Tính Phong
Phóng viên thường trú tại Xamvn
NỊNH SẾP CŨNG LÀ MỘT KĨ NĂNG!!!

Vừa hôm cuối tuần ngồi cà phê với bà chị đồng nghiệp ở cty cũ. Bà chị sn 99 làm marketing, vừa mới được tăng lương hôm qua xong. Bả không phải là nv làm việc xuất sắc, KPI lúc đạt lúc không, các idea cũng bình thường, không mấy đặc sắc. Nhưng chị trưởng phòng vẫn kí tăng lương cho bả. Vì sao ư?
Vì bả siêu khéo, nói chuyện thì nhẹ nhàng, hành động thì tinh tế, ai nói gì cũng dạ vâng, nhờ gì cũng làm, có cái gì cũng chia sẻ, k tính toán cái gì. Riêng với sếp thì lại càng đặc biệt, cái độ tinh tế cứ phải x10918296 lần lên ấy. Biết sếp dị ứng món gì, uống cà phê loại nào, chỉ sếp đi đường nào về mà không tắc, thủ thỉ tâm sự đủ thứ chuyện với sếp, còn tư vấn cho con sếp lúc nó mới yêu cơ,… ti tỉ các thứ khác nữa
Thảo mai cứ phải sinh đôi với c Nguyệt 
Làm vậy có bị ghét không? CÓ, cả cái phòng mkt không ai ưa bà này, bàn tán, nói xấu, chê bai đủ thứ kiểu. Kể cả mình hồi đó cũng k thích bả làm thế.
Tại sao bả vẫn làm vậy? Vì người ghét là đồng nghiệp, không phải sếp. Bả bảo: “T k giỏi nhưng t khôn, ai trả lương t thì t tốt, ai gato thì kệ. Sếp cũng biết t nịnh nọt chứ, nhưng thà nch với t vui vẻ còn hơn là nghe mấy cái feedback người khác thế này thế kia hay mấy đề xuất tưởng hay ho của cấp dưới. Người ta là lãnh đạo lo đủ thứ, t nghĩ cho sếp thì t đc ưu tiên có gì sai?”
Ngày trước, mình cũng chỉ vì sếp ưa nịnh nên nghỉ mà bâyh thấy bả nói cũng hợp lí. Việc nịnh nọt cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Có năng lực thôi là chưa đủ, cuộc sống vốn dĩ đã không công bằng mà.
Vậy mọi người thấy sao. Có người nỗ lực bao nhiêu mà chỉ vì thiếu sự khôn khéo thì gặp bất lợi. Người nịnh giỏi mới là người có năng lực?
Cre: Nguyễn Tấn Minh/ tâm sự con sen

Vừa hôm cuối tuần ngồi cà phê với bà chị đồng nghiệp ở cty cũ. Bà chị sn 99 làm marketing, vừa mới được tăng lương hôm qua xong. Bả không phải là nv làm việc xuất sắc, KPI lúc đạt lúc không, các idea cũng bình thường, không mấy đặc sắc. Nhưng chị trưởng phòng vẫn kí tăng lương cho bả. Vì sao ư?
Vì bả siêu khéo, nói chuyện thì nhẹ nhàng, hành động thì tinh tế, ai nói gì cũng dạ vâng, nhờ gì cũng làm, có cái gì cũng chia sẻ, k tính toán cái gì. Riêng với sếp thì lại càng đặc biệt, cái độ tinh tế cứ phải x10918296 lần lên ấy. Biết sếp dị ứng món gì, uống cà phê loại nào, chỉ sếp đi đường nào về mà không tắc, thủ thỉ tâm sự đủ thứ chuyện với sếp, còn tư vấn cho con sếp lúc nó mới yêu cơ,… ti tỉ các thứ khác nữa


Làm vậy có bị ghét không? CÓ, cả cái phòng mkt không ai ưa bà này, bàn tán, nói xấu, chê bai đủ thứ kiểu. Kể cả mình hồi đó cũng k thích bả làm thế.
Tại sao bả vẫn làm vậy? Vì người ghét là đồng nghiệp, không phải sếp. Bả bảo: “T k giỏi nhưng t khôn, ai trả lương t thì t tốt, ai gato thì kệ. Sếp cũng biết t nịnh nọt chứ, nhưng thà nch với t vui vẻ còn hơn là nghe mấy cái feedback người khác thế này thế kia hay mấy đề xuất tưởng hay ho của cấp dưới. Người ta là lãnh đạo lo đủ thứ, t nghĩ cho sếp thì t đc ưu tiên có gì sai?”
Ngày trước, mình cũng chỉ vì sếp ưa nịnh nên nghỉ mà bâyh thấy bả nói cũng hợp lí. Việc nịnh nọt cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Có năng lực thôi là chưa đủ, cuộc sống vốn dĩ đã không công bằng mà.
Vậy mọi người thấy sao. Có người nỗ lực bao nhiêu mà chỉ vì thiếu sự khôn khéo thì gặp bất lợi. Người nịnh giỏi mới là người có năng lực?
Cre: Nguyễn Tấn Minh/ tâm sự con sen