Live Sự kiện 180 quân Pháp chiếm thành Hà Nội

tieumanthauu

Chúa tể đa cấp

Sự kiện 180 quân Pháp chiếm thành Hà Nội vào năm 1873 là một trong những mốc quan trọng trong lịch sử Việt Nam, đánh dấu sự khởi đầu của quá trình xâm lược Bắc Kỳ của thực dân Pháp.​

Bối cảnh:

  • Vào những năm 60 của thế kỷ 19, thực dân Pháp đã mở rộng ảnh hưởng sang khu vực Đông Nam Á, bao gồm Việt Nam.
  • Sau khi chiếm được Nam Kỳ, Pháp chuyển hướng sang Bắc Kỳ, nhắm mục tiêu vào Hà Nội - thủ phủ của Bắc Kỳ.
  • Triều đình nhà Nguyễn đang trong giai đoạn suy yếu, nội bộ lục đục, không đủ sức mạnh để chống lại quân xâm lược.
Sự kiện:

  • Vào ngày 20 tháng 11 năm 1873, một đội quân Pháp gồm 180 lính dưới sự chỉ huy của Francis Garnier đã bất ngờ tấn công thành Hà Nội.
  • Lực lượng quân triều đình do Tổng đốc Nguyễn Tri Phương chỉ huy đã anh dũng chống trả, nhưng do chênh lệch về vũ khí và trang bị, quân Pháp đã chiếm được thành công.
  • Sự kiện này đánh dấu sự khởi đầu của quá trình xâm lược Bắc Kỳ của thực dân Pháp, dẫn đến cuộc chiến tranh Pháp - Việt (1883 - 1884) và sự thống trị của Pháp trên toàn Việt Nam.
Ý nghĩa:

  • Sự kiện 180 quân Pháp chiếm thành Hà Nội là một thất bại nặng nề của triều đình nhà Nguyễn, thể hiện sự yếu kém và bất lực trước quân xâm lược.
  • Sự kiện này cũng đánh dấu bước ngoặt quan trọng trong lịch sử Việt Nam, mở ra một thời kỳ dài đấu tranh chống Pháp giành độc lập.
Hậu quả:

  • Sau khi chiếm được Hà Nội, Pháp tiếp tục mở rộng xâm lược ra các tỉnh khác ở Bắc Kỳ.
  • Triều đình nhà Nguyễn buộc phải ký kết các hiệp ước bất bình đẳng với Pháp, dần dần mất đi quyền tự chủ.
  • Nhân dân Việt Nam đã đứng lên chống lại ách thống trị của thực dân Pháp, dẫn đến nhiều cuộc khởi nghĩa và chiến tranh trong suốt hơn 80 năm tiếp theo.
Nhận định:

Sự kiện 180 quân Pháp chiếm thành Hà Nội là một bài học lịch sử đắt giá cho dân tộc Việt Nam. Nó nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của độc lập, tự chủ và tinh thần đoàn kết dân tộc trong công cuộc bảo vệ Tổ quốc.

Số lượng quân nhà Nguyễn tham gia trận chiến chống lại 180 quân Pháp chiếm thành Hà Nội vào ngày 20 tháng 11 năm 1873 không được ghi chép cụ thể trong sử sách.​

Tuy nhiên, theo một số tài liệu tham khảo, số lượng quân nhà Nguyễn tham gia trận chiến này có thể ước tính như sau:

  • Lực lượng chủ yếu:
    • Quân đội triều đình: Lực lượng này do Tổng đốc Hà Nội Nguyễn Tri Phương chỉ huy, bao gồm các binh chủng như bộ binh, kỵ binh, pháo binh. Số lượng quân triều đình tham gia trận chiến ước tính từ vài nghìn đến vài vạn người.
    • Lực lượng địa phương: Các đội quân địa phương ở các tỉnh lân cận Hà Nội cũng được huy động đến để chi viện cho trận chiến. Số lượng quân địa phương tham gia ước tính từ vài trăm đến vài nghìn người.
  • Lực lượng hỗ trợ:
    • Voi chiến: Triều đình nhà Nguyễn cũng sử dụng voi chiến trong trận chiến này. Số lượng voi chiến tham gia không rõ, nhưng có thể ước tính từ vài chục đến vài trăm con.
    • Pháo binh: Triều đình nhà Nguyễn cũng có trang bị pháo binh, nhưng số lượng và uy lực của pháo binh nhà Nguyễn so với pháo binh Pháp còn hạn chế.
So sánh lực lượng:

  • Về số lượng: Quân nhà Nguyễn có số lượng quân áp đảo so với quân Pháp (180 người).
  • Về trang bị: Quân Pháp có trang bị vũ khí hiện đại hơn so với quân nhà Nguyễn, đặc biệt là súng trường và pháo.
  • Về chiến thuật: Quân Pháp sử dụng chiến thuật tấn công bất ngờ và có sự phối hợp chặt chẽ giữa các binh chủng, trong khi quân nhà Nguyễn chủ yếu dựa vào chiến thuật phòng thủ và chiến tranh du kích.
Kết quả:

Mặc dù có số lượng quân áp đảo, nhưng do chênh lệch về vũ khí và trang bị, cũng như chiến thuật, quân nhà Nguyễn đã không thể chống lại được quân Pháp và buộc phải bỏ thành Hà Nội.

Lưu ý:

  • Số lượng quân nhà Nguyễn tham gia trận chiến này chỉ là ước tính dựa trên các tài liệu tham khảo hiện có.
  • Việc so sánh lực lượng giữa hai bên cần xem xét nhiều yếu tố khác nhau, không chỉ dựa vào số lượng và trang bị.
 
Tao vẫn chưa tưởng tượng được với súng pháp thời xưa có phải liên thanh đéo đâu mà mấy ngàn quân không làm gì được 180 thằng.
 
Tao vẫn chưa tưởng tượng được với súng pháp thời xưa có phải liên thanh đéo đâu mà mấy ngàn quân không làm gì được 180 thằng.
Tinh thần rệu rã, bài binh bố trận đéo có, mày cứ nghĩ 180 thằng, mỗi thằng bắn 1 viên đạn. Giả sử trúng 100 viên vào 100 người gây sát thương/chết thì những người còn lại có dám chiến đấu không =))
 
Tao vẫn chưa tưởng tượng được với súng pháp thời xưa có phải liên thanh đéo đâu mà mấy ngàn quân không làm gì được 180 thằng.
Quân lính đéo dc huấn luyện, nghe tiếng súng pháo của pháp nổ là bỏ chạy mẹ rồi
 
Tướng cc gì tml Phương. Nó nắm hơn 10k quân thủ thành mà đánh đéo lại 1 nhúm nhỏ lớp học. Làm tướng mà đéo bít hun đúc tinh thần quân lính, làm tướng mà đéo bít trainning, tổ chức cc gì. Tướng mẹ gì thằng ngu lol này
 
Tao vẫn chưa tưởng tượng được với súng pháp thời xưa có phải liên thanh đéo đâu mà mấy ngàn quân không làm gì được 180 thằng.
nếu xếp đúng đội hình có thể bắn liên tục, mày xem chúa nhẫn thì biết
 
Tao vẫn chưa tưởng tượng được với súng pháp thời xưa có phải liên thanh đéo đâu mà mấy ngàn quân không làm gì được 180 thằng.
nó có đại bác + tàu pháo thì nả pháo vào thành là đủ chết rồi
 
Đang phòng dao chơi đấu kiếm với gươm ông mang đại bác với súng vào bắn thì chả hết hồn
 
Pháp năm đó đánh có đại bác bắn phá thành giờ ở chỗ thành cửa Bắc thằng nào đi qua vẫn còn vết đạn đó. 1 khẩu đại bác với đạn dược theo kèm cũng phải 10 thằng theo 1 khẩu. Nên 180 Tây Lông đánh được thành thì hơi vô lý. 2 phố Nguyễn Tri Phương và Hoàng Diệu quây quanh khu hoàng thành là để tưởng niệm 2 ông này quyết tử để giữ thành.
 
1. Lính viễn chinh nên nó kỷ luật và thiện chiến (nạp bắn rất chuẩn, nhanh). Tao chia thành 4 đội, mỗi đội 40 đứa:
- 1 đội vận hành 3 khẩu đội pháo
- 3 đội còn lại xếp thành 3 hàng, mỗi hàng 40 đứa, thay nhau nạp bắn theo loạt, cơ số đạn là 3000 viên.
Đầu tiên nã pháo vào thành, bắn phá cổng thành, súng thì bắn loạt yểm trợ cho nhau, dần dần tiến vào thành, bắn vào đội hình quân An Nam, thằng nào ló ra là bắn.
2. Triều đình thì thối nát, tinh thần lính rệu rã, trang bị kém hơn, nên chỉ cần 1 có tác nhân là bỏ chạy, tâm lý đám đông bầy đàn nên xông lên là xông cả bầy, bỏ chạy cũng kéo nhau chạy cả đàn.
3. Để thắng thì phải có người đủ uy quyền, vực dậy lòng quân, chiến thuật hợp lý, hoặc có đội kỵ binh chịu hy sinh xông nhanh vào phá nát đội hình quân Pháp. Nhưng lịch sử đã cho thấy điều ngược lại!
Mày lại đoán sai mất rồi. Nguồn Wikipedia thì nguyên nhân chính do Việt Gian phá từ bên trong thành. Chứ mấy ông Tướng mà đã quyết chết với thành thì chơi khô máu luôn chứ còn sợ gì nữa.
Rạng ngày 25 tháng 4 năm 1882, tức ngày mồng 8 tháng 3 năm Nhâm Ngọ, Henri Rivière cho tàu chiến áp sát thành Hà Nội, đưa tối hậu thư, yêu sách ba điều:

  • Phá các tao tác phòng thủ trong thành.
  • Giải giới binh lính.
  • Đúng 8 giờ các vị quan văn võ trong thành Hà Nội phải thân đến trình diện với Henri Rivière. Sau đó, quân Pháp sẽ vào thành kiểm kê. Xong sẽ giao trả thành lại.
Hoàng Diệu tiếp tối hậu thư, liền sai Tôn Thất Bá đi điều đình. Nhưng không đợi trả lời, lúc 8 giờ 15, Rivière với 4 tàu chiến là La Fanfare, La Massue, La Hache, La Surprise (tàu này không kịp tới, vì mắc cạn dọc đường Hải Phòng đi Hà Nội) bắn vào thành yểm trợ cho số quân 450 người và một ít thân binh đổ bộ hòng chiếm thành Hà Nội[3].

Ngay trong những phút đầu tiên, hoàng thân Tôn Thất Bá chạy trốn vào làng Mọc (Nhân Mục) ở phía Đông Nam Hà Nội theo Pháp và thông báo tình hình trong thành Hà Nội cho họ. Đồng thời, Bá cũng dâng sớ lên vua Tự Đức đổ tội cho Hoàng Diệu và xin với Pháp cho Bá thay làm Tổng đốc Hà Ninh.

Tuy vậy, quân Pháp vẫn vấp phải sự kháng cự quyết liệt của quân dân Hà thành dưới sự chỉ huy của Hoàng Diệu[4]. Quân Pháp bị thiệt hại nặng và phải rút ra ngoài tầm súng để củng cố lực lượng.

Nhưng trong lúc chiến sự diễn ra khốc liệt thì kho thuốc súng của Hà Nội nổ tung[5], do Việt gian mua chuộc bởi bọn Pháp làm. Một số nhà sử học còn đoán rằng nó liên quan tới phản thần Tôn Thất Bá.[6] dẫn tới đám cháy lớn trong thành làm cho lòng quân hoang mang. Quân Pháp thừa cơ phá được cổng Tây thành Hà Nội và ùa vào thành. Bố chính Nguyễn Văn Tuyển, Đề đốc Lê Văn Trinh và các lãnh binh bỏ thành chạy, còn Tuần phủ Hoàng Hữu Xứng trốn trong hành cung.

Trong tình thế tuyệt vọng, Hoàng Diệu vẫn tiếp tục bình tĩnh dẫn đầu quân sĩ chiến đấu chống lại quân Pháp dù lực lượng ngày càng yếu đi, không thể giữ được thành nữa. Cuối cùng, Hoàng Diệu đã ra lệnh cho tướng sỹ giải tán để tránh thương vong. Một mình Hoàng Diệu vào hành cung, thảo tờ di biểu, rồi ra trước Võ miếu dùng khăn bịt đầu thắt cổ tự tử, hưởng dương 54 tuổi.
 
Mày lại đoán sai mất rồi. Nguồn Wikipedia thì nguyên nhân chính do Việt Gian phá từ bên trong thành. Chứ mấy ông Tướng mà đã quyết chết với thành thì chơi khô máu luôn chứ còn sợ gì nữa.
Rạng ngày 25 tháng 4 năm 1882, tức ngày mồng 8 tháng 3 năm Nhâm Ngọ, Henri Rivière cho tàu chiến áp sát thành Hà Nội, đưa tối hậu thư, yêu sách ba điều:

  • Phá các tao tác phòng thủ trong thành.
  • Giải giới binh lính.
  • Đúng 8 giờ các vị quan văn võ trong thành Hà Nội phải thân đến trình diện với Henri Rivière. Sau đó, quân Pháp sẽ vào thành kiểm kê. Xong sẽ giao trả thành lại.
Hoàng Diệu tiếp tối hậu thư, liền sai Tôn Thất Bá đi điều đình. Nhưng không đợi trả lời, lúc 8 giờ 15, Rivière với 4 tàu chiến là La Fanfare, La Massue, La Hache, La Surprise (tàu này không kịp tới, vì mắc cạn dọc đường Hải Phòng đi Hà Nội) bắn vào thành yểm trợ cho số quân 450 người và một ít thân binh đổ bộ hòng chiếm thành Hà Nội[3].

Ngay trong những phút đầu tiên, hoàng thân Tôn Thất Bá chạy trốn vào làng Mọc (Nhân Mục) ở phía Đông Nam Hà Nội theo Pháp và thông báo tình hình trong thành Hà Nội cho họ. Đồng thời, Bá cũng dâng sớ lên vua Tự Đức đổ tội cho Hoàng Diệu và xin với Pháp cho Bá thay làm Tổng đốc Hà Ninh.

Tuy vậy, quân Pháp vẫn vấp phải sự kháng cự quyết liệt của quân dân Hà thành dưới sự chỉ huy của Hoàng Diệu[4]. Quân Pháp bị thiệt hại nặng và phải rút ra ngoài tầm súng để củng cố lực lượng.

Nhưng trong lúc chiến sự diễn ra khốc liệt thì kho thuốc súng của Hà Nội nổ tung[5], do Việt gian mua chuộc bởi bọn Pháp làm. Một số nhà sử học còn đoán rằng nó liên quan tới phản thần Tôn Thất Bá.[6] dẫn tới đám cháy lớn trong thành làm cho lòng quân hoang mang. Quân Pháp thừa cơ phá được cổng Tây thành Hà Nội và ùa vào thành. Bố chính Nguyễn Văn Tuyển, Đề đốc Lê Văn Trinh và các lãnh binh bỏ thành chạy, còn Tuần phủ Hoàng Hữu Xứng trốn trong hành cung.

Trong tình thế tuyệt vọng, Hoàng Diệu vẫn tiếp tục bình tĩnh dẫn đầu quân sĩ chiến đấu chống lại quân Pháp dù lực lượng ngày càng yếu đi, không thể giữ được thành nữa. Cuối cùng, Hoàng Diệu đã ra lệnh cho tướng sỹ giải tán để tránh thương vong. Một mình Hoàng Diệu vào hành cung, thảo tờ di biểu, rồi ra trước Võ miếu dùng khăn bịt đầu thắt cổ tự tử, hưởng dương 54 tuổi.
Ở dân Nam Kỳ mới chống Pháp quyết liệt nhất, còn dân Bắc Kỳ mở cửa đón giặc à? Hóa ra cái bản chất Bắc Kỳ có truyền thống ngàn năm luôn à
 
Ở dân Nam Kỳ mới chống Pháp quyết liệt nhất, còn dân Bắc Kỳ mở cửa đón giặc à? Hóa ra cái bản chất Bắc Kỳ có truyền thống ngàn năm luôn à
Dm thằng lol pbvm mất não này. Tao nhét cứt vào mõm mày. Cút cmmd.:beat_brick:
 
Mày lại đoán sai mất rồi. Nguồn Wikipedia thì nguyên nhân chính do Việt Gian phá từ bên trong thành. Chứ mấy ông Tướng mà đã quyết chết với thành thì chơi khô máu luôn chứ còn sợ gì nữa.
Rạng ngày 25 tháng 4 năm 1882, tức ngày mồng 8 tháng 3 năm Nhâm Ngọ, Henri Rivière cho tàu chiến áp sát thành Hà Nội, đưa tối hậu thư, yêu sách ba điều:

  • Phá các tao tác phòng thủ trong thành.
  • Giải giới binh lính.
  • Đúng 8 giờ các vị quan văn võ trong thành Hà Nội phải thân đến trình diện với Henri Rivière. Sau đó, quân Pháp sẽ vào thành kiểm kê. Xong sẽ giao trả thành lại.
Hoàng Diệu tiếp tối hậu thư, liền sai Tôn Thất Bá đi điều đình. Nhưng không đợi trả lời, lúc 8 giờ 15, Rivière với 4 tàu chiến là La Fanfare, La Massue, La Hache, La Surprise (tàu này không kịp tới, vì mắc cạn dọc đường Hải Phòng đi Hà Nội) bắn vào thành yểm trợ cho số quân 450 người và một ít thân binh đổ bộ hòng chiếm thành Hà Nội[3].

Ngay trong những phút đầu tiên, hoàng thân Tôn Thất Bá chạy trốn vào làng Mọc (Nhân Mục) ở phía Đông Nam Hà Nội theo Pháp và thông báo tình hình trong thành Hà Nội cho họ. Đồng thời, Bá cũng dâng sớ lên vua Tự Đức đổ tội cho Hoàng Diệu và xin với Pháp cho Bá thay làm Tổng đốc Hà Ninh.

Tuy vậy, quân Pháp vẫn vấp phải sự kháng cự quyết liệt của quân dân Hà thành dưới sự chỉ huy của Hoàng Diệu[4]. Quân Pháp bị thiệt hại nặng và phải rút ra ngoài tầm súng để củng cố lực lượng.

Nhưng trong lúc chiến sự diễn ra khốc liệt thì kho thuốc súng của Hà Nội nổ tung[5], do Việt gian mua chuộc bởi bọn Pháp làm. Một số nhà sử học còn đoán rằng nó liên quan tới phản thần Tôn Thất Bá.[6] dẫn tới đám cháy lớn trong thành làm cho lòng quân hoang mang. Quân Pháp thừa cơ phá được cổng Tây thành Hà Nội và ùa vào thành. Bố chính Nguyễn Văn Tuyển, Đề đốc Lê Văn Trinh và các lãnh binh bỏ thành chạy, còn Tuần phủ Hoàng Hữu Xứng trốn trong hành cung.

Trong tình thế tuyệt vọng, Hoàng Diệu vẫn tiếp tục bình tĩnh dẫn đầu quân sĩ chiến đấu chống lại quân Pháp dù lực lượng ngày càng yếu đi, không thể giữ được thành nữa. Cuối cùng, Hoàng Diệu đã ra lệnh cho tướng sỹ giải tán để tránh thương vong. Một mình Hoàng Diệu vào hành cung, thảo tờ di biểu, rồi ra trước Võ miếu dùng khăn bịt đầu thắt cổ tự tử, hưởng dương 54 tuổi.
Quân số theo Wikipedia là 450?
Mà sự thật là đã thua, lịch sử đã diễn ra như vậy, còn diễn biến thì có khi được suy đoán, thêm thắt vào để biện minh và giữ thể diện.
Có thể tao sai, nhưng với chiến thuật như tao đã nói thì vài ngàn quân cũng không khá hơn nếu tinh thần và trang bị kém.
 
Pháp năm đó đánh có đại bác bắn phá thành giờ ở chỗ thành cửa Bắc thằng nào đi qua vẫn còn vết đạn đó. 1 khẩu đại bác với đạn dược theo kèm cũng phải 10 thằng theo 1 khẩu. Nên 180 Tây Lông đánh được thành thì hơi vô lý. 2 phố Nguyễn Tri Phương và Hoàng Diệu quây quanh khu hoàng thành là để tưởng niệm 2 ông này quyết tử để giữ thành.
Pháp có 180 quân thì mở toang cổng thành mời nó vào luôn chứ thủ làm cec gì. Mấy nghìn quân đứng chờ ở cổng thì bố nó cũng đéo dám vào. :vozvn (22):
Đợi đến đêm cho quân luồn từ cổng khác vòng ra sau doanh trại địch rồi cắt cổ từng thằng :vozvn (49):
 
t nói nhiều lần rồi. Dân sông hồng an phận, hèn hạ thượng đội hạ đạp gió chiều nào theo chiều đó. Nhiều lần dân sông Hồng làm phản đầu hàng dẫn quân tàu về cắn lại chính quyền chúng m không tin thì cứ search gg "Kinh lộ đa tùng tặc dĩ phản".
Pháp thời đánh bắc kỳ cũng thế dân sông hồng nô nức đầu hàng hỗ trợ Pháp đánh chiếm bắc kỳ.
T cam đoan giờ thằng tàu hay Mỹ đánh vào sông hồng thì ae sông hồng sẽ phát huy truyền thống đầu hàng và hỗ trợ Tàu Mỹ chứ đéo có chuyện xạo lồn quyết tử đâu.
 
chỉ là thay triều đại Nguyễn bằng triều đại Pháp mà thôi. Nếu ko phải là Pháp mà là 1 nhóm ng Việt tấn công nhà nguyễn thì cũng chả khác là mấy. Mà độc lâp thì năm 1873 làm đéo gì có khái niệm đó
 
Mày lại đoán sai mất rồi. Nguồn Wikipedia thì nguyên nhân chính do Việt Gian phá từ bên trong thành. Chứ mấy ông Tướng mà đã quyết chết với thành thì chơi khô máu luôn chứ còn sợ gì nữa.
Rạng ngày 25 tháng 4 năm 1882, tức ngày mồng 8 tháng 3 năm Nhâm Ngọ, Henri Rivière cho tàu chiến áp sát thành Hà Nội, đưa tối hậu thư, yêu sách ba điều:

  • Phá các tao tác phòng thủ trong thành.
  • Giải giới binh lính.
  • Đúng 8 giờ các vị quan văn võ trong thành Hà Nội phải thân đến trình diện với Henri Rivière. Sau đó, quân Pháp sẽ vào thành kiểm kê. Xong sẽ giao trả thành lại.
Hoàng Diệu tiếp tối hậu thư, liền sai Tôn Thất Bá đi điều đình. Nhưng không đợi trả lời, lúc 8 giờ 15, Rivière với 4 tàu chiến là La Fanfare, La Massue, La Hache, La Surprise (tàu này không kịp tới, vì mắc cạn dọc đường Hải Phòng đi Hà Nội) bắn vào thành yểm trợ cho số quân 450 người và một ít thân binh đổ bộ hòng chiếm thành Hà Nội[3].

Ngay trong những phút đầu tiên, hoàng thân Tôn Thất Bá chạy trốn vào làng Mọc (Nhân Mục) ở phía Đông Nam Hà Nội theo Pháp và thông báo tình hình trong thành Hà Nội cho họ. Đồng thời, Bá cũng dâng sớ lên vua Tự Đức đổ tội cho Hoàng Diệu và xin với Pháp cho Bá thay làm Tổng đốc Hà Ninh.

Tuy vậy, quân Pháp vẫn vấp phải sự kháng cự quyết liệt của quân dân Hà thành dưới sự chỉ huy của Hoàng Diệu[4]. Quân Pháp bị thiệt hại nặng và phải rút ra ngoài tầm súng để củng cố lực lượng.

Nhưng trong lúc chiến sự diễn ra khốc liệt thì kho thuốc súng của Hà Nội nổ tung[5], do Việt gian mua chuộc bởi bọn Pháp làm. Một số nhà sử học còn đoán rằng nó liên quan tới phản thần Tôn Thất Bá.[6] dẫn tới đám cháy lớn trong thành làm cho lòng quân hoang mang. Quân Pháp thừa cơ phá được cổng Tây thành Hà Nội và ùa vào thành. Bố chính Nguyễn Văn Tuyển, Đề đốc Lê Văn Trinh và các lãnh binh bỏ thành chạy, còn Tuần phủ Hoàng Hữu Xứng trốn trong hành cung.

Trong tình thế tuyệt vọng, Hoàng Diệu vẫn tiếp tục bình tĩnh dẫn đầu quân sĩ chiến đấu chống lại quân Pháp dù lực lượng ngày càng yếu đi, không thể giữ được thành nữa. Cuối cùng, Hoàng Diệu đã ra lệnh cho tướng sỹ giải tán để tránh thương vong. Một mình Hoàng Diệu vào hành cung, thảo tờ di biểu, rồi ra trước Võ miếu dùng khăn bịt đầu thắt cổ tự tử, hưởng dương 54 tuổi.
kể cả như mày nói thì cả hải bộ , quân lực Pháp chỉ hơn 600 , tao làm tròn thành 700 , trước quân An nam có hàng vạn thì quan lại nhà Nguyễn đa phần bất tài là đúng , đúng với câu Hèn với giặc ác với dân .
 
Sửa lần cuối:
kể cả như mày nói thì cả hải bộ , quân lực Pháp chỉ hơn 600 , tao làm tròn thành 700 , trước quân An nam có hàng vạn thì quan lại nhà Nguyễn đa phần bất tài là đúng , đúng với câu Hèn với giặc ác với dân .
 
Top