Có Hình Sự tệ hại ngành luyện kim Việt Nam như cặc, đòi sánh vai cường quốc 5 châu

Luyện kim là cái gì?

luyện kim


Luyện kim là quá trình tinh luyện các nguyên liệu như quặng sắt, lọc hết các tạp chất trong kim loại, sau đó có thể pha trộn cùng với á kim, phi kim hoặc một kim loại khác để tạo thành hợp kim có được tính chất mong muốn. Sau khi đã thu được kim loại nguyên chất, có thể tạo hình cho chúng bằng công nghệ đúc, công nghệ cán tạo ra thành phẩm phù hợp với mục đích sử dụng của khách hàng.


Phát triển công nghiệp phải bắt đầu từ những thứ nhỏ bé nhất như con ốc vít, cây kim, sợi chỉ, cái bấm móng tay… vì ngành này có tính kế thừa cao độ. Nên chỉ tập trung vào một số ngành, với thái độ kiên trì
nguoi-luyen-kim.jpg



Nếu không có ngành luyện kim phát triển thì không mong mỏi một nền công nghiệp chế tạo tân tiến, đó là sự thật!
Nếu từng học địa lý kinh tế Việt Nam thì chắc chắn đã từng nghe qua cụm từ “ngành công nghiệp mũi nhọn”, “công nghiệp trọng điểm”, với người học thường hiểu theo nghĩa quy nạp chung chung là “những ngành quan trọng”.
Mấy thập kỷ đổi mới, kết quả rất rõ, nhưng vẫn phải nói rằng, chừng đó là chưa đủ để “bắt kịp”, “sánh bằng”…, đến bây giờ khó ai tìm được đâu là ngành công nghiệp mà Việt Nam vượt trội so với khu vực và thế giới, nếu không muốn nói - phải dẫn đầu vì chúng ta hầu như có đủ mọi điều kiện để tạo dựng.
Tôi lấy ví dụ, ngành khai khoáng và luyện kim, cái cần nhất của ngành này là tài nguyên có sẵn dưới lòng đất - nước ta không thiếu, một vài loại có trữ lượng lớn thuộc top thế giới như boxit, sắt, kẽm, thiếc, than…
Nhưng hiện nay đến cái kim, lưỡi dao cạo râu, bấm móng tay… phải nhập phôi về gia công thành phẩm vì sản xuất những cái này yêu cầu kỹ thuật công nghệ cao. Đó là những chuyện tưởng chừng rất nhỏ, song đặt ra vấn đề vô cùng lớn.
Lớn ở chỗ, khi ngành luyện kim (đặc biệt luyện kim màu) kém cỏi thì nền công nghiệp phụ trợ không thể nào phát triển được. Từng có câu chuyện xôn xao Việt Nam không thể sản xuất được con ốc, vít - cứ cho là thông tin này chưa chính xác, nhưng nếu sản xuất được mà giá thành cao hơn Trung Quốc, Thái Lan thì phỏng có ý nghĩa gì?
Trong điều kiện kinh tế thị trường và hội nhập toàn cầu, khái niệm “sản xuất đươc” phải hiểu theo nghĩa là có khả năng trình độ công nghệ sản xuất được sản phẩm, đồng thời sản phẩm phải mang tính cạnh tranh và tồn tại được trên thị trường.
Những năm 60, 70 của thế kỷ trước, nhờ tiến bộ vượt bậc trong ngành luyện kim nên Nhật Bản trở thành nước sản xuất ôtô hàng đầu thế giới. Hàn Quốc cũng đi theo con đường tương tự...
Có kinh nghiệm từ lịch sử lâu dài và tài nguyên dồi dào, đáng lẽ ra, Việt Nam đã là cường quốc luyện kim mới phải. Câu chuyện lại dẫn chúng ta đến với cơ chế chính sách.
Có mấy nguyên nhân cơ bản: Thứ nhất, nhiều năm chạy theo tăng trưởng bằng “lượng” đáp ứng “chỉ tiêu giao khoán” nên bán thô tài nguyên là thứ dễ kiếm tiền nhất, đặc biệt đối với than, sắt, dầu mỏ có từ thời Pháp thuộc.
Thứ hai, bao cấp ngành luyện kim lâu năm khiến ngành này què quặt, mất hết động lực đổi mới sáng tạo, thậm chí dẫn đến thua lỗ, phá sản như gang thép Thái Nguyên, Vinachem…
Thứ ba, các trung tâm đào tạo nhân lực, nghiên cứu phát minh ứng dụng trong ngành luyện kim hầu như trống trơn, thật sự Việt Nam không có nhiều chuyên gia tiếng tăm trong lĩnh vực này.
Thêm một nguyên nhân mang tính chất “địa chính trị” nhưng không kém phần quan trọng, đó là ở gần Trung Quốc - chúng ta quá quen với việc có một nhà cung ứng sản phẩm luyện kim vừa rẻ, vừa phong phú, lâu dần nảy sinh tâm lý ỷ lại dẫn đến phụ thuộc.
Nhiều người lấy con số tăng lên của tỷ trọng công nghiệp trong cơ cấu kinh tế để minh chứng cho nền công nghiệp nước ta “không đến nỗi nào” - không sai, nhưng sự thật không phản ánh hoàn toàn ở các báo cáo mang tính vĩ mô.
Bê bối của Khaisilk khoảng 2 năm trước phần nào hé lộ góc khuất trong ngành công nghiệp truyền thống, hiện nay người Việt Nam không còn giữ được những gì gọi là thế mạnh trong quá khứ, đó là ngành công nghiệp tơ tằm, vải vóc - nó xứng đáng để biến thành sản phẩm được thế giới trầm trồ ngưỡng mộ chứ!
Vì sao Việt Nam không trở thành trung tâm nguồn cung nguyên liệu may mặc chất lượng cao, mà là trở thành nơi gia công quần áo, giày dép khổng lồ về “lượng” nhưng hạn chế về “chất”. Thậm chí chúng ta không thể học hỏi gì thêm nếu chỉ gia công.
Vì sao người Hà Lan trồng hoa mà trở nên nổi tiếng, chiếm hết thị phần hoa toàn cầu? Vì họ xem hoa là ngành công nghiệp thật sự, họ không đứng núi này trông núi nọ, họ không “đẽo cày giữa đường” như chúng ta…
Hoặc, đất nước Peru xa xôi chỉ hầu như chỉ có biển, và họ biết cách xoay xở để trở thành cường quốc ngư nghiệp hàng đầu thế giới, vì họ không bị cuốn theo mô hình của bất kỳ ai.
Nhìn về các cuộc cách mạng công nghiệp, luôn có một điểm chung đó là hàng loạt phát minh mới được công bố trước mỗi cuộc cách mạng - hay nói cách khác chính phát minh sáng tạo là “bà đỡ” cho công nghiệp.
Khoa học chưa phát triển thì không thể nào có kỹ thuật tiên tiến, mong chờ nước ngoài chuyển giao công nghệ là lạc quan tếu - vì không ai dại dột cho không biếu không “bí quyết hùng cường” - nếu có, đó là thứ lạc hậu rách nát đã bỏ đi.
Kết quả, chúng ta hầu như phụ thuộc vào ngành “công nghiệp đạp chân” và các doanh nghiệp FDI. Dĩ nhiên, gia công lắp ráp từng là xu thế (khát khao) của các nước đang phát triển, nhưng nó chỉ có tác dụng thời điểm nhất định. Vì lợi thế dân số trẻ, giá lao động rẻ, tài nguyên… không phải là đại lượng vô hạn.
Vậy nên, bây giờ chúng ta mong muốn trở thành “công xưởng thế giới” có còn phù hợp? Khi mà bài học Trung Quốc là nhãn tiền, môi trường ô nhiễm, khoảng cách giàu nghèo nới rộng, nghiêm trọng hơn là thực lực của nền kinh tế sẽ ra sao khi các doanh nghiệp nước ngoài rút đi và để lại khoảng trống?
Ông Nhậm Chính Phi, CEO Huawei phải thừa nhận: “Mỹ đã phát triển công nghệ cách đây 1 đến 2 thế kỷ, trong khi Trung Quốc đang cố gắng bắt kịp, Mỹ giống như nước ở thượng nguồn chảy về hạ nguồn”.
 
làm cái nắp cống sao cho nó bằng với mặt đường còn đéo làm đc chứ nói gì đến mấy cái phức tạp
Chuẩn. Tao đi đường HN mấy cái nắp cống cái thì cao hơn 30 phân cái thì thấp hơn 30 phân so với mặt đường. Khác đéo gì gài bẫy người đi đường. Chở gái đi chơi không quen mấy lần suýt ngã sml.
 
Còn theo chế độ bám gót tàu thì mãi mãi đéo có công nghệ, điện đóm gì để phát triển đâu. Nó giữ cho chúng mày tàn tàn và lệ thuộc, vậy là quá đủ. Còn đòi nó giúp đỡ chuyển giao công nghệ để phát triển sao? Bại não mới nghĩ vậy.
 
Còn theo chế độ bám gót tàu thì mãi mãi đéo có công nghệ, điện đóm gì để phát triển đâu. Nó giữ cho chúng mày tàn tàn và lệ thuộc, vậy là quá đủ. Còn đòi nó giúp đỡ chuyển giao công nghệ để phát triển sao? Bại não mới nghĩ vậy.
thôi thôi. Cl gì cũng đổ cho TQ, lãnh đạo ngu nhưng chỉ giỏi đổ lỗi. Ỉa đéo ra cứt ko do Mỹ thì cũng là do TQ:vozvn (19):
 
Tư duy ăn xổi ở thì đi tắt đón đầu ăn vào máu mẹ rồi. Giờ kể cả mẽo nó cho công nghệ cũng vác xang tàu bán rẻ lấy tiền ăn chơi thôi. Cứ còn cs là xứ này còn no hope.
Đụ má mày. Cho cũng học được à
 
thôi thôi. Cl gì cũng đổ cho TQ, lãnh đạo ngu nhưng chỉ giỏi đổ lỗi. Ỉa đéo ra cứt ko do Mỹ thì cũng là do TQ:vozvn (19):
Thực ra thì lãnh đạo không ngu lắm đâu. Chỉ có tml mày ngu thôi. Bấm mẹ đi thằng bò tơ
 
Nói đến may mặc, vải vóc các loại thì nước ta từng khá là mạnh về mảng này. Giai đoạn từ năm 1996 -2015 thì xưởng may các loại nhiều như lợn con, đến mức mà ở chỗ tao ở hồi nhỏ bước ra khỏi nhà là cách 2, 3 căn có 1 xưởng may loại nhỏ. Đi ra đầu đường trường tao học là trải dài gần 4 cái xí nghiệp may. Ba tao hồi đó làm trong xí nghiệp cũng có tiền trang trải đủ nuôi anh em tao ăn học. Đến giai đoạn 2016 là thấy bắt đầu suy thoái từ từ, lương công nhân may rất thấp, rồi từ từ đến 2021 gặp covid xong là sụi bà chè luôn. Chỗ tao ở hồi trước mấy xí nghiệp may hồi đó đóng cửa tận 2 cái. Xung quanh chỗ tao học xưởng may bán vải các thể loại giờ nhập đồ tàu về bán với bán tạp hóa hết, hoặc dẹp cho thuê mặt bằng. Xí nghiệp chỗ ba tao làm giờ hàng ế hàng tồn tùm lum, kinh doanh kiểu cầm chừng, ba tao nghe mấy ông quen biết trong đó nói giờ kinh doanh rất ế ẩm.
Từ góc nhìn của tao thì hiện tại ngành may mặc của nước mình đang rất yếu hoặc có thể là do tao sai.
May mặc cả chục năm mà có hãng may nào ra hồn, cạnh tranh với Khựa còn ko nổi, đòi học lõm bán dẫn luyện kim, cười ỉa
 
Luyện kim là cái gì?

luyện kim


Luyện kim là quá trình tinh luyện các nguyên liệu như quặng sắt, lọc hết các tạp chất trong kim loại, sau đó có thể pha trộn cùng với á kim, phi kim hoặc một kim loại khác để tạo thành hợp kim có được tính chất mong muốn. Sau khi đã thu được kim loại nguyên chất, có thể tạo hình cho chúng bằng công nghệ đúc, công nghệ cán tạo ra thành phẩm phù hợp với mục đích sử dụng của khách hàng.


Phát triển công nghiệp phải bắt đầu từ những thứ nhỏ bé nhất như con ốc vít, cây kim, sợi chỉ, cái bấm móng tay… vì ngành này có tính kế thừa cao độ. Nên chỉ tập trung vào một số ngành, với thái độ kiên trì
nguoi-luyen-kim.jpg



Nếu không có ngành luyện kim phát triển thì không mong mỏi một nền công nghiệp chế tạo tân tiến, đó là sự thật!
Nếu từng học địa lý kinh tế Việt Nam thì chắc chắn đã từng nghe qua cụm từ “ngành công nghiệp mũi nhọn”, “công nghiệp trọng điểm”, với người học thường hiểu theo nghĩa quy nạp chung chung là “những ngành quan trọng”.
Mấy thập kỷ đổi mới, kết quả rất rõ, nhưng vẫn phải nói rằng, chừng đó là chưa đủ để “bắt kịp”, “sánh bằng”…, đến bây giờ khó ai tìm được đâu là ngành công nghiệp mà Việt Nam vượt trội so với khu vực và thế giới, nếu không muốn nói - phải dẫn đầu vì chúng ta hầu như có đủ mọi điều kiện để tạo dựng.
Tôi lấy ví dụ, ngành khai khoáng và luyện kim, cái cần nhất của ngành này là tài nguyên có sẵn dưới lòng đất - nước ta không thiếu, một vài loại có trữ lượng lớn thuộc top thế giới như boxit, sắt, kẽm, thiếc, than…
Nhưng hiện nay đến cái kim, lưỡi dao cạo râu, bấm móng tay… phải nhập phôi về gia công thành phẩm vì sản xuất những cái này yêu cầu kỹ thuật công nghệ cao. Đó là những chuyện tưởng chừng rất nhỏ, song đặt ra vấn đề vô cùng lớn.
Lớn ở chỗ, khi ngành luyện kim (đặc biệt luyện kim màu) kém cỏi thì nền công nghiệp phụ trợ không thể nào phát triển được. Từng có câu chuyện xôn xao Việt Nam không thể sản xuất được con ốc, vít - cứ cho là thông tin này chưa chính xác, nhưng nếu sản xuất được mà giá thành cao hơn Trung Quốc, Thái Lan thì phỏng có ý nghĩa gì?
Trong điều kiện kinh tế thị trường và hội nhập toàn cầu, khái niệm “sản xuất đươc” phải hiểu theo nghĩa là có khả năng trình độ công nghệ sản xuất được sản phẩm, đồng thời sản phẩm phải mang tính cạnh tranh và tồn tại được trên thị trường.
Những năm 60, 70 của thế kỷ trước, nhờ tiến bộ vượt bậc trong ngành luyện kim nên Nhật Bản trở thành nước sản xuất ôtô hàng đầu thế giới. Hàn Quốc cũng đi theo con đường tương tự...
Có kinh nghiệm từ lịch sử lâu dài và tài nguyên dồi dào, đáng lẽ ra, Việt Nam đã là cường quốc luyện kim mới phải. Câu chuyện lại dẫn chúng ta đến với cơ chế chính sách.
Có mấy nguyên nhân cơ bản: Thứ nhất, nhiều năm chạy theo tăng trưởng bằng “lượng” đáp ứng “chỉ tiêu giao khoán” nên bán thô tài nguyên là thứ dễ kiếm tiền nhất, đặc biệt đối với than, sắt, dầu mỏ có từ thời Pháp thuộc.
Thứ hai, bao cấp ngành luyện kim lâu năm khiến ngành này què quặt, mất hết động lực đổi mới sáng tạo, thậm chí dẫn đến thua lỗ, phá sản như gang thép Thái Nguyên, Vinachem…
Thứ ba, các trung tâm đào tạo nhân lực, nghiên cứu phát minh ứng dụng trong ngành luyện kim hầu như trống trơn, thật sự Việt Nam không có nhiều chuyên gia tiếng tăm trong lĩnh vực này.
Thêm một nguyên nhân mang tính chất “địa chính trị” nhưng không kém phần quan trọng, đó là ở gần Trung Quốc - chúng ta quá quen với việc có một nhà cung ứng sản phẩm luyện kim vừa rẻ, vừa phong phú, lâu dần nảy sinh tâm lý ỷ lại dẫn đến phụ thuộc.
Nhiều người lấy con số tăng lên của tỷ trọng công nghiệp trong cơ cấu kinh tế để minh chứng cho nền công nghiệp nước ta “không đến nỗi nào” - không sai, nhưng sự thật không phản ánh hoàn toàn ở các báo cáo mang tính vĩ mô.
Bê bối của Khaisilk khoảng 2 năm trước phần nào hé lộ góc khuất trong ngành công nghiệp truyền thống, hiện nay người Việt Nam không còn giữ được những gì gọi là thế mạnh trong quá khứ, đó là ngành công nghiệp tơ tằm, vải vóc - nó xứng đáng để biến thành sản phẩm được thế giới trầm trồ ngưỡng mộ chứ!
Vì sao Việt Nam không trở thành trung tâm nguồn cung nguyên liệu may mặc chất lượng cao, mà là trở thành nơi gia công quần áo, giày dép khổng lồ về “lượng” nhưng hạn chế về “chất”. Thậm chí chúng ta không thể học hỏi gì thêm nếu chỉ gia công.
Vì sao người Hà Lan trồng hoa mà trở nên nổi tiếng, chiếm hết thị phần hoa toàn cầu? Vì họ xem hoa là ngành công nghiệp thật sự, họ không đứng núi này trông núi nọ, họ không “đẽo cày giữa đường” như chúng ta…
Hoặc, đất nước Peru xa xôi chỉ hầu như chỉ có biển, và họ biết cách xoay xở để trở thành cường quốc ngư nghiệp hàng đầu thế giới, vì họ không bị cuốn theo mô hình của bất kỳ ai.
Nhìn về các cuộc cách mạng công nghiệp, luôn có một điểm chung đó là hàng loạt phát minh mới được công bố trước mỗi cuộc cách mạng - hay nói cách khác chính phát minh sáng tạo là “bà đỡ” cho công nghiệp.
Khoa học chưa phát triển thì không thể nào có kỹ thuật tiên tiến, mong chờ nước ngoài chuyển giao công nghệ là lạc quan tếu - vì không ai dại dột cho không biếu không “bí quyết hùng cường” - nếu có, đó là thứ lạc hậu rách nát đã bỏ đi.
Kết quả, chúng ta hầu như phụ thuộc vào ngành “công nghiệp đạp chân” và các doanh nghiệp FDI. Dĩ nhiên, gia công lắp ráp từng là xu thế (khát khao) của các nước đang phát triển, nhưng nó chỉ có tác dụng thời điểm nhất định. Vì lợi thế dân số trẻ, giá lao động rẻ, tài nguyên… không phải là đại lượng vô hạn.
Vậy nên, bây giờ chúng ta mong muốn trở thành “công xưởng thế giới” có còn phù hợp? Khi mà bài học Trung Quốc là nhãn tiền, môi trường ô nhiễm, khoảng cách giàu nghèo nới rộng, nghiêm trọng hơn là thực lực của nền kinh tế sẽ ra sao khi các doanh nghiệp nước ngoài rút đi và để lại khoảng trống?
Ông Nhậm Chính Phi, CEO Huawei phải thừa nhận: “Mỹ đã phát triển công nghệ cách đây 1 đến 2 thế kỷ, trong khi Trung Quốc đang cố gắng bắt kịp, Mỹ giống như nước ở thượng nguồn chảy về hạ nguồn”.
Vịt chỉ giỏi ngoác mồm kêu to cho hoành tráng đi thì lạch bạch mà cứ đòi đi tắt đón đầu, đcm lạc vào ruộng hoang đéo biết đi đường nào
 
Thực ra thì lãnh đạo không ngu lắm đâu. Chỉ có tml mày ngu thôi. Bấm mẹ đi thằng bò tơ
Bố mày nói sai à. Thời sau chiên tranh bám váy anh cả LX thì có đc cái gì ko, dz mẹ đến thằng Thụy Điển nó đầu tư cho hẳn 1 cái nhà máy giấy, cử người sang VN cuối cùng cũng vác dái chạy vì đéo dạy nổi :vozvn (19):
 
Hoa Phat cũng khá đấy chứ mầy
Đấy, có thằng Hòa Phát giờ dầu tư tiền bạc cho nó, đặt hàng của nó thì kiểu cạc gì nó chẳng tìm cách để làm ra thép tốt. Tiền thì đéo chịu chi, toàn muốn ăn ko thì chỉ có ăn đb, ăn cứt
 
Đồ liên xô ông già tao đi học cơ khí tàu biển bên đó xong đem về VN xài tới giờ 45 năm rồi từ những năm 8x 9x mà vẫn còn ngon nó ko sứt mẻ gì luôn vkl ko
Thì đúng mà, lx hay tiền thân của nó là nước Nga Nông Nô nhìn thì lạc hâu, nhưng nó vẫn là gen của Tây Lông thích nghiên cứu khoa học, nên nước Nga thời nào cũng chưa bao giờ thiếu toán, lý, hoá. Cái bảng tuần hoàn cho cả thế giới tham khảo cũng từ Nga mà ra. Châu á thích đi trước đón đầu nên cứ được ông toán, lý nào khá là bị tây lông lôi đi mất. Mãi cứ quẩn quanh với bài toán tiến nhanh nhưng ko tiến xa được.
 
Thời đại này rồi còn ra rả luyện kim thì giời độ, cuộc chơi tàn cuộc r thị phần chia xong r còn hô hào thì một là lũ ngu óc cứt hai là lũ rồ thôi
m nói đúng, nhưng luyện kim vẫn phải có để cấp cho quân sự chế tạo vũ khí, còn thương mại thì ngành vật liệu mới không bao giờ là lỗi thời
 
m nói đúng, nhưng luyện kim vẫn phải có để cấp cho quân sự chế tạo vũ khí, còn thương mại thì ngành vật liệu mới không bao giờ là lỗi thời
cũng như cc v, vs tình trạng chậm phát triển của ngành gia công và vật liêu ở VN (tiêu biểu là nhựa), chẳng có start up ở VN phát triển đc, toàn phải đặt gia công ở TQ. Ý tưởng có hay đến đâu mà chỉ nằm trên giấy, ko thành sản phẩm thì cũng là rác
 
Bố mày nói sai à. Thời sau chiên tranh bám váy anh cả LX thì có đc cái gì ko, dz mẹ đến thằng Thụy Điển nó đầu tư cho hẳn 1 cái nhà máy giấy, cử người sang VN cuối cùng cũng vác dái chạy vì đéo dạy nổi :vozvn (19):
Đm nói đúng còn nói to. Mày đáng ăn ba ba một!
 
Đm nói đúng còn nói to. Mày đáng ăn ba ba một!
Bớt giỡn ông già tao băm nay 68 rồi mà vể hưu 8 năm nay , mỗi lần mấy cái tàu to mà sự cố gì là tụi trong cảng cũng phải vào thỉnh để làm cho tụi nó. Ổng kỹ sư cơ khí tàu biển từ thợ bậc 7 trở lên đào tào bên Đông Âu về . Nói gì nói VN cử đi học toàn tinh anh cả trừ vào thành phần du học chính trị ra thì đa số về nước ít dc trọng dụng lắm.
 
Bớt giỡn ông già tao băm nay 68 rồi mà vể hưu 8 năm nay , mỗi lần mấy cái tàu to mà sự cố gì là tụi trong cảng cũng phải vào thỉnh để làm cho tụi nó. Ổng kỹ sư cơ khí tàu biển từ thợ bậc 7 trở lên đào tào bên Đông Âu về . Nói gì nói VN cử đi học toàn tinh anh cả trừ vào thành phần du học chính trị ra thì đa số về nước ít dc trọng dụng lắm.
Vụ của t này, tự kiếm được học bổng đi học thì thằng lãnh đạo cơ quan bảo nghỉ việc bỏ công chức chứ đéo cử đi học=)), đme cứ làm như t báu lắm
 
Top