Tản mạn

Ignatz

Đàn iem Duy Mạnh
Đời hẳn đẹp nếu ai cũng mơ cũng mơ lấp bể dời non, nhưng đời vẫn đẹp khi có những giấc mơ không màng tới cả non lẫn bể. Thi thoảng tôi cũng có những ước mơ nhỏ và chính đáng như muốn một sáng thức dậy gọi xe ba gác tới, gom hết sách vở đem bán, dẹp hết, không đọc không viết gì nữa. Sau đó tìm thuê mặt bằng thuận lợi ở ngoài rìa thành phố, mua vài chiếc máy bắn cá về rồi bắt đầu sống một đời thật đẹp.

Mỗi sáng mở cửa ra để hoạt động, đá tay đá chân tập thể dục bậy bạ vài cái rồi đón nhận những lời chào từ những người bán chè, bán nước mía nhờ để ké xe trước cửa. Tôi nghiêm giọng mắng yêu họ, kêu để xe né né ra để tránh mặt tiền cho tôi làm ăn. Vào giờ cao điểm khách vào, tôi sẽ sai vặt thiếu nhi (ra mua giùm tao chai Sting dâu coi), nạt thiếu nhi (giỡn giỡn tao đập chết bây giờ), chỉnh huấn thiếu nhi (bán vé số không lo đứng coi hoài), và cả người già nữa, đối tượng khách hàng chính của máy bắn cá (ăn tiền), tôi sẽ gạ người già (mới 4h chiều bắn thêm tiếng nữa về ăn cơm với con cháu cho khỏe), quát người già (bấm nhẹ nhẹ thôi hư cái máy người ta), tiếp tục gạ người già (cho thêm mấy xu chơi tiếp nè, thua thì gỡ, về gì về). Vào giờ thưa khách, tôi sẽ ngồi đọc tin nóng từ báo mạng và bàn với vài khách vãng lai ngồi trước nhà, thoải mái đưa ra những tổng kết lớn về thời cuộc (giờ mà Cam nó theo Trung Quốc là mình như cụt tay chứ còn gì nữa), hay gọi tô bún gần nhà rồi phàn nàn với nhân viên bưng tô (kêu biết bao lâu giờ mới đem qua). Loay hoay hết ngày.

Cuộc đời kể trên tôi xếp thẳng vào nhóm 100 mẫu đời đáng sống nhất. À, những giấc mơ tìm về đơn giản, ai chẳng có?

Tuy nhiên bạn biết có quá nhiều thế giới trong thế giới này. Thế giới của khoa học khi mặt trời mọc và lặn cho chúng ta bình minh và hoàng hôn; thế giới của sáng tạo khi mặt trời là quả cam khổng lồ mà người trên Trái Đất chưa nhận ra, hãy hình dung một lượng nước cam cỡ đấy loài người phải uống bao lâu mới hết; thế giới của triết gia Montaigne (khi ông dựa vào thế giới của nhà thơ Lucretius) nghi ngờ mặt trời không phát ra một luồng sáng liên tiếp mà mặt trời ném những tia sáng mới đè lên những tia sáng cũ đến mức bạn không còn biết có khoảng cách nào giữa chúng, ông thấy tâm hồn chúng ta cũng như thế, như mặt trời phát sáng nghìn tia, khó phân biệt đâu là đâu nên có khi ta mang trong mình nghìn cảm xúc trái ngược, ta có thể khóc cười cùng một lúc. Và mỗi khi tôi chạm vào những đoạn như thế trong những quyển sách tôi đọc, tôi nghĩ có khi tôi cũng đang chơi bắn cá. Cũng đang nạp xu thời gian vào sách để đổi lấy những góc sáng của tư duy.

Tính ra làm chủ tiệm bắn cá thì cũng ngon hơn vì la được nhiều người, chứ giả sử la Montaigne thì ổng cũng chết rồi, la ai nghe? Nhưng tự nhiên nhớ lại mình có lúc giận thì cũng có lúc nguôi, lúc nhảy bay, lúc chỉ ngồi im một chỗ, và hầu hết thời gian ngồi im để đọc, thấy cũng có một hai câu làm mình nhíu mày nhưng lại có hàng trăm câu khiến đời này sáng sủa. Thôi thì tạm không kêu xe ba gác mà gác tham vọng làm chủ tiệm bắn cá sang một bên. Lại đọc, lại viết, lại mơ về ngày sáng mở tiệm tối kéo cửa, sống phè phỡn và ngủ thật sâu.

Nguồn
 
Top