Đạo lý Những mẩu chuyện ở chùa

Những mẩu chuyện bản thân biết, bản thân nghe, bản thân ăn cắp, đã được xào nấu lại đôi chút để bảo đảm danh tính các nhân vật cũng như của bản thân.

Cái chết chia rẽ chúng ta
_ Có một cậu em học giỏi, sáng sủa, ăn nói hay, nhiều tài lẻ, số đào hoa, nhưng chỉ đem lòng yêu cô bạn cùng lớp thời cấp ba. Buồn là cô ấy cũng đã có người yêu, kiểu con trai lạnh lùng, lỳ lợm đúng gu mấy em teen. Cậu em cũng buồn, hết cấp ba, quyết định du học, sau bao năm đèn sách, lại về VN làm cho một công ty kiểm toán thuộc loại rất xịn ở SG. Trong một lần họp lớp cũ, gặp lai nhau, biết được cô ấy đã chia tay, cu em hí hửng tiến tới, rồi cũng hẹn hò cũng thành đôi.
_ Tình cũ khó dứt, cô bạn vẫn nhớ về người cũ, theo dõi facebook nhận xét các kiểu, cậu em cũng buồn nhưng vẫn cố hết sức yêu thương bạn gái. Rồi bạn em và gia đình đi định cư xứ cờ hoa. Mối tình xa vẫn được duy trì, cậu em cày ngày cày đêm, chờ những lần bạn gái về VN chơi, và cũng để đi Mỹ thăm người yêu. Bất chấp chuyện tình cảm có khúc mắc, cu em vẫn cầu hôn, bỏ việc đi Mỹ. Sau đó thì cũng hạnh phúc, vợ đi học, chồng phụ giúp gia đình và đi kiếm việc, nói chung là khá hạnh phúc, êm ấm. Đến ngày ra trường, vợ em đậu thủ khoa đầu ra của một trường top 10 ở Mỹ, giỏi vkl, nhưng đây là lúc vấn đề phát sinh. Học hành nhiều làm cơ thể tiều tụy, áp lực, một trong những nguyên nhân chính dẫn đến việc cô vợ ra đi vài ngày sau đó. Nằm ngủ một đêm và không thức dậy nữa.
_ Bao nhiêu hi vọng vụt tắt, sút hết chục ký, không đụng đến thịt cá nữa. Chưa có việc làm, vợ mất, sống ở nhà vợ, áp lực kinh khủng, đành ngày ngày lên chùa làm công quả, và nhìn ảnh vợ, mặc dù trước đó không bao giờ đi. Anh em nhiều lần tâm sự đêm khuya.
"Anh nghĩ N. nên về VN hay đi Cali, chứ ở đây áp lực vậy sao chịu được"; "Em rối lắm, bây giờ cảm thấy mình không thuộc về đâu cả"; ........... ; "Không biết bây giờ vợ em nó đang ở đâu, nó cảm thấy thế nào, không biết còn có kiếp sau để gặp lại"; "Anh có xem ai là tất cả hi vọng, cuộc sống của mình chưa?"; "Tiếc là chưa có, anh phò phạch, 420 là chính"; "Em nghĩ anh một ngày nào đó sẽ gặp thôi"; "Ờ, hi vọng".
_ Hơn một năm rồi, tuy có việc, đã vui vẻ hơn, nhưng cu cậu vẫn chay trường, đi chùa thường xuyên.

Đến cuối vẫn muốn lo
_
Sinh ra trong một gia đình sĩ quan quèn thời Pháp thuộc ở HN, di cư vào Đà Lạt năm 1950, gia đình đông con bác lại là chị lớn, phụ mẹ từ làm vườn, trông em, đến chuyện gia chánh trong nhà ở tuổi còn rất bé. Sau này đi học sư phạm, ra trường, quen được bác trai là sĩ quan VNCH, cũng không khá khẩm mấy. Vừa cưới được mấy ngày, thì theo xe tiễn chồng ra chiến khu, trên đường về gặp tai nạn giao thông, làm khuôn mặt biến dạng nhẹ, gãy hết mấy cái răng. Cũng may nhà chồng đạo đức, gia cảnh cũng êm ấm, có với nhau mấy người con. Rồi thì giải phóng, bác trai đi cải tạo, bác gái ở nhà nuôi con. Giáo viên chế độ cũ, có chồng làm sĩ quan, làm việc khá khó khăn, bị chuyển làm dạy nữ công gia chánh. Ngoài giờ phải bán thêm nước trà, cũng như chờ hàng từ Mỹ gửi về để lo cho con cái.
_ Mấy năm sau được bảo lãnh qua Mỹ, một nhà sum họp, nói chung là rất tốt so với nhiều người. 2 năm sau bác trai mất do làm việc quá độ, tiêu hao thề lực. Căn nhà chưa trả hết, trong nhà bank không còn bao nhiêu tiền, bác lại một mình nuôi con. Một ngày ngủ chỉ 4-5 tiếng suốt hơn 10 năm, cuối cùng các con cũng lớn cũng ra trường, kĩ sư, bác sĩ cả. Nhưng khác biệt thế hệ, văn hóa Tây Ta, sao so với chồng được, bây giờ bác hay đi chùa cúng dường, công quả cho người nhẹ bớt.
_ Gặp nhau mỗi chủ nhật ở chùa, bác ăn mặc khá tươm tất nhưng đồ cũ, áo sờn, có vài chỗ bong chỉ.
"Bác cứ mua áo mới mà mặc chứ, có bao nhiêu đâu."; "Tôi như thế này quen rồi". Bác lại hay tâm sự về chuyên con cái lập gia đình, chuyện cháu chắt mấy đứa không biết chăm sóc thế nào? Chắc lại dúi mấy đồng tiền già ít ỏi muốn phụ tiền điền nước cho con....... Đúng là đời bác là những nỗi lo.


Nam mô Amen Allahu Akbar :vozvn (4):

@ManhThuong ah, viết mấy chuyện nghiêm túc cho checker xamer đọc tao cũng tâm tư lắm, nếu gạch đá mấy tml nhiều quá thì giúp tao xóa bài nhé! Búng trym mày phát :sweet_kiss:
 
Mày đến đúng nơi rồi đó, đây là nơi cửa chùa, cần sự thanh tịnh và nghiêm túc, chứ vào đây mà lồn với cặc tao đuổi hết
 
Cả 2 chuyện đều là nỗ lực quá độ đến khi tèo bất chợt để lại đau xót, chơi vơi cho người còn sống. Con người là loài sinh vật duy nhất biết mình sẽ tèo và đau đớn với điều đó. Nên trong cuộc đời, con người luôn cố gắng đi tìm kiếm hoặc gắn mình vào 1 ý nghĩa nào đó nhằm quên đi nỗi đau khôn nguôi kia.
 
được đấy tml, có chuyện gì kể tiếp đi.
p/s: mà mày ở trong chùa luôn ha
 
được đấy tml, có chuyện gì kể tiếp đi.
p/s: mà mày ở trong chùa luôn ha
Tao hay đi chùa, vì ít nhất là nơi sân vườn, hay chánh điện cho tao cảm giác an tĩnh.
 
nếu thằng người yêu cũ của bạn nữ trong bài tên D. và bạn ấy mất cách đây 1 năm thì chắc tao biết mày kể về ai rồi
Đúng là chuyện đáng buồn :too_sad:

Việt Nam nhỏ thế ah? Tàu ngầm nhiều vl :sweat:. Chắc tao xin Mạnh Thường sửa nick
 
Ừ đợt đó tao buồn mất mấy tuần dù không thân với 2 bạn đó lắm. Bạn nam đó si tình quá.... đơn phương bạn nữ từ hồi cấp 2 chứ không phải cấp 3 mày à, cũng 7 8 năm là ít. Mãi tới khi bạn nữ chia tay với người yêu cũ thì bạn nam mới có cơ hội. Số phận nghiệt ngã thật, bạn nữ cũng luỵ tình cũ nên khi thật sự ổn định tâm lý để cảm thấy hạnh phúc thì cũng không được bao lâu. Nhiều người nói si tình như bạn nam là ngu nhưng nếu ngu đến tột cùng thì lại là 1 loại đắc đạo.
Tao cũng ước có ai làm tao si như vậy.
 
Top