Live 4 vị tướng cúi đầu bên giường một vị trung tá (nạn nhân của một vụ đấu tố)

tieumanthauu

Chúa tể đa cấp
photo1632884433130-1632884433230536794910.jpg


Hà Nội một ngày tháng 11 năm 2018, tiết trời trở lạnh, khu điều trị tích cực Bệnh viện Hữu nghị Việt – Xô nằm trên tầng 8 im ắng đến đáng sợ. Từ cửa thang máy đi ra bốn vị tướng quân đội, dẫn đầu là một người đàn ông rất lớn tuổi trong bộ quân phục bạc màu, đôi cầu vai đeo quân hàm trung tướng.
Vừa bước đi, vị trung tướng già dẫn đoàn vừa hỏi cô y tá:
- Cháu cho hỏi ông Việt lão thành cách mạng nằm ở phòng nào ?
- Dạ ông ấy nằm ở phòng 810 ạ, ông là thế nào với ông ấy ạ ?
- Ông là cấp dưới của ông ấy!

Người đàn ông lớn tuổi trả lời nhanh gọn dứt khoát. Cô y tá tròn mắt, ngỡ ngàng ngước lên nhìn thật kỹ vị tướng đã chạm 94 tuổi đang thoăn thoắt đi lại phía cửa phòng 810.
... Bên chiếc giường phủ tấm ga trắng toát, một ông lão gầy guộc đang nằm lim dim ngủ.
Vị trung tướng già chậm rãi đi tới, đôi tay trận mạc to bè gân guốc sẫm đồi mồi khẽ đưa ra nắm lấy tay người đang nằm rồi cất giọng gọi:
- Anh Việt ơi, em là lính của anh đến thăm anh đây.
Ông lão suýt soát 100 tuổi đang nằm trên giường bệnh khẽ trở mình, mở đôi mắt già nua mờ đục ra nhìn hồi lâu rồi nói:
- Ai đấy ? Ai đấy ?
Một vị trung tướng khác trẻ hơn đứng bên cạnh trung tướng già vội cắt lời:
- Cháu Nguyễn Mạnh Đẩu ở Lục quân đây ạ. Đây là Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, nguyên Tư lệnh Quân khu 4. Bên này là Thiếu tướng Tạ Quang Chính - con trai Bộ trưởng Tạ Quang Bửu; Bên này nữa là Thiếu tướng Hồ Thủy - con gái anh Hồ Sỹ Ngận.
Trên giường bệnh, ông lão vừa dứt cơn ho, đưa tay ra nắm chặt tay vị trung tướng rồi khẽ mỉm cười. Ông không nói thành lời nhưng đôi môi run run, những tiếng thở cứ dồn dập thành đợt...
Vị trung tướng già tiếp tục nói:
- Anh Đặng Văn Việt ơi, hổ xám đường số 4 ơi, em Quốc Thước, lính của anh đây. Ngày nào anh làm trung đoàn trưởng, em mới còn là trung đội trưởng, thế mà giờ đã trăm tuổi cả rồi anh ơi...
Nói đoạn, ông đưa gói quà nhỏ đã chuẩn bị kỹ từ nhà cho người đang nằm trên giường bệnh. Căn phòng đầy chật nghĩa tình, những bệnh nhân già khác đang nằm đều ngẩng lên dõi theo câu chuyện, mấy cô y tá và anh bác sĩ trẻ ngơ ngẩn nghe...
Bốn vị tướng đứng vây quanh giường bệnh. Ông lão nằm trên giường dứt tiếng thở khò khè định nói gì đó mà không được. Ánh mắt ông tươi vui hơn hẳn ngày thường...
Vị trung tướng già cười rạng rỡ, nắm chặt tay người thủ trưởng rồi nói:
- Anh mau khỏe, hôm nào anh về bọn em qua thăm, uống rượu, kể chuyện Đường số 4, chuyện kéo cờ ở Kỳ đài Huế... Rồi anh còn đi đánh tenis, đi xe máy, khiêu vũ nữa chứ...
Ông lão nằm trên giường bệnh gật đầu nhẹ, khẽ mỉm cười.
Cô y tá trẻ quay sang hỏi tôi:
- Anh ơi, ông cụ chắc phải là thượng tướng, đại tướng đấy nhỉ?
Tôi nhìn cô một lát rồi trả lời:
- Không em ạ. Ông ấy cả đời chỉ đeo quân hàm trung tá. Nhưng ông ấy là một huyền thoại!
Cô y tá ngơ ngác hồi lâu rồi bất chợt đưa tay lên lau vội giọt nước mắt vừa lăn xuống má...
 
Sửa lần cuối:
Ông này số phận long đong , oan khuất , đang có binh nghiệp lẫy lừng thì gia đình vướng vào đấu tố , kết cục bi thảm
Sau này sửa sai , biết gia đình ông ấy bị oan nhưng cũng không dám dùng ông ấy nữa ,dù ông ấy đánh trận rất giỏi, cho ông ấy ra khỏi quân đội ...!
 
Ông này số phận long đong , oan khuất , đang có binh nghiệp lẫy lừng thì gia đình vướng vào đấu tố , kết cục bi thảm
Sau này sửa sai , biết gia đình ông ấy bị oan nhưng cũng không dám dùng ông ấy nữa ,dù ông ấy đánh trận rất giỏi, cho ông ấy ra khỏi quân đội ...!
Kết cục được bồi thường gì ko?
 
Ông này số phận long đong , oan khuất , đang có binh nghiệp lẫy lừng thì gia đình vướng vào đấu tố , kết cục bi thảm
Sau này sửa sai , biết gia đình ông ấy bị oan nhưng cũng không dám dùng ông ấy nữa ,dù ông ấy đánh trận rất giỏi, cho ông ấy ra khỏi quân đội ...!
Ngu thì chết. Bệnh tật gì. Nghe lời mấy thằng + phỉ là thua rồi.
 
Ông này số phận long đong , oan khuất , đang có binh nghiệp lẫy lừng thì gia đình vướng vào đấu tố , kết cục bi thảm
Sau này sửa sai , biết gia đình ông ấy bị oan nhưng cũng không dám dùng ông ấy nữa ,dù ông ấy đánh trận rất giỏi, cho ông ấy ra khỏi quân đội ...!
Nhà t cũng bị dính đấu tố đây. Cno lấy hết ko còn gì, bị đuổi ra khỏi nhà
 
Hà Nội một ngày tháng 11 năm 2018, tiết trời trở lạnh, khu điều trị tích cực Bệnh viện Hữu nghị Việt – Xô nằm trên tầng 8 im ắng đến đáng sợ. Từ cửa thang máy đi ra bốn vị tướng quân đội, dẫn đầu là một người đàn ông rất lớn tuổi trong bộ quân phục bạc màu, đôi cầu vai đeo quân hàm trung tướng.
Vừa bước đi, vị trung tướng già dẫn đoàn vừa hỏi cô y tá:
- Cháu cho hỏi ông Việt lão thành cách mạng nằm ở phòng nào ?
- Dạ ông ấy nằm ở phòng 810 ạ, ông là thế nào với ông ấy ạ ?
- Ông là cấp dưới của ông ấy!

Người đàn ông lớn tuổi trả lời nhanh gọn dứt khoát. Cô y tá tròn mắt, ngỡ ngàng ngước lên nhìn thật kỹ vị tướng đã chạm 94 tuổi đang thoăn thoắt đi lại phía cửa phòng 810.
... Bên chiếc giường phủ tấm ga trắng toát, một ông lão gầy guộc đang nằm lim dim ngủ.
Vị trung tướng già chậm rãi đi tới, đôi tay trận mạc to bè gân guốc sẫm đồi mồi khẽ đưa ra nắm lấy tay người đang nằm rồi cất giọng gọi:
- Anh Việt ơi, em là lính của anh đến thăm anh đây.
Ông lão suýt soát 100 tuổi đang nằm trên giường bệnh khẽ trở mình, mở đôi mắt già nua mờ đục ra nhìn hồi lâu rồi nói:
- Ai đấy ? Ai đấy ?
Một vị trung tướng khác trẻ hơn đứng bên cạnh trung tướng già vội cắt lời:
- Cháu Nguyễn Mạnh Đẩu ở Lục quân đây ạ. Đây là Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, nguyên Tư lệnh Quân khu 4. Bên này là Thiếu tướng Tạ Quang Chính - con trai Bộ trưởng Tạ Quang Bửu; Bên này nữa là Thiếu tướng Hồ Thủy - con gái anh Hồ Sỹ Ngận.
Trên giường bệnh, ông lão vừa dứt cơn ho, đưa tay ra nắm chặt tay vị trung tướng rồi khẽ mỉm cười. Ông không nói thành lời nhưng đôi môi run run, những tiếng thở cứ dồn dập thành đợt...
Vị trung tướng già tiếp tục nói:
- Anh Đặng Văn Việt ơi, hổ xám đường số 4 ơi, em Quốc Thước, lính của anh đây. Ngày nào anh làm trung đoàn trưởng, em mới còn là trung đội trưởng, thế mà giờ đã trăm tuổi cả rồi anh ơi...
Nói đoạn, ông đưa gói quà nhỏ đã chuẩn bị kỹ từ nhà cho người đang nằm trên giường bệnh. Căn phòng đầy chật nghĩa tình, những bệnh nhân già khác đang nằm đều ngẩng lên dõi theo câu chuyện, mấy cô y tá và anh bác sĩ trẻ ngơ ngẩn nghe...
Bốn vị tướng đứng vây quanh giường bệnh. Ông lão nằm trên giường dứt tiếng thở khò khè định nói gì đó mà không được. Ánh mắt ông tươi vui hơn hẳn ngày thường...
Vị trung tướng già cười rạng rỡ, nắm chặt tay người thủ trưởng rồi nói:
- Anh mau khỏe, hôm nào anh về bọn em qua thăm, uống rượu, kể chuyện Đường số 4, chuyện kéo cờ ở Kỳ đài Huế... Rồi anh còn đi đánh tenis, đi xe máy, khiêu vũ nữa chứ...
Ông lão nằm trên giường bệnh gật đầu nhẹ, khẽ mỉm cười.
Cô y tá trẻ quay sang hỏi tôi:
- Anh ơi, ông cụ chắc phải là thượng tướng, đại tướng đấy nhỉ?
Tôi nhìn cô một lát rồi trả lời:
- Không em ạ. Ông ấy cả đời chỉ đeo quân hàm trung tá. Nhưng ông ấy là một huyền thoại!
Cô y tá ngơ ngác hồi lâu rồi bất chợt đưa tay lên lau vội giọt nước mắt vừa lăn xuống má...
Copy ở đâu mà văn mượt thế m
 
Hà Nội một ngày tháng 11 năm 2018, tiết trời trở lạnh, khu điều trị tích cực Bệnh viện Hữu nghị Việt – Xô nằm trên tầng 8 im ắng đến đáng sợ. Từ cửa thang máy đi ra bốn vị tướng quân đội, dẫn đầu là một người đàn ông rất lớn tuổi trong bộ quân phục bạc màu, đôi cầu vai đeo quân hàm trung tướng.
Vừa bước đi, vị trung tướng già dẫn đoàn vừa hỏi cô y tá:
- Cháu cho hỏi ông Việt lão thành cách mạng nằm ở phòng nào ?
- Dạ ông ấy nằm ở phòng 810 ạ, ông là thế nào với ông ấy ạ ?
- Ông là cấp dưới của ông ấy!

Người đàn ông lớn tuổi trả lời nhanh gọn dứt khoát. Cô y tá tròn mắt, ngỡ ngàng ngước lên nhìn thật kỹ vị tướng đã chạm 94 tuổi đang thoăn thoắt đi lại phía cửa phòng 810.
... Bên chiếc giường phủ tấm ga trắng toát, một ông lão gầy guộc đang nằm lim dim ngủ.
Vị trung tướng già chậm rãi đi tới, đôi tay trận mạc to bè gân guốc sẫm đồi mồi khẽ đưa ra nắm lấy tay người đang nằm rồi cất giọng gọi:
- Anh Việt ơi, em là lính của anh đến thăm anh đây.
Ông lão suýt soát 100 tuổi đang nằm trên giường bệnh khẽ trở mình, mở đôi mắt già nua mờ đục ra nhìn hồi lâu rồi nói:
- Ai đấy ? Ai đấy ?
Một vị trung tướng khác trẻ hơn đứng bên cạnh trung tướng già vội cắt lời:
- Cháu Nguyễn Mạnh Đẩu ở Lục quân đây ạ. Đây là Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, nguyên Tư lệnh Quân khu 4. Bên này là Thiếu tướng Tạ Quang Chính - con trai Bộ trưởng Tạ Quang Bửu; Bên này nữa là Thiếu tướng Hồ Thủy - con gái anh Hồ Sỹ Ngận.
Trên giường bệnh, ông lão vừa dứt cơn ho, đưa tay ra nắm chặt tay vị trung tướng rồi khẽ mỉm cười. Ông không nói thành lời nhưng đôi môi run run, những tiếng thở cứ dồn dập thành đợt...
Vị trung tướng già tiếp tục nói:
- Anh Đặng Văn Việt ơi, hổ xám đường số 4 ơi, em Quốc Thước, lính của anh đây. Ngày nào anh làm trung đoàn trưởng, em mới còn là trung đội trưởng, thế mà giờ đã trăm tuổi cả rồi anh ơi...
Nói đoạn, ông đưa gói quà nhỏ đã chuẩn bị kỹ từ nhà cho người đang nằm trên giường bệnh. Căn phòng đầy chật nghĩa tình, những bệnh nhân già khác đang nằm đều ngẩng lên dõi theo câu chuyện, mấy cô y tá và anh bác sĩ trẻ ngơ ngẩn nghe...
Bốn vị tướng đứng vây quanh giường bệnh. Ông lão nằm trên giường dứt tiếng thở khò khè định nói gì đó mà không được. Ánh mắt ông tươi vui hơn hẳn ngày thường...
Vị trung tướng già cười rạng rỡ, nắm chặt tay người thủ trưởng rồi nói:
- Anh mau khỏe, hôm nào anh về bọn em qua thăm, uống rượu, kể chuyện Đường số 4, chuyện kéo cờ ở Kỳ đài Huế... Rồi anh còn đi đánh tenis, đi xe máy, khiêu vũ nữa chứ...
Ông lão nằm trên giường bệnh gật đầu nhẹ, khẽ mỉm cười.
Cô y tá trẻ quay sang hỏi tôi:
- Anh ơi, ông cụ chắc phải là thượng tướng, đại tướng đấy nhỉ?
Tôi nhìn cô một lát rồi trả lời:
- Không em ạ. Ông ấy cả đời chỉ đeo quân hàm trung tá. Nhưng ông ấy là một huyền thoại!
Cô y tá ngơ ngác hồi lâu rồi bất chợt đưa tay lên lau vội giọt nước mắt vừa lăn xuống má...
Sao m k biết ổng ta
 
Ông này số phận long đong , oan khuất , đang có binh nghiệp lẫy lừng thì gia đình vướng vào đấu tố , kết cục bi thảm
Sau này sửa sai , biết gia đình ông ấy bị oan nhưng cũng không dám dùng ông ấy nữa ,dù ông ấy đánh trận rất giỏi, cho ông ấy ra khỏi quân đội ...!
Họ hàng ông này là Hoàng Đạo Thuý về sau cũng chỉ Đại tá nghỉ hưu.

Nói chung tao thấy tướng tá VC có vẻ hèn hèn.

Ông Giáp thì bị cho đi nắm quần chị em mà ko dám làm gì, còn ông Việt này thù bố ko trả mà vẫn cắm cúi bán mạng cho VM.

Đúng ra là đàn ông trên đời phải đầu quân vào Nam theo VNCH mà giết VC trả thù cho bố.
 
Họ hàng ông này là Hoàng Đạo Thuý về sau cũng chỉ Đại tá nghỉ hưu.

Nói chung tao thấy tướng tá VC có vẻ hèn hèn.

Ông Giáp thì bị cho đi nắm quần chị em mà ko dám làm gì, còn ông Việt này thù bố ko trả mà vẫn cắm cúi bán mạng cho VM.

Đúng ra là đàn ông trên đời phải đầu quân vào Nam theo VNCH mà giết VC trả thù cho bố.
bà ngoại tao i chang, bố bị cs giết nhưng lớn lên lại theo cs, mà vẫn bị gắn mác con địa chủ may lấy ông ngoại tao là đảng viên nòi nên mới sống khỏe lên tí, mẹ t tuy là cháu ngoại của địa chủ nhưng vẫn nhiều phen bị ảnh hưởng
 
bà ngoại tao i chang, bố bị cs giết nhưng lớn lên lại theo cs, mà vẫn bị gắn mác con địa chủ may lấy ông ngoại tao là đảng viên nòi nên mới sống khỏe lên tí, mẹ t tuy là cháu ngoại của địa chủ nhưng vẫn nhiều phen bị ảnh hưởng
Nhà tao ông nội với anh trai tham gia CM trước 45 này.

Năm 54 ông nội tao đã làm trưởng ty CA tỉnh, anh trai ông nội thì làm ngang tầm bí thư tỉnh bây giờ rồi mà do đời cụ nội tao (chống Pháp bị bắn chết) nhà có tí đất nên bọn bần nông nó vu là địa chủ, bắt anh trai ông nội tao trước, xong định bắt cả ông nội tao là thịt cả 2 anh em.

May ông nội tao nghe tin nên trốn kịp, chờ được đến lúc bên trên về giải oan cho nên mới thoát.

Mà sau đấy ông nội tao vẫn bị bọn cố vấn TQ nó đì, đéo làm trưởng ty CA tỉnh nữa mà về Bộ làm chuyên viên cấp cao.

Anh trai ông nội tao thì cay nên đéo làm nữa về quê đi bốc thuốc.

Nhà bà nội tao thì do cụ thân sinh ngày xưa hay đi gánh rươi bán nên có tiền đi mua ruộng trong làng, năm 54 cũng bị đấu tố đkm.
 
Phú nhân chi ác nhân , nên giết người giàu và giết người thông minh là thay trời hành đạo . Con cháu vua quan làm vua quan chính là hồng phúc của dân tộc nhé ạ :))
 
Nhà tao ông nội với anh trai tham gia CM trước 45 này.

Năm 54 ông nội tao đã làm trưởng ty CA tỉnh, anh trai ông nội thì làm ngang tầm bí thư tỉnh bây giờ rồi mà do đời cụ nội tao (chống Pháp bị bắn chết) nhà có tí đất nên bọn bần nông nó vu là địa chủ, bắt anh trai ông nội tao trước, xong định bắt cả ông nội tao là thịt cả 2 anh em.

May ông nội tao nghe tin nên trốn kịp, chờ được đến lúc bên trên về giải oan cho nên mới thoát.

Mà sau đấy ông nội tao vẫn bị bọn cố vấn TQ nó đì, đéo làm trưởng ty CA tỉnh nữa mà về Bộ làm chuyên viên cấp cao.

Anh trai ông nội tao thì cay nên đéo làm nữa về quê đi bốc thuốc.

Nhà bà nội tao thì do cụ thân sinh ngày xưa hay đi gánh rươi bán nên có tiền đi mua ruộng trong làng, năm 54 cũng bị đấu tố đkm.
Xàm lồn đéo vui đâu bạn, chúng ta không lên xàm lồn.

Trên công cuộc chống cộng và lật đổ chế độ trước tiên chúng ta hãy dừng ngay cái việc xàm lồn cái đã..
 
có 1 điều tao rất nể mấy ông tướng đánh trận là dù 8-90 tuổi thì ngày tháng năm , vị trí đánh như nào vẫn nhớ vanh vách , chính xác , còn người thường 5-60 tuổi đã có người lúc nhớ , lúc quên , đúng kiểu sinh ra đã phải có gì đó đặc biệt hơn người.
 
sống thọ thật, đời mấy ông chiến tướng đúng là có số, đứng trước mũi tên hòn đạn cả chục lần mà vẫn sống. Có điều, số má như thế nào gặp ******** cũng vô ích hết.
Tao cũng có chú ý, mấy lão thời xưa trâu thật đấy, toàn sống thọ, mấy lão bây h hốc đồ bổ quá hay sao toàn nghẻo 60-65 đổ lại
 
Xàm lồn đéo vui đâu bạn, chúng ta không lên xàm lồn.

Trên công cuộc chống cộng và lật đổ chế độ trước tiên chúng ta hãy dừng ngay cái việc xàm lồn cái đã..
Xàm cái lìn gì?

Nhà bạn tao ông ngoại nó trước còn đang làm to vật sau bị dính án xét lại chống Đảng kìa.

Bố mẹ nó đang TP lại về quê làm ruộng, đến đời nó là thành con nhà nông dân chính hiệu.
 
có 1 điều tao rất nể mấy ông tướng đánh trận là dù 8-90 tuổi thì ngày tháng năm , vị trí đánh như nào vẫn nhớ vanh vách , chính xác , còn người thường 5-60 tuổi đã có người lúc nhớ , lúc quên , đúng kiểu sinh ra đã phải có gì đó đặc biệt hơn người.
Đéo giỏi mà làm tướng ra trận, quân nó tin nó nể nó mới bỏ thân ra chiến đấu cùng ông chứ.
Còn cái loại tướng cả đời ko đánh đc trận nào tử tế chỉ đi lên = đầu gối thì tài đb gì
 
ô này mà phục vụ pháp thì phe cs chắc ăn lol sớm
một trong hai Trung đoàn trưởng đầu tiên của Quân đội Nhân dân Việt Nam (cùng với Đại tướng Lê Trọng Tấn), Trung đoàn trưởng Trung đoàn 174, Trung tá Đặng Văn Việt – người có thành tích chỉ huy đơn vị trong Chiến dịch Biên giới thu đông 1950, bắt sống cả hai chỉ huy binh đoàn Pháp là Trung tá Marcel Lepage và Pierre Charton - trong mắt người Pháp lúc đó thực sự là một dấu hỏi lớn.
 
Top