Mối tình đầu

MỐI TÌNH ĐẦU

Tôi vào Đại học, đầu những năm 2k. Đkm, nhà đói quá, thế là theo chúng theo bạn lên biên giới đánh hàng về thủ đô bán. Tôi gặp em ở thị trấn nghèo miền biên viễn...

Chiều chiều, nàng thường ra hiên nhà, rủ tôi khi thì chơi cầu lông, lúc thì nhảy dây. Thích nàng nên chơi cùng nàng, chứ tôi khoái mịa gì mấy bộ môn đó đâu hỡi ôi. Nàng nhí nhảnh như con chim non vào mùa xuân nắng ấm, 2 bím tóc dài tung tăng thỉnh thoảng lại che đi đôi mặt huyền tuyệt đẹp của nàng...Chốc nhát, nàng lại chạy vào trong nhà vì bà chủ gọi. Nàng thì thầm bên tai tôi:" Em vào đi khách đã nhé! Khách tàu, nó chơi nhanh lắm! Anh đợi em chút nha!".

Những hôm vắng khách, bà chủ ì ạch vác cái ghế đẩu ra hè hóng mát. Nàng thì trốn sang với tôi cả đêm. Nàng thủ thỉ:"Ngủ với anh là bà chủ em vẫn tính tiền đấy, nhưng anh nhớ là chỉ đưa cho bà ấy 1 nửa thôi. Còn 1 nửa kia ko phải trả vì anh là người yêu của em!".

Lần đó giữa tháng 5, đánh xong lô hàng, tôi chuẩn bị xuôi về thủ đô hoa lệ. Bịn rịn khi chia tay, tôi ngỏ ý:" Xong chuyến này, anh về bảo thầy u lên đón em! Chứ e làm thế này cả đời à?". Nàng lắc đầu, cười buồn:" Anh cứ về đi, khi nào đánh hàng thì lại vào chơi với em! Em còn ở đây kiếm tiền, nuôi cả nhà dưới quê, lại nuôi đứa em đang chuẩn bị vào cấp 3. Anh đón em về, 2 đứa đều ko kiếm được ra tiền, lấy gì nuôi nhau?".

4 tháng sau tôi quay lại thị trấn nghèo. Bà chủ nhìn vừa thấy tôi, chửi té tát:" Địt cả lò lũ thành phố chúng mày, lên đây mồi chài nhân viên của tao. Để chúng nó tương tư, đéo chịu làm lụng gì cả! Nay đòi đi, mai đòi về! Cút cả lò chúng mày hết đi!."
- Nó đâu rồi? - Tôi mặc kệ bà chửi.
- Đi rồi - Giọng bà buồn buồn - Mày về thành phố ít bữa thì nó đi. Nó buồn chán nên xin vào Bằng Tường. Nghe phong thanh là cưới thằng nào đại gia bên Vân Nam, mày đéo tìm lại được đâu!

Tôi trở lại thành phố, học xong 4 năm đại học, từ đó chẳng bao giờ quay lại cái thị trấn nghèo, vương đầy kỉ niệm nữa. Thỉnh thoảng, có những lúc chuếnh choáng hơi men, nhớ lại đôi mắt huyền năm nào, bất giác tự mỉm cười...
 
Top