Dành cho những người đang trong hố sâu tình cũ

Jacky29

Họa sĩ Dạo - Trưởng bộ môn body painting HV Đạo lý
DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI ĐANG TRONG HỐ SÂU TÌNH CŨ

"Trong cuộc đời, ai cũng có lúc phải đối diện với ái tình. Đã yêu thì phải lụy, cho dù sau này có đau khổ hay hối hận, thì đó cũng là tình yêu".

Rồi một ngày bạn sẽ gặp một người, và với một lý do khó giải thích nào đó bạn cảm thấy vô cùng gần gũi với người đấy, thậm chí còn gần gũi hơn chính với những người thân trong gia đình bạn. Nhưng có lẽ trong cuộc đời bạn chỉ gặp được một người như thế mà thôi, người sẽ dạy cho bạn những bài học để đời, người sẽ bảo vệ bạn, là chỗ dựa và cho bạn thêm niềm tin trong những năm tháng đen tối của cuộc đời, trong thời điểm nào đó.

Rồi một lúc nào đó, chính người đó lại là người mang đến đau khổ cho bạn, nhưng bạn vẫn không làm cách nào được hơn là đem lòng yêu người ấy. Nhưng rồi một ngày nào đó, người ấy sẽ ra đi, cần phải ra đi, chắc chắn ra đi, bởi người như vậy đã định sẵn là không thuộc về bạn. Số phận để người ấy bước vào cuộc đời bạn, không phải để cứu rỗi bạn, mà là để bạn tự cứu lấy bản thân mình. Và hãy nghĩ rằng, khi họ hoàn thành nhiệm vụ, khi bạn nhận ra rằng cuộc đời này vốn dĩ hai người không thể đi với nhau mãi mãi, hãy để họ ra đi. Một lần nữa, người vô cùng thân thuộc ấy trở thành người xa lạ đối với bạn...

Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.

Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình.

Người ta hay khuyên rằng: "Thôi quên nó đi... chẳng qua cũng chỉ là 1 thằng con trai, 1 đứa con gái, không đáng để phải nghĩ ngợi như thế đâu"
Nhưng người ta chẳng bao giờ hiểu đc cảm giác của người trong cuộc.
Khi đã yêu thật lòng 1 người nào đó thì dù có tồi tệ, xấu xa, có "không đáng" đến mấy, ta vẫn quan tâm, lo lắng hết mực.
Vì là yêu thương... đâu dễ gạt bỏ.

Có người nói với tôi rằng có lẽ chúng ta sống vì bản thân mình trước tiên. Yêu một người hay từ bỏ một người rốt cục cũng vì bản thân mình mà ra. Sau này, thời gian có trôi qua, có người sẽ quên mất mình đã buồn, có người sẽ hối hận, có người sẽ hài lòng nhưng cũng có những người mộng mị cứ như đi tìm mãi giấc mơ mình đã tỉnh dậy. Hạnh phúc quá ngắn ngủi mà lòng người thì bất định, mênh mông vô chừng. Tình cảm buông nơi rồi, phải đi tới tận nơi nào chúng ta mới tìm thấy điều mà ta đánh mất? Phải đi tới tận nơi nào chúng ta mới tìm thấy điều mà ta hằng mong đợi?

Đến với nhau là do duyên phận.
Còn đi hay ở lại là do bản thân mỗi người quyết định.
Chính chúng ta thường hay bị lạc giữa vùng không gian Buông vs Giữ.
Lúc cần Buông thì ta lại cố nắm lấy, khi cần Giữ ta lại hờ hững buông tay.
Tình yêu là vậy.
Không phải là chờ, không phải là gắng gượng...
Mà là nhất định sẽ đến.

- Shadow -
J, 25/03/2019
Source : FB
P/s : Tặng em , V
20200325_222018.jpg
 
Người ta hay khuyên rằng: "Thôi quên nó đi... chẳng qua cũng chỉ là 1 thằng con trai, 1 đứa con gái, không đáng để phải nghĩ ngợi như thế đâu"
Nhưng người ta chẳng bao giờ hiểu đc cảm giác của người trong cuộc.
Khi đã yêu thật lòng 1 người nào đó thì dù có tồi tệ, xấu xa, có "không đáng" đến mấy, ta vẫn quan tâm, lo lắng hết mực.
Vì là yêu thương... đâu dễ gạt bỏ.
Thật ra thì người ta khuyên đúng đấy, chẳng qua cái lúc đấy đang mê muội nên đéo nhận ra thôi :nosebleed:
Tầm này năm ngoái thì chắc tao cũng đọc đi đọc lại bài này vài lần rồi sướt mướt đủ kiểu lắm. Mà giờ bảo tao lấy vợ thì thà tao nuôi chó còn hơn:look_down:
 
Thật ra thì người ta khuyên đúng đấy, chẳng qua cái lúc đấy đang mê muội nên đéo nhận ra thôi :nosebleed:
Tầm này năm ngoái thì chắc tao cũng đọc đi đọc lại bài này vài lần rồi sướt mướt đủ kiểu lắm. Mà giờ bảo tao lấy vợ thì thà tao nuôi chó còn hơn:look_down:
Lại ham chơi trỗi dậy r hả , chúc mừng m đã vượt qua , hehe
 
Về những điều buông bỏ…
Mỗi người trong chúng ta có những thứ mà mình muốn giữ chặt lấy – về vật chất như một món đồ, một thứ cụ thể hay về tinh thần, một luồng tư tưởng, một cảm xúc nào. Một cách vô thức, những thứ này chìm vào lòng mình , bám rễ lấy để trở thành một điều hiển nhiên trong tư duy, như một chương trình chạy ngầm trong máy. Mỗi khi có vấn đề hay một sự kiện liên quan, những thứ này lại trồi lên cào cấu trong lòng, có khi lại tái hiện một cách chân thực vô cùng. Các chương trình ẩn này vẫn chạy song song trong suy nghĩ hằng ngày của mình mà chúng ta chưa nhận thức được, đến khi nó bộc lộ thì cũng không sao giải quyết được – điều này rất là khó chịu. Chúng ta cần không phải để quên, mà là đối diện với sự khó chịu đó, chấp nhận nó và không để nó ảnh hưởng tới sinh hoạt, quan hệ xã hội của mình.
Theo cách nhìn của mình, chúng ta có thể làm một loạt những điều sau để bắt đầu gỡ bỏ loại chương trình chạy ẩn này :
Đầu tiên, be mindfulness. Hít một hơi sâu và cảm nhận mọi thứ đang hiện diện quanh mình một cách chi tiết bằng năm giác quan, theo dõi nhịp thở của mình, từ từ trở về với thực tại đang có. Khi bạn đã neo bám trong thực tại , bạn sẽ không nghĩ linh tinh về những chuyện đã xãy ra trong quá khứ hay bị cuốn theo dòng chảy lo âu của tương lai.
Sau đó, nhìn nhận cảm xúc của mình. Không phán xét - Cơ thể chúng ta được lập trình để tìm kiếm sự thoải mái, không cảm thấy khó chịu. Do đó, cố gắng tìm một thứ gì đó để làm dịu cơn đau và làm cho bản thân cảm thấy tốt hơn là một điều tự nhiên. Những tư tưởng, cảm xúc cũ khiến bạn thấy mình phải chạy, mình phải né khỏi nó, để mình thấy tốt hơn.
Rồi Cho phép bản thân cảm nhận- bạn phải cảm nhận được nó để chữa lành nó.
Thường thì lý do chúng ta cảm thấy cần phải làm tê liệt những gì mình cảm nhận là bởi vì chúng ta tin rằng cảm xúc đó không được phép. Chúng ta nghĩ rằng bản thân không được phép tức giận hoặc vì mình được cho là mạnh mẽ, vì vậy không thể khóc.
Nhưng cho phép bản thân cảm nhận là cho phép bạn có quyền kiểm soát nó - bạn kiểm soát nó thay vì cho phép nó kiểm soát bạn, và trong quá trình bạn tạo ra không gian để chữa lành. Thật sự bạn cảm nhận những gì về việc chia tay người cũ, bạn đang cố trốn tránh cảm xúc khó chịu nào sau khi chia tay, bạn mong muốn điều gì và cảm thấy thế nào khi không như ý muốn…
Quá trình chữa lành sẽ mang lại rất nhiều cảm xúc và cảm nhận khác nhau; nhiều người sẽ không thoải mái. Khi những cảm nhận khó chịu này xuất hiện, cho phép chúng trồi lên mà không trở nên gắn bó với chúng; chú ý đến chúng vì chúng là gì và biết rằng chúng sẽ lên và xuống như một con nước triều.
Ban đầu nó có thể không thoải mái khủng khiếp, nhưng cho phép bản thân trải qua chúng mà không có sự phán xét hay phản ứng lại. Điều này sẽ cho phép bạn trả lời một cách khách quan. Cảm xúc thì không tồn tại mãi mãi. Chúng đến và đi - nếu bạn cho phép .
Tha thứ, cho bản thân, và cho người khác :
Để có thể thật sự được chữa lành, quan trọng nhất là bạn phải tự tha thứ cho mình.
Tự hành hạ mình vì những lỗi lầm trong quá khứ thì không cải thiện được gì, và chắc chắn không làm bạn cảm thấy tốt hơn về bản thân.
Hiểu rằng bất kể tình huống nào khiến bạn chọn cơ chế tự làm dịu mình, bạn đã làm hết sức mình với những nguồn thông tin về thể chất, tinh thần và cảm xúc . Bạn đối phó với cảm xúc theo cách tốt nhất mà chính mình biết phải làm thế nào.
Hiểu một vấn đề sau khi nó đã xảy ra thì tốt, nhưng rất dễ bị cuốn vào vòng xoáy "giá như, phải chi, ước gì" của sự xấu hổ khi nhìn lại một tình huống. Nhưng khi chúng ta đang ở trong tình trạng khó chịu, chúng ta không phải lúc nào cũng có khả năng suy nghĩ hợp lý hoặc hợp lý. Bộ não và cơ thể của mình đáp ứng với sự khó chịu dựa trên những gì cảm thấy đó như là lựa chọn an toàn nhất trong thời điểm này, và đôi khi điều đó có nghĩa là chuyển sang thành thói quen hành vi hoặc gây nghiện.
Hãy tha thứ cho bản thân vì bạn đã làm hết sức mình vào thời điểm đó và tiếp tục biết rằng bạn có kiến thức và công cụ để suy nghĩ khác đi cho lần sau.
Và sau đó, hãy nghĩ về cách tha thứ cho người khác, hoặc ít nhất là tạo nên một kí ức mới.
Một kỹ thuật để chuyển hóa một kí ức không trọn vẹn trở nên vẹn tròn là viết lại một cách có ý thức một kí ức đau thương. Làm như vậy sẽ làm giảm cường độ của những cảm xúc không lành mạnh gắn liền với nó và khiến cho một kết nối thần kinh mới thành lập để ghi nhớ một trải nghiệm tích cực hơn, tốt hơn (mặc dù nó được tạo ra trong trí tưởng tượng). Bằng cách tạo ra kí ức chữa lành này, bạn đảm bảo rằng bất cứ khi nào kí ức ban đầu phát sinh trong nhận thức của bạn, nó sẽ không làm bản thân đau đớn như trước nữa.
Thực hành thiền định sau đây:
Đi vào tư thế thoải mái hoặc ngồi chéo chân trên đệm thiền hay để chân duỗi thẳng ra và sau lưng dựa vào tường để hỗ trợ. Hoặc có thể ngồi trên ghế với lưng chắc chắn, giữ chân trên sàn và cột sống thẳng, đẩy cằm của bạn vào một chút để giữ cho đốt sống của bạn được canh thẳng hàng.
Khi nhắm mắt lại hoặc nửa chừng, hãy sửa chúng ở một chỗ, bắt đầu chú ý đến hơi thở của bạn. Hít vào với nhận thức về phổi và cơ hoành của mình. Khi bạn hít vào, hãy tự nhủ với chính mình : hit vào. Lúc thở ra khỏi phổi và sau đó là bụng, nói với chính mình : “Thở ra ra ngoài.”. Làm điều này mỗi khi bạn thở. Bạn cũng có thể sử dụng các từ “tang lên” và “bỏ xuống” hoặc “thoải mái” và “buông tay” hoặc “đầu hàng” và “giải phóng”.
Sau khi thiền định trong vài phút, hãy hướng mắt đến hiện trường của một kí ức khó chịu, nhớ lại chính xác bạn đang ở đâu, cảm giác của bạn như thế nào, và bất kỳ trải nghiệm cảm giác nào đã có lúc đó (ghi nhớ các khía cạnh cảm giác sẽ giúp bạn loại bỏ bất kỳ cảm giác không lành mạnh nào vào lúc mình lại có những trải nghiệm tương tự trong tương lai, ví dụ, nếu bạn thường bị kích động khi trời mưa, bởi vì bạn liên kết nó với một kí ức khó chịu đó). Đặt mình hoàn toàn trong cảnh.
Khi khung cảnh bắt đầu mở ra, hãy tưởng tượng bản thân bạn bị kéo lên cao và lùi dần lại bởi một nguồn vô hình đặt bạn vào chỗ ngồi mà từ đó bạn nhìn xuống bộ phim trước mặt. Xin lưu ý rằng bạn đang viết kịch bản của vở kịch này và bắt đầu viết lại. Hãy tưởng tượng rằng trong khoảnh khắc xấu hổ của mình, những người xung quanh thể hiện sự ủng hộ, mỉm cười và khuyến khích bạn tiếp tục.
Trải nghiệm sự khó chịu của thời điểm này trộn lẫn với sự động viên trong mình, và cho phép bản thân thở sâu. Di chuyển những cảm xúc qua cơ thể mình khi bạn viết lại khung cảnh để mở ra theo cách có thể làm giảm bớt sự khó chịu của mình và khiến mình cảm thấy yên tâm khi được yêu thương và chấp nhận bởi những người xung quanh.
Thực hành nhìn vào trong mình và suy ngẫm soi xét lại thông qua một thực hành chánh niệm dẫn đến nhận thức lớn hơn về những kí ức khó chịu được tạo ra trong tâm trí. Bạn có thể dễ dàng phê phán khả năng thiền định của mình hoặc nhanh chóng ép thay đổi kí ức đau đớn, nhưng điều khiến bạn thực sự biết mình là thế nào chính là là một người thực hiện một hành trình dài và đôi khi gian truân để tự khám phá và tự chấp nhận bản thân. Đừng giữ cho mình những tiêu chuẩn không thực tế và mong muốn thay đổi những thói quen ăn vào suy nghĩ thường xuyên đã kéo dài cả quãng đời mình một cách nhanh chóng.
Cuối cùng là thời gian,
Chúng ta có khuynh hướng tìm kiếm sự cải thiện nhanh chóng, nhưng không có thuốc thuốc thần có thể xóa bỏ nỗi đau và sự khó chịu từ những vết thương cũ một cách kỳ diệu. Chữa lành là một quá trình mất thời gian.
Dành thời gian để thực hành, hoàn thiện, làm mới mình và hiểu rằng sự phục hội là một cuộc hành trình — một cuộc hành trình kéo dài suốt đời.
Tất nhiên, thực hành làm cho cuộc hành trình dễ dàng hơn, nhưng không có sự hoàn hảo. Sẽ có những lúc bạn quay trở lại với các khuôn mẫu suy nghĩ và hành vi theo mô thức cũ, nhưng khi điều đó xảy ra, bạn có thể quan sát và thực hành mindfulness. Bạn được trang bị sẵn để đương đầu và vượt qua. Bạn có thể làm được!
Một trong những vấn đề hay thấy của việc này là “tình cảm”, chính xác hơn là cảm xúc của mình với một đối tượng mà chúng ta muốn giữ chặt lấy, cho dù đối tượng đã không còn với mình. Nhưng chính bản thân vẫn không chấp nhận rằng đối tượng đó đã đi, mà cứ khăng khăng níu lại. Qua thời gian thì cứ nghĩ mình đã chấp nhận, mà sự thật trong lòng lại không, vẫn cứ muốn níu kéo, vẫn không chấp nhận mọi thứ đã diễn ra. Nhưng sự níu kéo đó không phải là hướng tới con người hay đối tượng, mà là cái cảm xúc đối tượng đó đem lại cho mình. Đến khi có một người mới, một vật mới xuất hiện, chương trình chạy ngầm ấy khởi động và chống đối, tạo nên sự mâu thuẫn trong lòng. Và nếu không kiểm soát, nó sẽ ảnh hưởng đến các mối quan hệ tương lai, cứ kẹt mãi ở một bóng hình trồi lên chiếm hết bộ nhớ khi có một điều mới xuất hiện.
-H-
 
Mày có đang bị vướng vào chuyện này ko mà viết bài sâu sắc dữ vậy :shame:
 
Mày có đang bị vướng vào chuyện này ko mà viết bài sâu sắc dữ vậy :shame:
Tao viết tặng cho em tao , còn lại thì cũng lượm lặt nhiều , do có làm trong nhóm tâm lý , hehe
 
  • Vodka
Reactions: MCE
M thêm bài cho mấy thằng sinh lý cao mà vợ sinh lý thấp đi, xem fwb đc ko :3
Cái này là tình dục học , k phải tâm lý học , để nghiên cứu thêm
 
Tình yêu ..là liều mai thúy ...khi bập vào rất khó rứt ra ..
Con nghiện đau đớn khi ko dc ..phê mỗi ngày
Do vậy dễ dàng ra đi ..cũng là vô cùng khó khăn !! ::xamvl2::
 
Sửa lần cuối:
Thật sự thì khi yêu 1 ai đó, t yêu rất mãnh liệt. Cảm tưởng nếu đánh đổi mạng sống để ng đó ko phải chết t cũng dám làm. Tình yêu lớn như v, sâu đậm như v rồi cũng có lúc tự nhiên nó hết. Để 1 vài năm sau gặp lại, tự hỏi ko bik hồi đó mình điên cuồng như v là vì lý do j. Trải qua nhiều lần như v, trái tim t giờ chai sạn, t đéo bik sau này mình sẽ có thể cưới vk, có 1 gia đình bt ko nữa...
 
Thật sự thì khi yêu 1 ai đó, t yêu rất mãnh liệt. Cảm tưởng nếu đánh đổi mạng sống để ng đó ko phải chết t cũng dám làm. Tình yêu lớn như v, sâu đậm như v rồi cũng có lúc tự nhiên nó hết. Để 1 vài năm sau gặp lại, tự hỏi ko bik hồi đó mình điên cuồng như v là vì lý do j. Trải qua nhiều lần như v, trái tim t giờ chai sạn, t đéo bik sau này mình sẽ có thể cưới vk, có 1 gia đình bt ko nữa...
Thời gian xóa nhòa tất cả hả ??
 
DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI ĐANG TRONG HỐ SÂU TÌNH CŨ

"Trong cuộc đời, ai cũng có lúc phải đối diện với ái tình. Đã yêu thì phải lụy, cho dù sau này có đau khổ hay hối hận, thì đó cũng là tình yêu".

Rồi một ngày bạn sẽ gặp một người, và với một lý do khó giải thích nào đó bạn cảm thấy vô cùng gần gũi với người đấy, thậm chí còn gần gũi hơn chính với những người thân trong gia đình bạn. Nhưng có lẽ trong cuộc đời bạn chỉ gặp được một người như thế mà thôi, người sẽ dạy cho bạn những bài học để đời, người sẽ bảo vệ bạn, là chỗ dựa và cho bạn thêm niềm tin trong những năm tháng đen tối của cuộc đời, trong thời điểm nào đó.

Rồi một lúc nào đó, chính người đó lại là người mang đến đau khổ cho bạn, nhưng bạn vẫn không làm cách nào được hơn là đem lòng yêu người ấy. Nhưng rồi một ngày nào đó, người ấy sẽ ra đi, cần phải ra đi, chắc chắn ra đi, bởi người như vậy đã định sẵn là không thuộc về bạn. Số phận để người ấy bước vào cuộc đời bạn, không phải để cứu rỗi bạn, mà là để bạn tự cứu lấy bản thân mình. Và hãy nghĩ rằng, khi họ hoàn thành nhiệm vụ, khi bạn nhận ra rằng cuộc đời này vốn dĩ hai người không thể đi với nhau mãi mãi, hãy để họ ra đi. Một lần nữa, người vô cùng thân thuộc ấy trở thành người xa lạ đối với bạn...

Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.

Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình.

Người ta hay khuyên rằng: "Thôi quên nó đi... chẳng qua cũng chỉ là 1 thằng con trai, 1 đứa con gái, không đáng để phải nghĩ ngợi như thế đâu"
Nhưng người ta chẳng bao giờ hiểu đc cảm giác của người trong cuộc.
Khi đã yêu thật lòng 1 người nào đó thì dù có tồi tệ, xấu xa, có "không đáng" đến mấy, ta vẫn quan tâm, lo lắng hết mực.
Vì là yêu thương... đâu dễ gạt bỏ.

Có người nói với tôi rằng có lẽ chúng ta sống vì bản thân mình trước tiên. Yêu một người hay từ bỏ một người rốt cục cũng vì bản thân mình mà ra. Sau này, thời gian có trôi qua, có người sẽ quên mất mình đã buồn, có người sẽ hối hận, có người sẽ hài lòng nhưng cũng có những người mộng mị cứ như đi tìm mãi giấc mơ mình đã tỉnh dậy. Hạnh phúc quá ngắn ngủi mà lòng người thì bất định, mênh mông vô chừng. Tình cảm buông nơi rồi, phải đi tới tận nơi nào chúng ta mới tìm thấy điều mà ta đánh mất? Phải đi tới tận nơi nào chúng ta mới tìm thấy điều mà ta hằng mong đợi?

Đến với nhau là do duyên phận.
Còn đi hay ở lại là do bản thân mỗi người quyết định.
Chính chúng ta thường hay bị lạc giữa vùng không gian Buông vs Giữ.
Lúc cần Buông thì ta lại cố nắm lấy, khi cần Giữ ta lại hờ hững buông tay.
Tình yêu là vậy.
Không phải là chờ, không phải là gắng gượng...
Mà là nhất định sẽ đến.

- Shadow -
J, 25/03/2019
Source : FB
P/s : Tặng em , V
View attachment 71811
Mày nói đúng đó, nhiều khi trong cuộc đời chỉ gặp được một người mình cảm thấy sẽ đem lại hạnh phúc , nhưng cuối cùng nhận ra cũng không thể đi trọn còn đường , không thể bên nhau mãi mãi vì nhiều lý do .Đành Buông tay , cố níu giữ cũng không được gì, nhưng để quên đi cũng thật là khó, Có lẽ cần thời gian hy vọng sẽ quên được . Bài của mày hay lắm .
Thân !
 
DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI ĐANG TRONG HỐ SÂU TÌNH CŨ

"Trong cuộc đời, ai cũng có lúc phải đối diện với ái tình. Đã yêu thì phải lụy, cho dù sau này có đau khổ hay hối hận, thì đó cũng là tình yêu".

Rồi một ngày bạn sẽ gặp một người, và với một lý do khó giải thích nào đó bạn cảm thấy vô cùng gần gũi với người đấy, thậm chí còn gần gũi hơn chính với những người thân trong gia đình bạn. Nhưng có lẽ trong cuộc đời bạn chỉ gặp được một người như thế mà thôi, người sẽ dạy cho bạn những bài học để đời, người sẽ bảo vệ bạn, là chỗ dựa và cho bạn thêm niềm tin trong những năm tháng đen tối của cuộc đời, trong thời điểm nào đó.

Rồi một lúc nào đó, chính người đó lại là người mang đến đau khổ cho bạn, nhưng bạn vẫn không làm cách nào được hơn là đem lòng yêu người ấy. Nhưng rồi một ngày nào đó, người ấy sẽ ra đi, cần phải ra đi, chắc chắn ra đi, bởi người như vậy đã định sẵn là không thuộc về bạn. Số phận để người ấy bước vào cuộc đời bạn, không phải để cứu rỗi bạn, mà là để bạn tự cứu lấy bản thân mình. Và hãy nghĩ rằng, khi họ hoàn thành nhiệm vụ, khi bạn nhận ra rằng cuộc đời này vốn dĩ hai người không thể đi với nhau mãi mãi, hãy để họ ra đi. Một lần nữa, người vô cùng thân thuộc ấy trở thành người xa lạ đối với bạn...

Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.

Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình.

Người ta hay khuyên rằng: "Thôi quên nó đi... chẳng qua cũng chỉ là 1 thằng con trai, 1 đứa con gái, không đáng để phải nghĩ ngợi như thế đâu"
Nhưng người ta chẳng bao giờ hiểu đc cảm giác của người trong cuộc.
Khi đã yêu thật lòng 1 người nào đó thì dù có tồi tệ, xấu xa, có "không đáng" đến mấy, ta vẫn quan tâm, lo lắng hết mực.
Vì là yêu thương... đâu dễ gạt bỏ.

Có người nói với tôi rằng có lẽ chúng ta sống vì bản thân mình trước tiên. Yêu một người hay từ bỏ một người rốt cục cũng vì bản thân mình mà ra. Sau này, thời gian có trôi qua, có người sẽ quên mất mình đã buồn, có người sẽ hối hận, có người sẽ hài lòng nhưng cũng có những người mộng mị cứ như đi tìm mãi giấc mơ mình đã tỉnh dậy. Hạnh phúc quá ngắn ngủi mà lòng người thì bất định, mênh mông vô chừng. Tình cảm buông nơi rồi, phải đi tới tận nơi nào chúng ta mới tìm thấy điều mà ta đánh mất? Phải đi tới tận nơi nào chúng ta mới tìm thấy điều mà ta hằng mong đợi?

Đến với nhau là do duyên phận.
Còn đi hay ở lại là do bản thân mỗi người quyết định.
Chính chúng ta thường hay bị lạc giữa vùng không gian Buông vs Giữ.
Lúc cần Buông thì ta lại cố nắm lấy, khi cần Giữ ta lại hờ hững buông tay.
Tình yêu là vậy.
Không phải là chờ, không phải là gắng gượng...
Mà là nhất định sẽ đến.

- Shadow -
J, 25/03/2019
Source : FB
P/s : Tặng em , V
View attachment 71811
Sao bạn không tag tôi vào.
31 ngày quên em. :vozvn (3):
 
Top