Cảnh báo lừa đảo‼️ Tao nghĩ là hiếm thằng nào ở đây bệnh hoạn như tao - chúng mày vào tâm sự với tao nào

Dám làm bệnh hoạn 1 thì dám hồi tưởng để viết lại nó bệnh hoạn 10. Tao cũng đắn đo lắm, nhưng tao nghĩ nói ra và thừa nhận việc đã làm sẽ giúp tao thấy thoải mái hơn.

Hi vọng chúng mày đồng cảm đâu đó được cho tao, chứ đừng chửi tao.

Năm ấy, tụi tao sục sôi ý chí thi vào Big4. Tham dự đủ các event, cả event giới thiệu về cty, về học bổng, về học thử, về đại sứ, về luyện thi. Hầm bà lằng đủ cả. Và qua một trong số các event như thế tao đã biết em khi tình cờ tao được xếp chung nhóm với em trong gameshow của event đó. Thế là quen. Và tao thích em.

Q là dân Vinh nhưng ra HN học thì em đổi giọng nói giọng Bắc như hầu hết bọn tao. Không cao, chân không dài, body bình thường, da trắng, miễn nhiễm tự nhiên với mụn (tao chưa từng thấy một mẩu mụn nào trên mặt em). Điểm đáng giá nhất ở em là khuôn mặt, xinh và rất sáng, mắt cười. Dù đeo kính hay không thì em vẫn hút chết cái nhìn của người đối diện vào những tia lấp lánh trong mắt em – câu sến đấy tao từng một lần không kiềm chế được mà nói ra với em. Phản ứng lại, em hơi bĩu môi bảo tao văn vẻ quá – chẳng rõ như vậy là em có để ý tới những tâm sự trong lòng tao không.

(Tao đắn đo lắm, nhưng tao nghĩ tao vẫn đưa ảnh em lên đây. Để chúng mày thấy vì sao em hút chết tao vào đôi mắt sáng ấy. Quan trọng là trong câu chuyện này thì em chả làm gì sai mà phải xấu hổ. Thằng xấu hổ là tao)


Tao nghĩ là em quý tao, nhưng chưa bao giờ để tao vào lòng cả. Quý tao vì tao vui tính, chịu chia sẻ tâm sự với tao, và ngược lại thì em ngưỡng mộ kiến thức cùng sự trải đời của tao. Ngưỡng mộ thôi, chứ tình cảm thì không. Vì tao nghèo vl, lại xấu zai. Quan trọng, tao cũng chỉ đang như em, tay trắng vào đời. Tao thừa hiểu, giống đàn bà sẽ bị thu hút bởi con đực ở level trên, chứ không phải là ở ngang tầng mây với chúng nó.

Nhưng tao thích em. Thích vẻ nhí nhảnh đáng yêu cùng đôi mắt cười của em, đôi mắt hút hồn tao và khóa chặt vào trong đấy. Nên dù là biết không có cơ hội nào, tao vẫn cố nghĩ cách để được gần em nhiều hơn. Kế hoạch tao bày ra là lập nhóm ôn thi Big4 cùng nhau để cùng trao đổi kiến thức và luyện speaking + listening. Thời ấy IELTS chưa thịnh, mà kể cả có thì sinh viên nghèo cũng không phải đứa nào cũng có điều kiện mà đú. Nên kế hoạch của tao được em tán thành, em rất sốt sắng với việc ôn luyện để có thể vào được Big4, dù là bất kỳ Big nào. Nhờ thế mà em và tao gần nhau hơn, và dần thân hơn, cũng như em tâm sự với tao nhiều hơn.

Địa điểm mà tụi tao hay lui tới là 1 quán cafe trên mạn Bưởi, vì nó rẻ mà có điều hòa, lại vắng khách, khá thoải mái để tụi tao luyện speaking mà không ngại.

=== WARNING: BỆNH HOẠN

Đã không dưới n lần tao nán lại để lấy cốc nước em uống dở về mút nốt – cảm nhận chút vị son và đâu đó là hơi ấm đôi môi em. Áp má mình vào mặt ghế mà cách đó ít phút em còn ngồi trên, cố cảm nhận hơi ấm và sự sung sướng trong tâm hồn, trong khi vẫn dè chừng lỡ ai để ý thấy mình làm trò con bò. Tao phát cuồng vì em, việc tiếp xúc gặp gỡ đủ nhiều nhưng không thể phát triển tình cảm đi xa làm tao buồn bực và quẫn bách. Mỗi khi mở Messenger thấy hiện bong bóng chat của em, dù biết 99% nội dung không có gì đáng kỳ vọng, con tim tao vẫn luôn đập loạn lên.

Đó là một buổi cafe như những buổi khác, và tao nhớ là tụi tao thảo luận rất sôi nổi về phân tích chuẩn mực hạch toán chênh lệch tỷ giá. Tao có thể cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của em nhìn tao – lúc tao đưa ra những lập luận giá trị và làm thay đổi hẳn hướng thảo luận của cả bọn. Ước gì tao có thể biến được sự ngưỡng mộ ấy thành tình yêu.

Hôm đó là một hôm buổi trưa tháng 3 năm 2014. Cuộc thảo luận sôi nổi làm tao khát nước – tao cãi rất hăng – và quán rất hào phóng khi bố trí cây nước free ở mỗi tầng, khách chỉ cần gọi đồ uống 1 lần, nước free lấy bao nhiêu tùy thích, ngồi tới khi nào cũng được. Cả một gian tầng 3 chỉ có bọn tao với cái điều hòa. Nhân viên quán xuống mẹ hết tầng dưới, vì chắc mẩm đám sinh viên bọn tao cũng chỉ gọi đồ 1 lần rồi ngồi đến tối không phát sinh nhu cầu gì thêm.

Khát nước và uống lắm nước thì phải đi đái, và cuộc thảo luận phải tạm ngưng mạch cãi nhau để tao vào xả van. Chạy thật nhanh vào toilet, đóng cửa, cố đái nhanh hết mức có thể để còn ra cãi nhau tiếp (hung hăng mà, tao cực kỳ tự tin về kiến thức của tao), nên lúc phi vào phòng wc chân tao loạng quạng đá mẹ nó vào một cái xô rác màu xanh blue trong đó, làm nó đổ lăn ra, nắp văng ra một góc tường.

Tất nhiên là đái xong tao dựng lại cái xô đó vào vị trí, đóng nắp lại như cũ – tao là người có ý thức mà. Lúc dựng và đóng nắp thì tao thấy cái xô trống không, bên trong không có gì cả, nhưng lúc đấy thì không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là đồ của người ta thế nào thì trả lại nguyên trạng cho người ta. Lúc tao ra bồn rửa tay (cũng trong phòng wc đó luôn) thì mới để ý là tường phía sau bồn toilet (toilet bệt – cả phòng chỉ có 1 toilet với 1 bồn rửa tay thôi) có dán ghi chú. Đại loại là dặn khách sử dụng toilet không được cho bất kỳ gì vào toilet cả, giấy vệ sinh băng vệ sinh gì gì cũng phải cho vào cái xô màu xanh kia đóng nắp lại. Nếu cho vào toilet thì CHẮC CHẮN nó sẽ gây tắc và khách sẽ phải chịu chi phí xử lý thông tắc toilet (chủ nhà viết hoa và bôi đậm hai chữ “CHẮC CHẮN” sợ khách đọc không kĩ).

Rửa tay xong tao phi vội ra ngoài để tiếp tục vụ thảo luận đang căng thẳng. Cuộc thảo luận tiếp tục được chừng 15 phút thì lại đến lượt Quyên xin dừng để đi wc. Mọi người bên ngoài vẫn thi thoảng tiếp tục đưa ra các câu hỏi, đố nhau, vặn vẹo nhau vì sao lại thế này trong khi không phải thế kia; trong khi một số người thì nhắc mọi người tạm dừng lại để chờ Q, không để ai bị lỡ mất nội dung gì trong lúc vắng mặt cả.

Tao cũng không rõ vì sao lại nảy số đúng lúc đó, khi mà đầu óc vẩn vơ của tao chợt hiện lên hình ảnh cái xô màu xanh blue trong toilet. Khi tao dựng nó lên đóng nắp lại và đi ra, cái xô đó trống không. TRỐNG KHÔNG.

Kế hoạch nảy lên ngay trong đầu. Tao giả vờ mím môi làm ra vẻ đau bụng nhưng cố chịu đựng. Chừng vài phút sau, crush của tao đi ra (nàng cực kì lịch sự, tao để ý nàng cố đợi tới khi tiếng xả nước hết hẳn mới mở cửa đi ra), tao cũng làm vẻ đợi nàng ngồi vào ghế rồi mới đứng dậy nói nhanh:
  • Tao: Tớ đau bụng quá.
  • Q: Ôi thế à, cậu có khó chịu lắm không? (hix sau này nghĩ lại tao mới nhớ, hỏi han ân cần như này mà không có chút tình cảm nào với tao).
Tao ừ ừ cho xong rồi rảo chân đi vào phòng wc, tao cố ghìm bước chân lại – nếu không ghìm thì có lẽ chân tao sẽ chạy như bay vào đó mất.

Nhẹ nhàng đi vào trong, tao chốt cửa, rồi mở nắp cái xô xanh. Andrenaline được bơm vọt vào máu tao làm tim tao đập gấp tới mức tao nghe rõ tiếng thình thịch. Trong cái xô là 7 miếng giấy vệ sinh bị gấp lại theo kiểu đôi chập 4, 4 chập 8 (tao đếm và chắc chắn là 7 miếng). Mặc dù đã chốt cửa, tao lại vô thức ngó ra phía cửa một cách lén lút, rồi kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn là cửa đã chốt.

Tao nhẹ nhàng gắp từng miêng giấy lên rồi lần giở ra kiểm tra từng miếng. Tay tao run đến mức không tự chủ được, vì phấn khích.

Hai miếng giấy đầu tiên tao nhặt lên – hai miếng ở bên trên – thì ngửi thấy rõ mùi ngai ngái, hơi khai khai. Đây là mùi nước tiểu. Hoặc cũng có thể là mùi bím thơm. Tao hít và liếm láp một miếng giấy – có lẽ ke đá chỉ phê tới như này là cùng. Miếng giấy còn lại thì tao tụt quần rồi lột bao quy đầu của tao ra, bọc cái mặt giấy có mùi khai rõ hơn vào đầu cu tao rồi tao xoa và xóc. Trong đầu tao hiện lên hình ảnh nụ cười của em, đôi mắt sáng như đang cười.

5 miếng giấy còn lại ở bên dưới thì dính cứt. Thôi tao gọi là socola cho chúng mày đỡ giật mình. Thực ra nó màu vàng kem nhạt chứ không phải màu nâu, nhưng cứ gọi là socola đi. Tao cũng không biết tả thế nào. Đơn giản là một miếng giấy chập đôi rồi chập 4 rồi chập 8, rồi chập 16, mỗi lần chập lại là 1 lần lau, nên khi nhặt lên chỉ cần mở nó ra là thấy bên trong có gì. Có 3 trong số 5 miếng là dính nhiều nhất, có lẽ là lau những lần đầu, vậy nên màu 💩 thấm ra tận lớp giấy bên ngoài, không cần mở ra cũng thấy màu bên trong. Tao quan sát và nhận ra toilet ở đây không có vòi xịt, dễ hiểu vì sao em cần tới 5 miếng để làm sạch. 2 trong số đó thậm chí còn hơi ấm, tao cảm nhận rõ khi áp má tao vào đó và hít hà.

Thực ra mùi của nó hơi giống mùi khét hơn là thối, tao cũng không biết tả như thế nào, nhưng tao chắc chắn là nó không quá khó chịu, và nó rất giống mùi khét.

Tao tần ngần một lúc rồi mở lớp giấy ra. Bên trong socola bám một lớp dày, dày tới mức tao có thể lấy móng tay cậy lớp trên ra cho nó bám đầy vào kẽ móng tay tao. Dễ hiểu, đó là vì không có vòi xịt. Nếu có vòi xịt thì việc lau sẽ chỉ còn lại một chút. Rồi tao đưa lưỡi vào nếm. Không có vị gì cả. Hoàn toàn nhạt nhẽo. Chỉ là nó mang lại cho tao một sự phấn khích kinh hoàng.

Tao liếm mạnh hơn, mạnh đến mức lớp giấy thấm nước bọt của tao và mủn ra. Tao vét hết đám socola trong miếng giấy đấy trong lúc tao cũng không tin là mình có thể làm thế. Tao chống một tay đứng dậy, há miệng và soi vào gương để kiểm tra. Những vụn socola màu vàng chanh dính đầy trên kẽ răng và lưỡi tao. Tao nhìn vào gương, mắt không chớp, trong khi tao nuốt toàn bộ đám vụn socola đó xuống.

3 miếng giấy tiếp theo thậm chí còn nhiều socola hơn; tao lại lấy lưỡi gẩy phần dày nhất của đám socola đưa vào miệng và ngậm. Trên giấy vẫn còn nhiều, tao lấy móng tay gẩy hết phần socola có thể gẩy trên 3 miếng giấy này, vo thành một viên socola cỡ 1/3 đốt ngón tay tao, rồi tao lại chia đôi viên đó ra. Một nửa tao bôi và trét vào đầu khấc của mình. Một nữa còn lại tao nhét vào lỗ đít tao.

Và đó là giây phút kinh hoàng nhưng cũng khó tả với tao. Miệng ngậm socola của crush, tao cắn nhẩn nha nó sợ nó tan mất, tay trái thì đưa 1 viên socola của crush vào lỗ đít và thủ dâm, tay phải thì xoa đều socola lên đầu buồi và xóc. Thật là bệnh hoạn, nhưng tao nhớ là tao đã bắn ra rất nhiều. Không gì có thể diễn tả lại niềm hân hoan của tao ngày hôm đó.

Vẫn còn một miếng giấy cuối cùng còn dính socola. Tao gấp nó lại, xé thêm giấy wc để bọc một lần nữa bên ngoài rốt cất kỹ vào túi quần. Sau đó tao bình tĩnh lấy xà phòng rửa - ồ không, trong lúc rửa chim tao lại sục 1 phát nữa, lần này bắn ra nhiều không kém lần trước. Sau đó tao xả nước, rồi ra ngoài.

Có lẽ tao đi hơi lâu, nên khi thấy tao ra thì em hỏi thăm một cách quan tâm:
  • Q: Cậu có ổn không?
  • Tao: À không sao đâu. Thi thoảng ăn linh tinh tớ cũng bị đau bụng.
  • Q: Cậu nên hạn chế ăn ngoài đi, như tớ này. Ăn ngoài sợ lắm, chẳng biết người ta nấu ăn có sạch không nữa.
Chỉ một câu hỏi thăm đó thôi làm tao cửng, mặc dù tao đã xuất 2 lần. Tao phải ngồi khom người và ghìm thân trong 1 lúc sau đấy để giữ cho mọi thứ về bình thường.

10 năm sau, miếng giấy đấy tao vẫn giữ, thi thoảng tao vẫn bỏ ra nghịch. Nhưng giờ em với tao đã là người xa lạ, chẳng còn hỏi han chuyện trò như xưa.

Hết!
Tóm tắt Ăn cức, hun ghế nó ngồi, uống nước nó uống. Liếm giấy có nước đái của crush.
 
Tóm tắt chatGPT @Olineasdf nhặt giấy chùi đít chùi lồn của gái dành 10 năm hít hà. Đẳng cấp ngôi vương Simp lỏ
 
Đây là sư tổcủa @Ngô Bảo Châu rồi @Betapbay . Đọc lời văn mà người cứ cuồn cuộn xém ói mấy lần. Thằng thớt đúng là đỉnh, mày là số 2 thì thế giới này ko ai là số 1.
Mời @Kod112@bandono1@Trâu Lái Xe@Trạch Văn Đoành@Thiennakne2909vn vào hít hà nè
Dài quá. Thì ra là con đĩ husiki ở trên. Có hàng mà k tát ae. Bạn sống lỗi lắm husiki @hubble911
 
Đây là sư tổcủa @Ngô Bảo Châu rồi @Betapbay . Đọc lời văn mà người cứ cuồn cuộn xém ói mấy lần. Thằng thớt đúng là đỉnh, mày là số 2 thì thế giới này ko ai là số 1.
Mời @Kod112@bandono1@Trâu Lái Xe@Trạch Văn Đoành@Thiennakne2909vn vào hít hà nè
Gs gặp biến thái real rồi bọn mày à, Gs xin cam bái hạ phong, cụp đuôi chó chui vào góc bếp rên ư ử vì sợ
@longtu @Betapbay @Hotboidn91
 
Gs gặp biến thái real rồi bọn mày à, Gs xin cam bái hạ phong, cụp đuôi chó chui vào góc bếp rên ư ử vì sợ
@longtu @Betapbay @Hotboidn91
Vẫn cứ là chất í Gs. Biết lúc nào nắm thì nắm, buông thì buông. Thiên hạ đc mấy người. Trường giang sóng sau xô sóng trước. Chúc mừng Gs đã tìm đc đệ tử chân truyền đời thứ nhất. Này k có cái hình ăn mừng thì kì lắm ợ @longtu
 
Top