Tao có coi thường đâu, nhưng thực tế nó thế.
Đánh kiểu này chỉ sử dụng để câu giờ, chia lửa bớt cho chiến trường chính, hạn chế để quân địch tập trung sức mạnh kết thúc luôn chủ lực quân ta.
Kiểu chiến tranh này cả thế giới nghiên cứu, thực hành và có giáo trình bài bản rồi. Ưu điểm khuyết điểm đều đã được tính đến.
Trong chiến tranh ko có chuyện trẻ con, mỗi thành phần đều có giá trị sử dụng của nó. Chính Mỹ và Liên Xô là đầu sỏ cho trò gửi cố vấn xuống đào tạo các lực lượng du kích chống đối ở các nước thù địch. Đến giờ vẫn vậy, nên nếu mày nghĩ tao coi thường loại chiến tranh này thì là quá ngây thơ.
Vấn đề chỉ là câu chuyện nó chỉ có thế, không nên mở rộng nó ra như thể ông Việt là thần tướng, thiên tài chỉ huy quân sự này nọ thôi, mỗi một cá nhân sẽ có ưu và khuyết điểm riêng, đặt đúng chỗ thì họ sẽ thành công, gượng ép đặt sai chỗ thì cũng chỉ bình thường.