HIV, tủy sống, MRI, hệ thống miễn dịch..vv.. nhưng trừ bệnh Lyme ra tất cả đều cho kết quả âm tính. Không thể tìm ra nguyên nhân thực sự, xem ra việc Chu Linh chết là chắc chắn không thể nghi ngờ gì.

- Tuy nhiên, điều kì diệu đã xảy ra
- Sự kỳ diệu này xuất phát từ một số bạn học và thầy cô nhiệt tâm cùng với một nhóm bác sĩ nước ngoài với tinh thần nhân đạo.

- Sau khi các bạn của Chu Linh biết cô bị bệnh nặng đã đến bệnh viện thăm cô ấy, trong đó có Bối Chí Thành một người bạn trai đã từng ái mộ Chu Linh
- Cho dù đã nhiều năm sau, Bối Chí Thành lúc này đã là một nhà quản lý công ty phần mềm vẫn còn nhớ rõ: “Chúng tôi một nhóm bạn học đã hẹn nhau thứ 7 đi thăm cô ấy, lúc đó tôi 21 tuổi, đối với chuyện bạn học chết là một chuyện gì đó rất xa vời, Chu Linh im lặng nằm ở phòng ICU, thân thể trần nửa người cắm đầy các ống, bởi vì yêu cầu vệ sinh mà mỗi lần vào thăm chỉ được có một người. Khi đến phiên tôi vào đứng trước giường cô ấy, không biết nghĩ thế nào lại thấy giống như đang đứng từ giã trước người chết. Ý thức được đây là một bạn học cùng tuổi với mình sắp phải ra đi, đột nhiên tôi sinh ra một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt, muốn nhấc chân chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn không thể đi nổi”

- Sau khi nói chuyện với bố của Chu Linh, bọn họ mới biết được bệnh của Chu Linh từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm ra nguyên nhân nên không có cách nào trị liệu, xem ra là phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.

- Tâm tình nặng nề, đám người không học y Bối Chí Thành căn bản là không thể giúp đỡ được gì, nhưng bọn họ là người trẻ, có nhiệt huyết, nên đã quyết định dốc hết sức lực để cứu giúp Chu Linh.
- Sau nhiều ngày bàn bạc, cuối cùng họ đã nghĩ ra cách lên mạng cầu cứu, không phải cầu cứu trong nước (bệnh viện Hiệp Hòa bấy giờ đã là bệnh viện tốt nhất trong nước) mà là kêu gọi sự giúp đỡ ở nước ngoài. Lúc này Internet mới vừa xuất hiện ở trong nước, chỉ mới được thử nghiệm ở một số trường, Bối Chí Thành dưới sự giúp đỡ rất nhiều của các thầy cô đã gửi email đến SCI của UNICEF và các tổ chức có liên quan tình hình của Chu Linh cầu xin sự giúp đỡ của toàn thế giới.

- Bối Chí Thành nhớ lại nói: Về đến nhà tôi liền viết thư cầu cứu, lúc ấy tôi biết nước Mỹ thích nhất là nói về tự do dân chủ, tôi phải đem câu chuyện này liên hệ với bọn họ mới có thể được xem trọng. Vì vậy tôi viết "Nơi này là đại học Bắc Kinh Trung Quốc, một nơi tràn đầy tự do dân chủ, nhưng một cô gái trẻ tuổi đang chết dần đi, mặc dù bệnh viện tốt nhất Trung Quốc cùng bác sĩ đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể chẩn đoán cô ấy mắc bệnh gì", theo sau là hồ sơ bệnh lý.

- Điều khiến bọn họ không thể ngờ tới chính là chỉ trong 1 tuần bọn họ nhận được 1635 bức thư từ 18 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới (có người nói hơn 2.000, và Bối Chí Thành nói hơn 3.000), hơn 1/3 thư đều nói rằng đây là triệu chứng trúng độc Thallium điển hình. Các bác sĩ Bệnh viện Nhi Ðồng St. Jude trong thư trả lời rõ ràng là "là trúng độc Thallium, căn cứ vào triệu chứng rụng tóc, có vấn đề tiêu hóa, các vấn đề về thần kinh và các triệu chứng khác có thể gần như khẳng định là như vậy."

- Do mạng Internet không phát triển tại Trung Quốc vào lúc đó, nên tiến sĩ Xin Li của UCLA (Đại học California, Los Angeles) và tiến sĩ John W. Aldis ở nước ngoài đã cùng nhau tạo nên mạng lưới chuẩn bệnh từ xa cho Chu Linh, mang thông tin bệnh tình của Chu Linh công bố và phối hợp chẩn bệnh điều trị. Mạng lưới này đóng vai trò vô cùng quan trọng.

- Đám người Bối Chí Thành phát động các sinh viên giỏi tiếng Anh có thể phiên dịch lại những bức email này, mọi người đều hết lòng giúp đỡ, trải qua mấy đêm cố gắng, sáng sớm ngày 8 tháng 4, Bối Chí Thành hào hứng cầm ý kiến chẩn đoán của các bác sĩ khắp nơi trên thế giới đến bệnh viện Hiệp Hòa, hi vọng các bác sĩ ở đó có thể tiếp thu.

Hết phần 1
 
(Phần 2)

Bối Chí Thành kể lại:

“Thực ra trong khi các bạn thức suốt đêm phiên dịch chỉnh sửa email, tôi cũng như bao người Trung Quốc khác, tranh thủ đi tìm mối quan hệ. Bạn của mẹ tôi là Phó bộ trưởng Bộ Y tế đã về hưu, sau khi nghe tôi kể chuyện đã gọi điện cho Phó viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa, đại ý nói rằng Chu Linh khỏi bệnh hay không có lẽ cũng rất quan trọng đối với Hiệp Hòa. Nay có một nhóm bạn trẻ dùng phương tiện khoa học kỹ thuật mới liên lạc với chuyên gia ở nước ngoài, có một ít tài liệu để các bác sĩ tham khảo, tuyệt đối không có ý quấy rầy quá trình trị liệu.

Sau đó bà bảo tôi đi tìm gặp trực tiếp vị Phó viện trưởng kia, tôi còn nhớ bà nói vị Phó viện trưởng đó là một bác sĩ rất tốt, năm đó có một công nhân rơi vào hầm phân hít thở không được, hiện trường cấp cứu lại không có đầy đủ thiết bị, lúc đó Phó viện trưởng đã dùng miệng của mình hút phân ra cứu sống nạn nhân. Đó là vào khoảng ngày 13, 14 chúng tôi đã thu thập được một số email nhất định, dựa trên những suy đoán đưa ra đề nghị kiểm tra lần nữa. Tôi cũng gọi điện cho bố của Chu Linh, những cái khác tôi đều không còn nhớ nữa, chỉ nhớ lúc tôi rụt rè nhắc đến khả năng Chu Linh bị trúng độc, ông ấy cười nhẹ, nói khả năng này Hiệp Hòa đã sớm nghĩ đến, nhưng đã bác bỏ rồi. Vì vậy khoảng ngày 15, 16 chúng tôi đến tìm bố của Chu Linh giải thích những chuẩn đoán của bệnh viện ở các nơi trên thế giới đã phiên dịch từ tiếng Anh sang. Sau đó tôi in ra một ít email của các bác sĩ mang đến Hiệp Hòa tìm vị phó viện trưởng kia

Ông ấy rất kiên nhẫn tiếp đón tôi, tiếp đó gọi điện cho chủ nhiệm phòng ICU để ông ấy nhận tài liệu (về sau đã chứng minh không tìm chủ nhiệm khoa thần kinh mà tìm chủ nhiệm phòng ICU là một sai lầm)”

Nhưng ngày hôm đó, bộ máy làm việc quan liêu của Hiệp Hòa đã cho chàng trai trẻ Bối Chí Thành bài học đầu tiên trong cuộc đời.

“Tôi cầm tài liệu đứng chờ chủ nhiệm bên ngoài khu ICU, cậu của Chu Linh đi vào hỏi ông ta có thể xem qua tài liệu một lúc được không, ông ta nói đang rất bận bảo tôi đợi một lát nữa. Tôi vẫn kiên nhẫn đứng chờ, đoán chừng vị chủ nhiệm này hoàn toàn không có ý nhận tài liệu, ông ta cứ luôn ở trong phòng bệnh nói chuyện với bệnh nhân. Tôi đứng đến mỏi chân mới đến chỗ ghế ngồi nghỉ, ông ta liền bước vọt ra một cái vào nhà vệ sinh, sau đó lại tiếp tục đi vào phòng bệnh nói chuyện. Tôi chờ đến trưa, người nhà Chu Linh đi vào hỏi một lần nữa, kết quả đã khá rõ ràng chính là không muốn nhận.

Tôi mang cảm giác thất bại nặng nề đi ra khỏi cửa Hiệp Hòa, nhìn bầu trời âm u ảm đạm lúc đó không biết phẫn nộ bùng phát thế nào mà nghiến răng nói một câu “Tôi nhất định đánh bại các người”. Lúc này những người đã liên lạc với chúng tôi bên Mỹ trải qua một tuần giao tiếp đã xuất hiện một nhóm người rất nhiệt tâm. Khiến cho tôi ấn tượng nhất là một vị du học sinh học Y người Trung Quốc ở Mỹ, còn có một vị từng làm nhân viên y tế tại đại sứ quán Mỹ John Aldis. Bọn họ đã liên lạc với một số bác sĩ khá có quyền lực đến để xem vụ việc này (tôi nhớ trong đó có một bác sĩ ở Colorado, có vẻ là phó chủ tịch của một bệnh viện tầm cỡ thế giới về nghiên cứu chất độc, các bác sĩ Hiệp Hòa sau đó nghe danh vị này đã rất tôn trọng).

Tuy nhiên lại xuất hiện một tình huống không may, bởi vì trong email chúng tôi đã nói bệnh viện Hiệp Hòa đã loại bỏ khả năng trúng độc Thallium và kim loại nặng, những thầy thuốc này lại có giao tình với Hiệp Hòa nên đã tin vào phán đoán của họ, tập trung vào nghiên cứu những nguyên nhân khác. Cũng may là vì tiếng Anh của tôi không tốt nên đã để lại số điện thoại làm việc của mẹ tôi để tiện nói chuyện (bà lúc ấy đang làm công tác đối ngoại). Có một bác sĩ ở New York đã gọi điện thoại cho bà, nói thao thao bất tuyệt đó chính là trúng độc Thallium, mẹ tôi hỏi lại tôi, tôi nói cho bà biết đã loại bỏ khả năng đó (bao gồm trúng độc kim loại nặng). Phải cảm tạ tinh thần vì bệnh nhân không ngừng nghì của bác sĩ nọ (có lẽ là cộng thêm chút sự khinh thường với trình độ của người Trung Quốc), hai ngày sau vị bác sĩ đó lại gọi đến, mẹ tôi theo lời tôi nói lại với ông ta, ông ta nghe xong kêu la trong điện thoại như sấm, tuyên bố dựa theo sự hiểu biết của ông ta với Hiệp Hòa thì căn bản bệnh viện sẽ không có đủ thiết bị để kiểm tra trúng độc kim loại nặng, chất vấn sao lại loại bỏ, rồi lại nói một tràng về cách làm thế nào để quan sát kiểm tra từ móng tay đến biểu hiện..vv của người bị nghi ngờ trúng độc trong trường hợp không có đủ dụng cụ.

Lúc này hình như là khoảng ngày 20, sau khi mẹ tôi truyền đạt lại cú điện thoại của bác sĩ kia, tôi không còn cách nào khác là gọi điện hỏi bố của Chu Linh, Hiệp Hòa là dựa vào cái gì mà loại bỏ khả năng trúng độc Thallium, đặc biệt nhấn mạnh nghi ngờ của vị bác sĩ New York. Rốt cuộc bố của Chu Linh mới nói cho tôi biết Hiệp Hòa thực ra không có làm hóa nghiệm, bởi vì không có thiết bị, loại bỏ là vì Chu Linh không có khả năng tiếp xúc. Sau khi chúng tôi gửi tin này qua bên phía Mỹ, bên đó lập tức nhốn nháo. Có người nói cho chúng tôi tất cả các cách để trợ giúp chẩn bệnh, còn John Aldis cùng các bác sĩ khác lại nghĩ cách giúp chúng tôi mang sang Hong Kong để hóa nghiệm, nói có một cơ quan đồng ý tài trợ để chúng tôi vận chuyển sang Hong Kong, chỉ cần có mẫu máu và nước tiểu của Chu Linh, nhưng đã bị cự tuyệt (lý do là bệnh viện không cho phép lấy mẫu bệnh phẩm ra).”

Tuy vậy bố mẹ của Chu Linh đã không từ bỏ, bọn họ thông qua một số người biết được thầy Trần Chấn Dương của Viện nghiên cứu và phòng chống bệnh thành phố Bắc Kinh có thể giám định được trúng độc Thallium, dưới sự âm thầm giúp đỡ của một bác sĩ hảo tâm đã lấy được nước tiểu, dịch não tủy, máu, móng tay và tóc đến Viện nghiên cứu và phòng chống bệnh thành phố Bắc Kinh vào ngày 28 tháng 4 năm 1995 để kiểm tra.

Cùng ngày, giáo sư Trần Chấn Dương đã đưa ra báo cáo xét nghiệm, cho rằng hai lần phát bệnh lạ của Chu Linh thực tế là bị trúng độc Thallium hai lần, lần thứ hai hàm lượng độc Thallium trong cơ thể của Chu Linh đã vượt xa ngưỡng chết người, nếu Chu Linh không có ý tự tử thì nhất định là có người cố ý đầu độc.

Bối Chí Thành tiếp tục nhớ lại nói:

“Đó là trưa ngày 28, tôi đang đưa bạn gái đến sân bay để thực tập, điện thoại tôi rung lên, gọi điện tới là bố của Chu Linh, giọng ông trầm thấp mà bi ai “Đã chẩn đoán chính xác rồi, là trúng độc Thallium, vượt quá ngưỡng mấy trăm lần.”
Đến khi chạng vạng tối tôi về đến nhà trọ mở điện thoại lên lần nữa, nhận được tin Hiệp Hòa đối với trường hợp trúng độc lần này không có kinh nghiệm, hy vọng

1. Chúng tôi giúp hỗ trợ tìm thuốc điều trị ngộ độc cấp tính “Dimercaprol” bởi vì Hiệp Hòa không có hoặc có chỉ còn lại không nhiều

2. Hỏi chúng tôi có còn biết biện pháp trị liệu tốt hơn không

3. Dự đoán tình hình bệnh không lạc quan, vì độc Thallium tổn hại với hệ thần kinh rất lớn, nước ngoài có kinh nghiệm với việc điều trị hồi phục sau này không

Sau hai ngày tôi và các bạn làm việc không ngừng nghỉ, liên lạc với nước ngoài có, tìm kiếm thông tin hữu ích trong các email trước kia có, cuối cùng tôi và Ngô Hướng Quân chạy đến Thanh Hoa cầu viện các bạn học của Chu Linh nhờ phiên dịch một bức thư điện tử trong đó có thông tin hữu ích cách thức trị liệu, lúc đó là trước ngày 1/5 một ngày, chúng tôi nghe nói lớp hai khoa Hóa của Chu Linh đang còn tiết học nên tôi về trước để lại Ngô Hướng Quân chờ.
 
Buổi tối Hướng Quân trở về nhà trọ đùng đùng nổi giận nói: “Đây là cái lớp biến thái gì vậy, thì ra cậu ấy đợi đến khi hai nữ sinh tan học giải thích rõ mục đích với hai người đó thì nhận được câu trả lời “Chúng tôi dự định ngày mai nghỉ lễ sẽ đi du lịch, bây giờ không có thời gian phiên dịch đâu” Sau đó cậu ấy lại đi tìm những bạn học khác thì được chỉ đến chỗ bí thư đoàn của lớp hai khoa Hóa – người sau này bảo vệ nghi phạm rất tích cực, lúc đó hắn ta dẫn Ngô Hướng Quân đi tìm thầy phụ đạo, thái độ cũng không tệ, Ngô Hướng Quân đã nhiều lần dặn đi dặn lại sau khi phiên dịch phải nhanh chóng gửi lại cho chúng tôi để tổng hợp ý kiến gửi cho Hiệp Hòa, bọn họ liên tục gật đầu đồng ý. Tuy nhiên sau này chúng tôi không hề nhận lại được những bức email này, vị bí thư đoàn đó nói đã chuyển trực tiếp cho Hiệp Hòa rồi, nhưng người nhà Chu Linh chưa bao giờ nghe Hiệp Hòa nói qua chuyện này.

Về phía nước Mỹ bọn họ rất nhanh sau đó đã gửi thư trả lời về, Dimercaprol không phải là thuốc trị đúng bệnh, mà phải dùng dùng sắc tố Prussian Blue. Bấy giờ thái độ của Hiệp Hòa đã hòa hoãn thiện chí hơn hẳn, có một bác sĩ trẻ trực tiếp liên hệ với tôi, hỏi nồng độ của Prussian Blue là bao nhiêu là thích hợp, có được thêm Glycolitol vào hay không..vv.. Sau khi anh ta nói có thể giao tiếp bằng tiếng Anh được, tôi đã để cho anh ta nói chuyện trực tiếp với bác sĩ ở Mỹ, có vẻ như nồng độ càng tinh khiết càng tốt, có thể thêm Glycolitol vào để làm chậm phản ứng bất lợi ở bệnh nhân. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của một số người, chúng tôi đã mang hình chụp X-quang não bộ và hệ thống thần kinh của Chu Linh sang đại học California để các bác sĩ Hiệp Hòa và bác sĩ bên Mỹ thông qua điện thoại cùng nhau thảo luận phác đồ điều trị của Chu Linh. Đó là một thời khắc cảm động lòng người, hai đội ngũ cách xa nửa vòng trái đất cùng chung tay vì một mục đích.

Về sau trong một bức email, vị bác sĩ nổi tiếng người Colorado viết “Tôi đã quá tin tưởng các đồng nghiệp ở Hiệp Hòa, tôi không thể tưởng tượng được bọn họ vì sao không hề hóa nghiệm lại có thể loại bỏ khả năng trúng độc kim loại nặng, tôi thực sự có tội” Sau này chúng tôi mới được biết, chủ nhiệm khoa thần kinh bệnh viện Hiệp Hòa đã từng nghi ngờ khả năng này, nhưng vì Chu Linh phát tác độc hai lần vào tháng 12 năm 94 và tháng 2 năm 95, triệu chứng này không giống trúng độc cho lắm, mặt khác Thanh Hoa đã xuất trình văn bản chứng minh lịch sử dùng Thallium của họ không để lộ cộng với bệnh viện không có đủ thiết bị để hóa nghiệm nên đã loại bỏ đi”

Người đi mua Prussian Blue là Bối Chí Thành, bởi vì tiền chữa bệnh trước đó của Chu Linh đã tiêu tốn hơn 10 vạn nhân dân tệ, số tiền đó vào những năm 90 không phải là nhỏ nên Bối Chí Thành cho rằng thuốc Prussian Blue cứu mạng người này ít nhất cũng phải mấy ngàn tệ. Mang theo chỉ có hơn 1000 nhân dân tệ Bối Chí Thành nơm nớp lo sợ sẽ không đủ, nhưng khiến anh không nói lên lời chính là hai bình thuốc này chỉ tốn có 80 tệ. Mà 80 tệ này trong nháy mắt đã có thể cứu được một mạng của Chu Linh.
Ngày 28 tháng 4 Chu Linh bắt đầu dùng Prussian Blue, nồng độ Thalli ion trong máu đã bắt đầu hạ xuống, đó đã là ngày thứ 50 Chu Linh đến Hiệp Hòa điều trị, một tháng sau, Thallium trong cơ thể Chu Linh đã bị thải ra. Nhưng bởi vì Thalli ion đã ở trong cơ thể cô một thời gian quá dài, khiến cho hệ thống thần kinh của Chu Linh bị tổn hại nghiêm trọng, đặc biệt là chấn thương rất lớn ở não bộ, thị giác của cô dường như đã hoàn toàn mất đi, toàn bộ chức năng cơ thể cũng bị hư hại và vẫn trong tình trạng hôn mê.

Ngày 31 tháng 8 năm 1995, Chu Linh tỉnh lại sau 5 tháng dài hôn mê
Tháng 11 năm 1995, Chu Linh xuất viện chuyển vào trung tâm phục hồi chức năng tiếp tục điều trị

Tuy nhiên những tổn thương mà mà Thallium gây ra với cơ thể con người là không thể thay đổi, khiến cho Chu Linh từ một cô gái xinh đẹp, tiền đồ rộng mở thành một người tàn phế mất đi một nửa tri giác. Mặc dù đã cố gắng phục hồi nhưng Chu Linh của bây giờ là một phụ nữ trung niên bị mù nặng 80kg, toàn thân tê liệt, mất hết thảy chức năng vận động, bị khô não nhẹ, cuộc sống không thể tự lo liệu được, cả ngày ngồi trên xe lăn, dựa vào chút tiền lương hưu ít ỏi của bố mẹ mà sống qua ngày.

Hết phần 2 – Đón xem phần 3: Thủ phạm và lí do vì sao vụ án Chu Linh đến nay vẫn chưa thể kết án được
 
Vụ án Chu Linh trúng độc Thallium (Phần cuối)
Một vị cảnh sát nói án trúng độc bao gồm 2 loại, mà 2 loại này lại hoàn toàn trái ngược nhau. Trong đó một loại để phá án được độ khó rất lớn, còn một loại ngược lại độ khó lại rất nhỏ

Khó để phá án chủ yếu là những vụ đầu độc trả thù xã hội. Bởi vì nghi phạm gây án không quen biết với nạn nhân, cũng không có mục tiêu hạ độc rõ rệt. Loại án này chỉ có thể dựa vào bằng chứng và nhân chứng tiến hành phân loại, sau đó phá án.

Loại còn lại thì hoàn toàn khác, rất dễ để phá án, đó là do hận thù ghen tị mà hạ độc. Người hạ độc nhất định là kẻ thù của nạn nhân, phạm vi điều tra thu hẹp lại rất nhiều. Bởi vì kẻ thù sẽ là người quen với nạn nhân, nếu như không quen biết thì không thể tạo thành thù hận được. Mà trừ đi số ít những người hoạt động trong băng đảng, các doanh nhân, quan chức thì một người bình thường như Chu Linh có thể thân quen được bao nhiêu người? 20, 30, nhiều lắm cũng chỉ 50 người là cùng. Mà trong 50 người đó được mấy người có thể hận thù đến mức hạ độc giết người? Sợ là cũng chỉ có 1,2 người mà thôi

Cho nên mới nói hung thủ ở loại này phạm vi rất nhỏ. Một khi phát hiện được nghi phạm, cảnh sát Trung Quốc có thể thông qua các nghiệp vụ điều tra lấy lời khai hăm dọa một trận khiến cho nghi phạm phải khai ra mình mua độc ở đâu, hạ độc như thế nào. Lúc đó chứng cứ đều đầy đủ có thể ung dung kết án.

Mà vụ án hạ độc Chu Linh vừa vặn lại là trường hợp người có quan hệ xã hội hẹp. Chu Linh chỉ là một cô gái 21 tuổi còn chưa lăn lộn ngoài xã hội, những người quen biết chủ yếu chỉ là bạn học từ cấp ba, đại học. Học sinh dù có giảo hoạt thế nào đi chăng nữa cũng không phải là phần tử tội phạm trưởng thành chuyên nghiệp, lần đầu ra tay vì không có kinh nghiệm lẫn lo sợ nhất định sẽ lưu lại một ít chứng cứ ví như dấu vân tay, chất độc còn sót lại, dấu chân..vv không khó để đối phó

Cứ theo những lẽ thường như thế vụ án của Chu Linh nhất định sẽ phá được, nhưng vụ án này đến nay vẫn chưa thể kết án, án kiện vẫn còn dở dang là vì sao?

Thông qua hóa nghiệm lẫn chẩn đoán từ xa của các bác sĩ nước ngoài, tất cả đều thống nhất ý kiến Chu Linh bị đầu độc

Bởi vì trong hai lần Chu Linh trúng độc, lần đầu tiên liều lượng khá nhỏ, chưa đến ngưỡng nguy cấp đến tính mạng, rất có thể là hung thủ vẫn chưa nắm rõ liều lượng chết là bao nhiêu. Mà thân thể Chu Linh lại rất khỏe mạnh, cứ vậy mà miễn cưỡng qua khỏi.

Nhưng lần thứ hai trúng độc tuyệt đối là một lượng chết người. Điều này thể hiện rõ hung thủ muốn đưa Chu Linh vào chỗ chết, cho nên mới hạ độc lần nữa, không phải là vì nhất thời kích động mới hạ độc.

Bản thân Chu Linh cũng không có lịch sử tiếp xúc với Thallium; có thể tiếp xúc được với độc, hiểu được độc tính, độc lý; là người quen; có quan hệ cạnh tranh; những thứ này đều là phác thảo sơ bộ chân dung hung thủ.

Thallium là một loại độc phát tác chậm, sau 3 đến 7 ngày ở trong cơ thể con người mới bắt đầu phát tác. Ngày 20 tháng 2 năm 1995, sau khi Chu Linh trở lại trường, trừ 2 ngày cuối tuần về nhà, thì thời gian còn lại chỉ luôn ở trong Thanh Hoa. Khi cô trở về nhà ngày 2 tháng 3 rõ ràng đã cảm thấy thân thể khó chịu, như vậy có thể suy ra lần thứ hai hung thủ đầu độc có thể vào khoảng ngày 27 tháng 2 đến ngày 2 tháng 3

Trong hai tuần lễ ở trường, trừ mỗi ngày đi đến văn phòng đoàn dùng lò điện sắc thuốc bắc ra, Chu Linh chỉ có 2 lần tham gia vào lớp thực nghiệm hóa, một lần là để chuẩn bị cho thi lại và một lần để kiểm tra bổ sung, thời gian còn lại chỉ ở trên giường kí túc xá, ôn tập những môn vì nằm viện mà không học được
 
Thân thể Chu Linh yếu ớt, điểm tâm mỗi ngày đều là bánh mì mang từ nhà theo, cơm trưa, cơm tối và nước uống đều nhờ bạn cùng phòng lấy hộ. Ký túc xá nữ Thanh Hoa lại quản lý nghiêm khắc, nam sinh không thể tự do ra vào. Vì vậy "hung thủ chỉ có thể là người ở bên cạnh Chu Linh."

Các loại giả thiết suy đoán đó cuối cùng hội tụ trên người một người, cô ta chính là bạn thân của Chu Linh khi đó, là bạn học cùng lớp, bạn cùng phòng đồng thời là thành viên đội nhạc cụ dân tộc. Cô ta từng cùng thầy hương dẫn cùng nhau làm thí nghiệm, có thể tiếp xúc được với Thallium.

Thấy được đã xác định được đối tượng nghi phạm, cuối ngày 28 tháng 4 năm 95, sau khi Chu Linh được xác nhận đã bị trúng độc, cha mẹ Chu Linh lập tức đến tìm thầy Tiết Phương Du phó chủ nhiệm khoa hóa lúc đó của đại học Thanh Hoa, chủ quản công tác sinh viên để yêu cầu kiểm tra, thầy Tiết sau đó đã báo lại với đội trưởng đội bảo vệ trường Thanh Hoa và phó sở trưởng đồn cảnh sát khu vực đại học Thanh Hoa

Nhưng khiến cho người ta khiếp sợ là, bảo vệ đại học Thanh Hoa lại làm ra một hành động khiến mọi người không thể hiểu được chính là sau khi nghe thân nhân Chu Linh báo án, lại thông báo đến bạn cùng phòng của Chu Linh, bảo bọn họ không được động vào đồ đạc của Chu Linh, chờ cảnh sát xuống kiểm tra.

Bảo vệ đại học Thanh Hoa cũng từng làm cảnh sát, cảnh sát và họ chính là người một nhà, bọn họ không thể nào không biết, hung thủ hạ độc là người quen, rất có thể ở cùng phòng với Chu Linh. Điều hiển nhiên là phải phong tỏa phòng kí túc này để bảo vệ hiện trường hạ độc, đây là kiến thức cơ bản đơn vị hỗ trợ cảnh sát nào cũng đều phải biết

Nhưng đội bảo vệ Thanh Hoa lại phát ra thông báo đó, không khác nào nhắc nhở hung thủ, cho cô ta mau sớm hủy đi chứng cớ. Tuyệt đối là hành động bất thường. Quả nhiên vào ngày 7 tháng 5 năm 95, trước khi cục công an thành phố Bắc Kinh bắt đầu chính thức lập án điều tra, đang lúc được nghỉ lễ 1-5, phòng ký túc của Chu Linh xảy ra một vụ trộm kì lạ, dụng cụ vệ sinh cá nhân của Chu Linh bị mất, nhưng tài sản lại không mất cái nào.

Sau đó cảnh sát chính thức mở chuyên án, nhận định đây là một vụ không khó phá. Dùng thallium để hạ độc, thể hiện hung thủ có sự hiểu biết với các chất hóa học. Tại sao chọn dùng thallium, mà không lựa chọn thạch tín hay thuốc trừ sâu, bởi vì trúng độc thallium không có biểu hiện gì nổi bật, vào những năm đó rất khó bị phát hiện.

Trúng độc Thallium là phản ứng ngộ độc do hấp thụ các hợp chất chứa bismuth của cơ thể. Đối với cơ thể người nó độc hại hơn các kim loại khác như thủy ngân, chì, độc tố mạnh tương đương thạch tín. Bởi vì độc tính mạnh người bị hại rất khó sống, cho dù may mắn không chết, thì cũng sẽ để lại di chứng vĩnh viễn, bao gồm teo cơ, gan thận bị tổn thương vĩnh viễn. Cho nên có thể nói thallium là một loại độc dược vô cùng trí mạng, nhưng nó lại không dễ bị phát hiện.
 
Thallium không mùi không màu, hòa tan tốt, khi người bị hại ăn vào không có cách nào phát hiện. Hơn nữa triệu chứng trúng độc lại không rõ ràng, rất dễ chẩn đoán sai thành bệnh khác. Cho nên hung thủ chọn dùng thallium, là rất cao minh, giải thích rõ cô ta có kiến thức về hóa học, hơn nữa còn quen thuộc với thallium, tuyệt đối không phải là người bình thường. Bởi vì lúc ấy người bình thường, dù là có một ít kiến thức hóa học, cũng chưa từng nghe qua cái tên thallium này.

Hiển nhiên, nếu như không có sự trợ giúp của nhiều chuyên gia nước ngoài như vậy, sợ rằng đến chết, Chu Linh cũng không biết mình chết vì cái gì! Tiếc là, hung thủ thiên tính vạn tính, cũng không tính ra có nhiều bác sĩ và người tốt có tâm đến thế.

Trúng độc Thallium mặc dù rất khó bị phát hiện, nhưng một khi đã chẩn bệnh được, thallium này liền trở thành đầu mối tốt nhất để bắt hung thủ. Vì năm đó nó là một chất hóa học cực kì hiếm, hầu như rất ít người có được. Theo một vị cảnh sát trong vụ án nói, lúc ấy toàn bộ thành phố Bắc Kinh công việc cần sử dụng thallium chỉ có hơn hai mươi chỗ, có thể tiếp xúc được thallium chỉ có hơn hai trăm người.

Như vậy chúng ta có thể sàng lọc trong 200 người này, tìm ra người có quan hệ với Chu Linh, bọn họ cho dù không phải hung thủ, cũng nhất định là người có dính dáng đến. Cảnh sát cũng rất nhanh loại bỏ trường hợp Chu Linh sử dụng hoặc tiếp xúc qua thallium, cũng loại bỏ trường hợp người nhà có tiếp xúc
Mà khi đó, Thanh Hoa là đại học đứng đầu cả nước, đối với quan hệ nam nữ quản lý rất nghiêm khắc. Nam sinh không thể nào vào kí túc xá nữ, như vậy rất rõ ràng hung thủ ở bên cạnh Chu Linh là phái nữ.
Vấn đề đơn giản như vậy, vụ án dễ phá như thế, nhưng hiệu suất xử lý của cảnh sát Trung quốc khiến cho người ta phải hoảng sợ.
Năm 1995 cảnh sát đến chỗ làm của bố Chu Linh điều tra quan hệ của bố Tôn Duy và bố Chu Linh, cũng cùng năm đó cảnh sát thông báo với thân nhân của Chu Linh, "Sự thật chỉ còn cách một lớp cửa nữa thôi" ;
Vậy mà không biết trong mấy tháng ngắn ngủi đã có chuyện gì xảy ra, vào tháng 2 năm 1996, lãnh đạo cục công an thành phố Bắc Kinh đối với người nhà Chu Linh bày tỏ đây là vụ án có “độ khó” rất lớn, vẫn đang cố gắng;
Tháng 2 năm 1997, Thầy Tiết Phương Du báo cho người nhà biết nhà trường đã phối hợp với cảnh sát hành động phá án, nhưng sau đó lại không thấy nhắc đến nữa.

10 năm trước, một giảng viên trong khoa Hóa đã tiết lộ: "Cục công an đã dặn dò, không thể nói những người nào đã tiếp xúc với Thallium."

10 năm sau, bạn học cùng lớp 2 khoa hóa bất chợt bị hỏi đến, dáng vẻ tươi cười liền biến mất, lời nói dè dặt: Vụ này khi đó vô cùng nhạy cảm.

10 năm trước, sở trưởng đồn công an khu vực đại học Thanh Hoa Lý Mộ Thành nói với cha mẹ chu Linh, "Đã phát hiện đối tượng." "Sau khi phía trên phê chuẩn, sẽ bắt đầu hành động."

10 năm sau, Lý Mộ Thành đã về hưu nói với các ký giả, "Chuyện này là do đội trưởng cục công an thành phố Lý Thụ Sâm làm chủ, chúng tôi chỉ làm công việc hỗ trợ."

10 năm trước, theo tin tức của một giảng viên khoa Hóa truyền ra, đã chuẩn bị hành động, nhưng vì đợi lãnh đạo cục công an phê chuẩn lại bị hoãn...

10 năm sau, một giáo sư khoa Hóa hàm hồ trả lời, vụ án là do trường ra mặt xử lý, đã nói đến đây là chấm dứt.

Cứ thế kéo đến 2 năm phá án nhưng vẫn không có cách nào trực tiếp đối mặt với nghi phạm, cuối cùng người nhà Chu Linh cho rằng cảnh sát không thể nhờ cậy được, cho là vụ án đã bị các yếu tố khác quấy nhiễu, nên bọn họ đã quyết định sử dụng quan hệ của mình.
Tháng 3 năm 1997 người nhà Chu Linh lấy lý do sắp tốt nghiệp, hung thủ rất khó để bắt, gửi thư cục trưởng công an thành phố Bắc Kinh đẩy nhanh vụ án, hiển nhiên cục trưởng công an thành phố Bắc Kinh phải phê chuẩn.

Sau 2 năm kéo dài, tháng 4 năm 1997, tổ điều tra 14 cục công an thành phố Bắc Kinh lần đầu tiên triệu tập nghi phạm Tôn Duy lên thẩm tra.

Chỉ sau 8 giờ thẩm vấn (bình thường cảnh sát Trung Quốc nếu tóm được nghi phạm đều giam giữ đủ 48h mới chịu thả người), Tôn Duy đã được người nhà đưa về. Cảnh sát cho rằng Tôn Duy:

Thứ nhất là một trong rất ít người có thể tiếp xúc với Thalllium

Thứ hai, mặc dù ngoài mặt cô ta và Chu Linh là bạn tốt, nhưng rõ ràng có sự ghen tỵ, điểm này đều được mọi người xung quanh chứng thực. Mẹ Chu Linh kể lại: Có một lần Chu Linh tức giận nói với tôi, khi lớp nhạc được mở, Tôn duy chạy đến trước mặt lão sư nói tài nghệ âm nhạc của Chu Linh đã rất cao, không cần phỉa học nữa, vì vậy thầy giáo đã xắp xếp cho Chu Linh lớp học khác. Nên nhớ, lúc ấy hai người đã là bạn “thân”.

Thường thường hay nói bạn thân nhất, chính là người có khả năng giết mình nhất, mọi người hãy nhớ kỹ điều này.

Thứ ba, thời điểm đó Tôn Duy hành động rất khác thường, cộng thêm tìm thấy trong rương cô ta cốc uống nước của Chu Linh, rõ ràng Tôn Duy chính là nghi phạm.

Nhưng cảnh sát nói, vì phát hiện Chu Linh trúng độc quá muộn, lại đả động thông báo cho người trong phòng biết, làm đồ dùng cá nhân của Chu Linh bị mất, dấu vết bị xóa khiến cho thiếu mất 1% chứng cứ định tội nghi phạm

Cảnh sát bày tỏ sẽ không từ bỏ vụ án cũng rất tự tin đang đệ đơn lên tòa án định tội nghi phạm. Nhưng từ ngày 7 tháng 5 năm 1995 tới nay đã hơn 23 năm vụ án này vẫn chưa hề ra tòa, cảnh sát Bắc Kinh không hề công bố đã phá vụ án này, cũng không công khai bất kỳ nguyên nhân hay chi tiết nào có liên quan

Ngày 26 tháng 8 năm 1998 cơ quan công an tuyên bố giải trừ thân phận nghi phạm đối với Tôn Duy. Cảnh sát giải thích rõ, "Giải trừ nghi vấn phạm tội chỉ vì đã quá kỳ hạn pháp luật quy định, mà cơ quan công an không có chứng cớ xác thực, vì vậy theo luật giải trừ các biện pháp cưỡng chế với người bị nghi vấn, nhưng không có nghĩa là loại bỏ nghi vấn với người đó"

Sau này Tôn Duy sau rất nhiều thời gian im lặng từng đăng bài thanh minh trên diễn đàn Thiên Nhai. Tất nhiên là hao tốn không ít tâm tư, thậm chí còn tìm ra một bạn học cùng lớp coi như trợ thủ thay mặt chứng minh. Nhưng mà thanh minh lại có chỗ sơ hở, nhanh chóng bị người biết chuyện lúc đó công kích.

Kỳ quái là, trừ người bạn học Tôn Duy tìm ra, một lớp 30 người của Chu Linh từ đầu đến cuối đều giữ yên lặng, không một người nào ra mặt nói chuyện. Theo những người biết chuyện lúc ấy nói, nhà trường đã ra lệnh, không cho phép nói linh tinh, nếu không hậu quả tự gánh lấy.

Nghe nói Tôn Duy mặc dù không bị định tội, nhưng cũng gặp trừng phạt nhất định.

Đầu tiên, Thanh Hoa giữ lại bằng tốt nghiệp của cô ta, yêu cầu có kết luận vụ án mới trả lại. Khi trả đã là nhiều năm sau đó, khoảng thời gian đó tất nhiên là cô ta không có cách nào đi làm được.

Tiếp theo, các cơ quan chính phủ và các công ty lớn không ai dám nhận cô ta, bởi vì danh tiếng quá lớn, ai cũng không dám nhận một nghi phạm giết người. Cuối cùng cô ta phải làm ở một công ty nước ngoài, không biết công ty này có biết lai lịch của cô ta hay không.

Thêm nữa, gia đình Tôn Duy vì chuyện này mà ảnh hưởng rất lớn, thanh danh hiển hách của gia đình cô ta đã sớm bị mất, cha mẹ ở cơ quan bị đồng nghiệp bàn tán suốt mấy chục năm, nói bọn họ là cha mẹ của tội phạm giết người, cuộc sống cả nhà bọn họ cũng rất chật vật.

Cuối cùng, trên web đồn đại Tôn Duy luôn sợ Trung Quốc sẽ có ngày dân chủ hóa, vụ án của cô ta sẽ bị đưa ra xét xử lại. Nên đã tìm cách rời khỏi Trung Quốc, nhưng cô ta bị Liên minh Châu Âu và Mỹ từ chối, lý do rất đơn giản, những quốc gia này không chấp nhận nghi phạm Trung Quốc nhập cảnh.

Tôn duy không còn cách nào khác phải sử dụng ảnh từ hồi còn trung học, thay đổi tên, ngày tháng năm sinh, định đến đại sứ quán Mỹ xin visa lần nữa (nghe nói lúc ấy đã kết hôn với một Hoa kiều), nhưng vẫn bị cự tuyệt. Chính phủ Mỹ còn cho là Tôn Duy dính líu đến làm giả thân phận, vi phạm luật di dân của Mỹ, ra lệnh cho cô ta trước 90 tuổi không được phép nhập cư vào nước Mỹ.
(Hết)
 
Vụ án trúng độc Thallium hay quá.đúng là có tài thì bị ghét.khổ thân Chu Linh.vụ án này thành phim dc.
 
Vừa vào mạng xem cô Chu Linh này,đẹp và đa tài quá.tiếc là chơi với quỷ.
 
Vừa vào mạng xem cô Chu Linh này,đẹp và đa tài quá.tiếc là chơi với quỷ.
công nhận là đọc xong mấy vụ này mới thấy bọn tàu vừa thâm vừa biến thái đến cùng cực
 
công nhận là đọc xong mấy vụ này mới thấy bọn tàu vừa thâm vừa biến thái đến cùng cực
T ấn tượng nhất vụ Chu Linh.tình bạn,tình người nhân văn đó chứ.
 
Mấy bọn Tàu với Nhật ấy hay có mấy thể loại giết người kinh dị với ghê tởm vl
 
Cuối cùng, trên web đồn đại Tôn Duy luôn sợ Trung Quốc sẽ có ngày dân chủ hóa, vụ án của cô ta sẽ bị đưa ra xét xử lại. Nên đã tìm cách rời khỏi Trung Quốc, nhưng cô ta bị Liên minh Châu Âu và Mỹ từ chối, lý do rất đơn giản, những quốc gia này không chấp nhận nghi phạm Trung Quốc nhập cảnh.

Tôn duy không còn cách nào khác phải sử dụng ảnh từ hồi còn trung học, thay đổi tên, ngày tháng năm sinh, định đến đại sứ quán Mỹ xin visa lần nữa (nghe nói lúc ấy đã kết hôn với một Hoa kiều), nhưng vẫn bị cự tuyệt. Chính phủ Mỹ còn cho là Tôn Duy dính líu đến làm giả thân phận, vi phạm luật di dân của Mỹ, ra lệnh cho cô ta trước 90 tuổi không được phép nhập cư vào nước Mỹ.
Đọc ở nguồn khác thì lại nghe nói Tôn Duy đã qua được Mỹ, đổi tên là Tôn Dịch Nhan, cộng đồng mạng của TQ đã gửi thư 120.000 chữ ký cho Obama để yêu cầu xem xét trường hợp của Tôn Dịch Nhan này
 
Trên tao có vụ án 1 mẹ 2 con chết trong nhà mặt phố. Ngoài 20 năm rồi đéo có manh mối?!
 
Vụ Chu Linh cực kì nổi tiếng ở TQ.
"..
Nhiều năm trôi qua, trên các diễn đàn thường xuyên chia sẻ lại vụ án của Chu Lệnh và đặt câu hỏi về tên hung thủ ác độc cũng như câu hỏi động cơ nào khiến hắn tàn nhẫn hạ độc bạn học như thế? Cuối cùng, Tôn Duy có thật sự vô tội như cảnh sát đã phán quyết?
Năm 2013, vụ đầu độc của Chu Lệnh bất ngờ được đào lại khi có một vụ hạ độc tương tự xảy ra ở Thượng Hải. Một nam sinh viên ngành Hóa của Đai học Phúc Đán tên Lâm Sâm Hạo, do mâu thuẫn với bạn học nên đã đầu độc người bạn tên Hoàng Dương. Sinh viên họ Hoàng không lâu sau bị tổn thương gan trầm trọng nên đã qua đời. Lâm Sâm Hạo bị buộc tội cố ý giết người với thủ pháp tàn độc và bị tuyên phạt với mức án cao nhất là tử hình vào năm 2015.
Bức thư nặc danh gửi cho bố mẹ Chu Lệnh.
Cũng trong năm này, có hơn 120.000 chữ ký của cư dân mạng đã thu thập được đã gửi đến trang web Nhà Trắng, đề nghị Tổng thống Mỹ đương nhiệm lúc đó là ông Obama vào cuộc điều tra vụ đầu độc của Chu Lệnh cũng như đưa nghi phạm Tôn Dịch Nhan ra thẩm vấn lại một lần nữa.
Lúc này, trên mạng bắt đầu lan truyền một bức thư nặc danh kỳ lạ, được cho là gửi đến bố mẹ của Chu Lệnh vào ngày 31/5/2013. Trong thư, chủ bút đã phơi này con người thật của Chu Lệnh là cô gái xấc xược, thường xuyên có lời nói và hành động làm tổn thương người khác..."
 
Nguồn: Nhiều nguồn trên mạng
Phần 1
Lời dẫn của tác giả:
- Từ năm 1900 đến năm 2000 đã xảy ra rất nhiều vụ thảm án ở Trung Quốc. Thủ pháp của hung thủ trong những vụ án này vô cùng tàn nhẫn, người bị hại vô số, quả là trước nay chưa từng thấy. Trong những hung án đó thì 10 vụ được liệt kê dưới đây là những vụ thảm khốc nhất, cho đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ. Vào thời điểm vụ án xảy ra nó đã gây nên sự rúng động trong dư luận, tạo sự hoang mang cực lớn đối với người dân. Cảnh sát đã nhiều năm điều tra và phân tích nhưng vẫn không cách nào phá giải, cũng không tìm thấy nghi phạm. Dưới đây tác giả chỉ xin tóm tắt những ý chính của các vụ án, chi tiết từng vụ rất dài các bạn có thể tìm hiểu ở các nguồn khác để rõ hơn
Vụ án thứ 1 : Phanh thây nữ sinh Điêu Ái Linh
- Vụ án Điêu Ái Thanh hay còn gọi là vụ giết người Nam Kinh 119, được liệt vào top đầu trong thập đại hung án của Trung Quốc, hơn nữa cho đến nay vẫn chưa có lời giải đáp. Vụ án xảy ra ở Nam Kinh, tỉnh Giang Tô vào ngày 19 tháng 1 năm 1996. Nạn nhân là Điêu Ái Thanh, một nữ sinh viên năm nhất tại Đại học Giáo Dục bổ túc của Đại học Nam Kinh.

- Vào sáng sớm ngày 19 một nữ công nhân quét dọn trên đường Hoa Kiều phát hiện ra một túi nhựa đựng thịt tại ngõ Đại Giản Ngân phía nam Đại học Nam Kinh, tưởng rằng là thịt heo nên cô đem về nhà cẩn thận rửa sạch, chuẩn bị nấu ăn, kết quả trong lúc đang rửa phát hiện ba ngón tay, bị dọa suýt ngất liền vội vàng báo án. Các phần thi thể còn lại được lần lượt tìm thấy sau đó ở công trường đường Hoa Kiều, cầu Tiểu Phấn, cổng trường đường Nam Đại Thiên Tân, sân vận động, bệnh viện..v..v. Vì để phi tang dấu vết hung thủ đã nấu chín thi thể rồi cắt thành hơn 2000 mảnh. Lúc này đã ngày thứ 9 người bị hại mất tích. Tiếp đó người ta còn tiếp tục phát hiện phần đầu, nội tạng và quần áo nạn nhân ở đồi Thủy Tá. Sau khi tái cấu trúc lại thi thể, dựa vào phần nội tạng còn nguyên vẹn, cùng với thông báo mất tích của nhà trường, cảnh sát xác định được người chết chính là Điêu Ái Thanh. Cảnh sát Nam Kinh đã phát động một đợt điều tra trên quy mô lớn, lấy đại học Nam Kinh làm trung tâm điều tra đến các khu vực lân cận, từ người giàu có đến người dưới đáy xã hội tất cả những người bị tình nghi đều được lần lượt điều tra qua nhưng vẫn không thể tìm được hiện trường đầu tiên nơi xảy ra vụ án. Vụ việc dần đi vào ngõ cụt, hung thủ đến nay vẫn chưa thể tìm ra.

- Dựa vào phương thức phanh thây của hung thủ, cảnh sát Nam Kinh phán đoán nghề nghiệp của kẻ giết người có thể là bác sĩ pháp y hoặc là một tên đồ tể mổ thịt, tiến hành điều tra mở rộng với nhóm người phù hợp với hai ngành nghề trên. Nhưng vì nạn nhân mới là sinh viên năm nhất, quan hệ không rộng, lại là người hướng nội nên đã mang đến cho cảnh sát độ khó nhất định

- Có rất nhiều tin đồn và giả thiết xung quanh vụ án này nhưng nổi bật nhất khiến người ta chú ý là một bài đăng của một người dấu mặt lấy nick là “Hắc Di Tát”

- Vào 21:49 ngày 19 tháng 6 năm 2008, đã có một bài đăng trong cộng đồng Thiên Nhai mang tên "Một ý tưởng nhỏ về vụ án Nam Kinh" được đăng bởi "Hắc Di Tát". Tác giả đã viết một bài tự thuật dài về tướng mạo, tính cách, cách thức và động cơ gây án, thậm chí là tâm lý chờ đợi của hung thủ bằng lời lẽ hết sức tỉ mỉ. Ban đầu bài đăng này không thu hút được nhiều sự chú ý, nhưng sau đó vào ngày 20 tháng 6 một ID có tên là “Rất nhiều” đã dùng đến mấy ngàn chữ để trả lời bài đăng này. Người này phân tích cách dùng từ của Hắc Di Tát, sự chi tiết trong ngôn ngữ cho đến lịch sử đăng bài kịch liệt ám chỉ rằng Hắc Di Tát có liên quan đến vụ án. Sau đó, bài đăng dần nóng lên. Trong diễn đàn không ngừng xuất hiện các chủ đề thảo luận về vụ án. Tuy nhiên, vào ngày 27 tháng 6, tất cả những bài đăng liên quan đến vụ án đều bị xóa hết bột cách đột ngột bởi người điều hành diễn đàn, vào ngày 28 từng được khôi phục lại một thời gian ngắn nhưng vẫn biến mất sau đó. Quản lý của “Thiên Nhai” thừa nhận các bài viết bị xóa là “theo yêu cầu của cảnh sát” nhưng “tình hình cụ thể không tiện nói với truyền thông” “có một số việc không tiện giải thích…”

- Có người đăng bài phân tích ID, nội dung bài đăng của “Hắc Di Tát” và “Rất Nhiều” cho rằng thực tế hai nick này là cùng một người, có bối cảnh quân đội, là con em cán bộ cao cấp. Phát tán động cơ gây án là để khoe khoang mình đã làm thành công như thế nào. Nhưng theo giới truyền thông Nam Kinh, một cảnh sát tự xưng từng tiếp xúc với “Hắc Di Tát” nói: Cha của Hắc Di Tát là cảnh sát, hắn sinh năm 1982, là người Nam Kinh, xuất thân từ ngành luật, từng làm việc ở tòa án và các công ty luật, hiện tại đang làm việc tại một ngân hàng cho nên có sự hiểu biết về vụ án. Cảnh sát kết luận việc Hắc Di Tát đăng bài không phải là ác ý, các phân tích vụ án cũng chỉ là ý kiến chủ quan của bản thân

- Vào ngày 19 tháng 1 năm 2016 có tin đồn đây là ngày cuối cùng vụ án Nam Kinh có hiệu lực truy tố, tuy nhiên sau đó ngày 20 cảnh sát đã đăng weibo bác bỏ tin đồn Vụ án Nam Kinh vẫn được tiếp tục điều tra theo các điều khoản của luật hình sự. Cho đến nay, vụ án vẫn đi vào bế tắc khi mà các cơ quan chức năng vẫn chưa thể tìm ra hung thủ sau 23 năm.
Hung thủ là Dexter, nhân viên pháp y sở cảnh sát Miami Hoa Kỳ nhé.
 
Top