Nếu như bạn chạy khoảng cỡ 20km trở lên hay chạy đủ lâu 2 năm trở lên, đã ai được kinh qua các cái vị chạy bộ như này chưa
- Giai đoạn Descartes: tâm trí mặc cả với thân thể, kiểu như hãy cố đến góc này, cây cột điện này ta sẽ đi bộ chút hoặc ta sẽ dc nghỉ ngơi. Giai đoạn là một dạng như tách biệt giữa thân thể và tâm trí trong đó tâm trí chịu trách nhiệm chính. Giai đoạn này tao nghĩ ai cũng trải qua, kể cả người mới chạy bộ
- Giai đoạn Hume: là trạng thái khó đạt hơn. Đó là giai đoạn mà tâm trí dường như biến mất thay vào đó là những ý nghĩ có vẻ như từ hư không. Nghĩa là giai đoạn mà chỉ có những ý nghĩ mà không có người nghĩ. Đó cũng là cách thức mà Hume nghĩ về chúng ta: chỉ là một mớ, một tập hợp những suy nghĩ, cảm giác, cảm xúc, vân vân, mà không có chủ thể suy nghĩ nằm sau mớ suy nghĩ đó. Giai đoạn này là sản phẩm của hai vấn đề: Sự mệt mỏi và nhịp độ. Lúc này chúng ta đã mệt nhưng vẫn có khả năng duy trì nhịp độ bất chấp mệt mỏi. Điều này cũng liên quan đến kỹ năng hay sự phát triển của cá nhân người chạy mà không phải ai cũng đạt tới.
- Giai đoạn Sartres: Để đến giai đoạn này, bạn cần phải trải qua “giai đoạn Hume” và tiến vào “vùng nước sâu”. Trong “vùng nước sâu” này, bạn sẽ nếm trải kinh nghiệm tự do hay đại loại thế. Tự do song hành với việc nhận ra rằng lý trí không hề còn thẩm quyền đối với bạn nữa. Bạn có nhiều lý do để bỏ cuộc- những kinh nghiệm không thú vị, cực kỳ đau đớn hay đại loại vậy. Thế nhưng, không lý do nào có thể dừng bạn lại được. Bạn đã vượt qua thẩm quyền của lý tính. Triết gia Sartres gọi nó là sự “khắc khoải tự do”. Nó còn hơn niềm vui.
Tao mới chỉ chạy bộ được 1 năm, duy trì đều đặn, tầm này tao chạy không vì sức khỏe nữa mà là có điều gì đó khiến tao bị cuốn theo, bị thu hút, đến ngày đến lịch là chạy dù muốn hay không. Tao chạy solo là chính, đã chạy đến tuần này là 20 tuần liên tiếp tao longrun 30km hôm cuối tuần. Dù vậy tao chỉ được kinh qua giai đoạn 1, có vẻ có thấp thoáng sang giai đoạn 2. Giai đoạn 3 thì chưa nên mạn phép hỏi các đồng run giai đoạn 3 các vị đã đc kinh qua chưa, cảm giác nó ra sao.
Dạo này lại có mấy vụ ngưng tim qua đời khi chạy bộ như giải hồ tây vừa rồi. Tìm hiểu sâu thêm thì cũng có nhiều người qua đời trên đường chạy như vậy kể cả là vận động viên chuyên nghiệp, thi đấu nhiều năm như Kipsang, Ryan Shay,... . Tự nhiên tao lại thấy chùn chân quá, không dám long run 30km nữa hoặc sâu hơn nữa 42 km để có thể tiến vào giai đoạn 3 xem sao. Dù xác suất rất thấp, thấp hơn cả các bộ môn khác như đạp xe, leo núi, ... nhưng nhỡ rơi vào mình thì cảm giác bị điều tiếng nhục nhã lắm kiểu như ham hố cho lắm vào chả đc tích sự gì để chết oẳng hoặc đại loại kiểu chạy không lắng nghe cơ thể...
Lại mạn đàm về lắng nghe cơ thể, rõ ràng khi chạy sau giai đoạn hưng phấn ban đầu thì sẽ đến lúc cơ thể rệu rã, mỏi mệt, uể oải,... . Là runner thì có ai tuân theo tín hiệu đó của cơ thể, chúng ta đều cố gắng chạy trong cơn đau, vượt qua cám dỗ để rồi khi hoàn thành bài tập ta cảm thấy hài lòng.
Rồi, xin mời mọi người tiếp tục tản mạn ạ.
- Giai đoạn Descartes: tâm trí mặc cả với thân thể, kiểu như hãy cố đến góc này, cây cột điện này ta sẽ đi bộ chút hoặc ta sẽ dc nghỉ ngơi. Giai đoạn là một dạng như tách biệt giữa thân thể và tâm trí trong đó tâm trí chịu trách nhiệm chính. Giai đoạn này tao nghĩ ai cũng trải qua, kể cả người mới chạy bộ
- Giai đoạn Hume: là trạng thái khó đạt hơn. Đó là giai đoạn mà tâm trí dường như biến mất thay vào đó là những ý nghĩ có vẻ như từ hư không. Nghĩa là giai đoạn mà chỉ có những ý nghĩ mà không có người nghĩ. Đó cũng là cách thức mà Hume nghĩ về chúng ta: chỉ là một mớ, một tập hợp những suy nghĩ, cảm giác, cảm xúc, vân vân, mà không có chủ thể suy nghĩ nằm sau mớ suy nghĩ đó. Giai đoạn này là sản phẩm của hai vấn đề: Sự mệt mỏi và nhịp độ. Lúc này chúng ta đã mệt nhưng vẫn có khả năng duy trì nhịp độ bất chấp mệt mỏi. Điều này cũng liên quan đến kỹ năng hay sự phát triển của cá nhân người chạy mà không phải ai cũng đạt tới.
- Giai đoạn Sartres: Để đến giai đoạn này, bạn cần phải trải qua “giai đoạn Hume” và tiến vào “vùng nước sâu”. Trong “vùng nước sâu” này, bạn sẽ nếm trải kinh nghiệm tự do hay đại loại thế. Tự do song hành với việc nhận ra rằng lý trí không hề còn thẩm quyền đối với bạn nữa. Bạn có nhiều lý do để bỏ cuộc- những kinh nghiệm không thú vị, cực kỳ đau đớn hay đại loại vậy. Thế nhưng, không lý do nào có thể dừng bạn lại được. Bạn đã vượt qua thẩm quyền của lý tính. Triết gia Sartres gọi nó là sự “khắc khoải tự do”. Nó còn hơn niềm vui.
Tao mới chỉ chạy bộ được 1 năm, duy trì đều đặn, tầm này tao chạy không vì sức khỏe nữa mà là có điều gì đó khiến tao bị cuốn theo, bị thu hút, đến ngày đến lịch là chạy dù muốn hay không. Tao chạy solo là chính, đã chạy đến tuần này là 20 tuần liên tiếp tao longrun 30km hôm cuối tuần. Dù vậy tao chỉ được kinh qua giai đoạn 1, có vẻ có thấp thoáng sang giai đoạn 2. Giai đoạn 3 thì chưa nên mạn phép hỏi các đồng run giai đoạn 3 các vị đã đc kinh qua chưa, cảm giác nó ra sao.
Dạo này lại có mấy vụ ngưng tim qua đời khi chạy bộ như giải hồ tây vừa rồi. Tìm hiểu sâu thêm thì cũng có nhiều người qua đời trên đường chạy như vậy kể cả là vận động viên chuyên nghiệp, thi đấu nhiều năm như Kipsang, Ryan Shay,... . Tự nhiên tao lại thấy chùn chân quá, không dám long run 30km nữa hoặc sâu hơn nữa 42 km để có thể tiến vào giai đoạn 3 xem sao. Dù xác suất rất thấp, thấp hơn cả các bộ môn khác như đạp xe, leo núi, ... nhưng nhỡ rơi vào mình thì cảm giác bị điều tiếng nhục nhã lắm kiểu như ham hố cho lắm vào chả đc tích sự gì để chết oẳng hoặc đại loại kiểu chạy không lắng nghe cơ thể...
Lại mạn đàm về lắng nghe cơ thể, rõ ràng khi chạy sau giai đoạn hưng phấn ban đầu thì sẽ đến lúc cơ thể rệu rã, mỏi mệt, uể oải,... . Là runner thì có ai tuân theo tín hiệu đó của cơ thể, chúng ta đều cố gắng chạy trong cơn đau, vượt qua cám dỗ để rồi khi hoàn thành bài tập ta cảm thấy hài lòng.
Rồi, xin mời mọi người tiếp tục tản mạn ạ.