Góc nhìn khác xa phim ảnh về thời nhà Thanh

Chúng ta thường có lối suy nghĩ sai lầm về hình ảnh cũng như cuộc sống thời phong kiến ở Trung Quốc thông qua những tác phẩm điện ảnh, thực tế ko linh ling, đẹp đẽ và khác rất xa trên phim.
-Những bức ảnh cũ vào cuối thời nhà Thanh (Trung Quốc) được công nghệ hiện đại "biến hóa" thêm màu, ghi lại chân thực cuộc sống của người dân lúc bấy giờ. Người lao động, tay chân lúc nào cũng lấm lem, mặt mũi đen đúa còn Những cô kỹ nữ với gương mặt sáng sủa, xinh đẹp.

1.jpg


1. Một người đàn ông đang dừng lại bên đường với hai giỏ mía.
Có lẽ anh bày hàng chưa được bao lâu vì hai chiếc giỏ vẫn còn đầy mía. Đối diện trước ống kính, anh có phần ngại ngùng, nhưng cuối cùng cũng chịu nở nụ cười với nhiếp ảnh gia.
Trong cuộc sống thường ngày, người Trung Quốc xưa chỉ có thể dùng mía như một món ăn chơi, rất ít người biết cách ép mía làm đường.

2.jpg


2. Ông lão viết thư thuê
Ông lão làm nghề viết thư thuê đang bày sạp bên đường. Có lẽ vì bất ngờ khi ống kính lia vào nên ông khá khó chịu và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Song ông vẫn phải tiếp tục hoàn thành bức thư để kịp giao cho khách.
Nếu như thời nay, hầu như ai cũng biết chữ thì vào thời nhà Thanh, người bình thường không có điều kiện để được đi học, nên tình trạng mù chữ rất phổ biến. Do đó, nghề viết thư thuê rất được trọng vọng và có uy tín.

3.jpg


3. Phu gác cổng thành
Thành thị thời bấy giờ được bao quanh bởi thành trì cao lớn. Người dân muốn ra vào thành phải thông qua một cửa nhất định.
Lúc này, phu gác cổng thực hiện nhiệm vụ kiểm soát dòng người ra vào, nếu phát hiện đối tượng khả nghi hoặc giấu giếm đồ cấm phải lập tức bắt giữ ngay.

4.jpg


4. Phu vận chuyển hàng hóa
Thời bấy giờ, nhiều loại hàng hóa chỉ có thể được vận chuyển bằng sức người. Trong hình là đoàn phu xe chuẩn bị xuất phát vận chuyển hàng hóa. Họ sử dụng xe một bánh, người trước kéo xe và điều chỉnh phương hướng, người sau trợ lực và trông coi hàng hóa phòng hờ thất lạc. Nhiều người có điều kiện hơn thì dùng sức kéo của ngựa. Công việc tuy vất vả nhưng cũng có thể kiếm ra tiền nuôi sống bản thân.

5.jpg


Người đàn ông này cũng là phu khuân vác, nhưng hàng hóa ở đây lại là con người.
Thay vì bỏ tiền thuê xe kéo, các kỹ nữ thuê phu khuân vác, ngồi trên vai họ để đến gặp khách hàng. Cách này rất phù hợp với quãng đường ngắn và tiết kiệm.

6.jpg


5. Thợ cắt tóc dạo
Thợ cắt tóc dạo gánh toàn bộ công cụ hành nghề của mình trên vai, đi khắp con đường ngõ hẻm trong thành phố Bắc Kinh. Phía trước đôi quang gánh là lò lửa dùng để nấu nước nóng, phía sau là chiếc ghế đẩu cho khách ngồi. Phát hiện nhiếp ảnh gia chụp mình, người đàn ông cười lên rạng rỡ, không hề sợ chiếc máy ảnh - thứ bị xem là "quái vật có thuật nhiếp hồn".

7.jpg


6. Khu bán cá
Ở một góc chợ trời trong thành phố Bắc Kinh, nhiều "tiểu thương" cùng tụ tập bán mớ cá mới bắt được buổi sáng. Thời đó người ta thường nói vui rằng: "Có thể ăn được cá cũng là một loại hạnh phúc đến không tưởng".
Những người bán cá hầu hết là đàn ông, họ đồng loạt nhìn về phía máy ảnh vì khó hiểu không biết nhiếp ảnh gia đang cầm gì trên tay và định làm gì.

8.jpg


7. Nghề "ăn trộm"
Trộm cắp thì thời nào cũng có, nhưng tên trộm thời nhà Thanh phải chịu cảnh "gông đầu xích chân" khổ sở khi bị bắt.
Trong ảnh chính là một thanh niên trẻ tuổi hành nghề trộm cắp đường phố đã bị bắt trói trước một cửa tiệm.

14.jpg


8. Nhân viên bưu chính
Vào cuối triều đại nhà Thanh, chính quyền đã thành lập hệ thống bưu điện dựa trên mô hình phương Tây. Bức ảnh này được chụp trước một bưu điện mới mở ở Bắc Kinh. Quản lý và nhân viên đứng ở hai bên bậc thang, họ ăn mặc chỉn chu và có đồng phục hẳn hoi.

15.jpg


9. Đệ tử cái bang
Người đàn ông gánh đôi sọt tre, ngồi lọt thỏm ở sọt phía trước là đứa con thơ, sọt phía sau là tất cả đồ đạc mà ông có. Trong ảnh, ông đưa một chiếc rỗ nhỏ về phía trước, hy vọng người trước mặt có thể cho ông vài đồng. "Khất cái" là từ chỉ nhóm người ăn xin thời bấy giờ.

16.jpg


10. Kỹ nữ thanh lâu
Mặc dù địa vị của phụ nữ thời nhà Thanh vẫn còn rất thấp nhưng các kỹ nữ thanh lâu dường như sở hữu cuộc sống "vương giả" hơn cả. Họ ít nhiều đều có gương mặt sáng sủa và ăn ảnh, cũng biết cách tạo dáng trước ống kính hơn. Một số bức ảnh với phông nền được bày trí chỉn chu được chụp tại cửa hàng của người phương Tây.
Qua đó mới thấy, kỹ nữ thời bấy giờ có tiềm lực kinh tế hơn người bình thường.

9.jpg

10.jpg


Ba người phụ nữ dưới đây là "Tam đại danh kỹ" thời nhà Thanh. Từ trên xuống là Tiểu Vinh Hỷ, Tái Kim Hoa và Dương Thúy Hỷ. Trong đó, Dương Thúy Hỷ là kỷ nữ đắt giá nhất Thanh triều, nghe nói phải trả 12 nghìn lượng vàng mới có thể sở hữu được cô.

11.jpg

12.jpg

13.jpg
 
việt nam có ảnh thời kỳ này không nhỉ, chắc del có vì mãi đến thời nguyễn mới có ảnh hẳn hoi
 
Phò củ quả có khác, cũng bó chân như quý tọc.
Thời đó muốn đc công nhận là đẹp phải bó chân hết. mặt đẹp mấy mà ko bó chân cũng đéo đc
Mà đấy ko phải củ quả đâu, hàng thời đó nó tính bằng nghìn lượng vàng.
 
Sửa lần cuối:
Chúng ta thường có lối suy nghĩ sai lầm về hình ảnh cũng như cuộc sống thời phong kiến ở Trung Quốc thông qua những tác phẩm điện ảnh, thực tế ko linh ling, đẹp đẽ và khác rất xa trên phim.
-Những bức ảnh cũ vào cuối thời nhà Thanh (Trung Quốc) được công nghệ hiện đại "biến hóa" thêm màu, ghi lại chân thực cuộc sống của người dân lúc bấy giờ. Người lao động, tay chân lúc nào cũng lấm lem, mặt mũi đen đúa còn Những cô kỹ nữ với gương mặt sáng sủa, xinh đẹp.

1.jpg


1. Một người đàn ông đang dừng lại bên đường với hai giỏ mía.
Có lẽ anh bày hàng chưa được bao lâu vì hai chiếc giỏ vẫn còn đầy mía. Đối diện trước ống kính, anh có phần ngại ngùng, nhưng cuối cùng cũng chịu nở nụ cười với nhiếp ảnh gia.
Trong cuộc sống thường ngày, người Trung Quốc xưa chỉ có thể dùng mía như một món ăn chơi, rất ít người biết cách ép mía làm đường.

2.jpg


2. Ông lão viết thư thuê
Ông lão làm nghề viết thư thuê đang bày sạp bên đường. Có lẽ vì bất ngờ khi ống kính lia vào nên ông khá khó chịu và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Song ông vẫn phải tiếp tục hoàn thành bức thư để kịp giao cho khách.
Nếu như thời nay, hầu như ai cũng biết chữ thì vào thời nhà Thanh, người bình thường không có điều kiện để được đi học, nên tình trạng mù chữ rất phổ biến. Do đó, nghề viết thư thuê rất được trọng vọng và có uy tín.

3.jpg


3. Phu gác cổng thành
Thành thị thời bấy giờ được bao quanh bởi thành trì cao lớn. Người dân muốn ra vào thành phải thông qua một cửa nhất định.
Lúc này, phu gác cổng thực hiện nhiệm vụ kiểm soát dòng người ra vào, nếu phát hiện đối tượng khả nghi hoặc giấu giếm đồ cấm phải lập tức bắt giữ ngay.

4.jpg


4. Phu vận chuyển hàng hóa
Thời bấy giờ, nhiều loại hàng hóa chỉ có thể được vận chuyển bằng sức người. Trong hình là đoàn phu xe chuẩn bị xuất phát vận chuyển hàng hóa. Họ sử dụng xe một bánh, người trước kéo xe và điều chỉnh phương hướng, người sau trợ lực và trông coi hàng hóa phòng hờ thất lạc. Nhiều người có điều kiện hơn thì dùng sức kéo của ngựa. Công việc tuy vất vả nhưng cũng có thể kiếm ra tiền nuôi sống bản thân.

5.jpg


Người đàn ông này cũng là phu khuân vác, nhưng hàng hóa ở đây lại là con người.
Thay vì bỏ tiền thuê xe kéo, các kỹ nữ thuê phu khuân vác, ngồi trên vai họ để đến gặp khách hàng. Cách này rất phù hợp với quãng đường ngắn và tiết kiệm.

6.jpg


5. Thợ cắt tóc dạo
Thợ cắt tóc dạo gánh toàn bộ công cụ hành nghề của mình trên vai, đi khắp con đường ngõ hẻm trong thành phố Bắc Kinh. Phía trước đôi quang gánh là lò lửa dùng để nấu nước nóng, phía sau là chiếc ghế đẩu cho khách ngồi. Phát hiện nhiếp ảnh gia chụp mình, người đàn ông cười lên rạng rỡ, không hề sợ chiếc máy ảnh - thứ bị xem là "quái vật có thuật nhiếp hồn".

7.jpg


6. Khu bán cá
Ở một góc chợ trời trong thành phố Bắc Kinh, nhiều "tiểu thương" cùng tụ tập bán mớ cá mới bắt được buổi sáng. Thời đó người ta thường nói vui rằng: "Có thể ăn được cá cũng là một loại hạnh phúc đến không tưởng".
Những người bán cá hầu hết là đàn ông, họ đồng loạt nhìn về phía máy ảnh vì khó hiểu không biết nhiếp ảnh gia đang cầm gì trên tay và định làm gì.

8.jpg


7. Nghề "ăn trộm"
Trộm cắp thì thời nào cũng có, nhưng tên trộm thời nhà Thanh phải chịu cảnh "gông đầu xích chân" khổ sở khi bị bắt.
Trong ảnh chính là một thanh niên trẻ tuổi hành nghề trộm cắp đường phố đã bị bắt trói trước một cửa tiệm.

14.jpg


8. Nhân viên bưu chính
Vào cuối triều đại nhà Thanh, chính quyền đã thành lập hệ thống bưu điện dựa trên mô hình phương Tây. Bức ảnh này được chụp trước một bưu điện mới mở ở Bắc Kinh. Quản lý và nhân viên đứng ở hai bên bậc thang, họ ăn mặc chỉn chu và có đồng phục hẳn hoi.

15.jpg


9. Đệ tử cái bang
Người đàn ông gánh đôi sọt tre, ngồi lọt thỏm ở sọt phía trước là đứa con thơ, sọt phía sau là tất cả đồ đạc mà ông có. Trong ảnh, ông đưa một chiếc rỗ nhỏ về phía trước, hy vọng người trước mặt có thể cho ông vài đồng. "Khất cái" là từ chỉ nhóm người ăn xin thời bấy giờ.

16.jpg


10. Kỹ nữ thanh lâu
Mặc dù địa vị của phụ nữ thời nhà Thanh vẫn còn rất thấp nhưng các kỹ nữ thanh lâu dường như sở hữu cuộc sống "vương giả" hơn cả. Họ ít nhiều đều có gương mặt sáng sủa và ăn ảnh, cũng biết cách tạo dáng trước ống kính hơn. Một số bức ảnh với phông nền được bày trí chỉn chu được chụp tại cửa hàng của người phương Tây.
Qua đó mới thấy, kỹ nữ thời bấy giờ có tiềm lực kinh tế hơn người bình thường.

9.jpg

10.jpg


Ba người phụ nữ dưới đây là "Tam đại danh kỹ" thời nhà Thanh. Từ trên xuống là Tiểu Vinh Hỷ, Tái Kim Hoa và Dương Thúy Hỷ. Trong đó, Dương Thúy Hỷ là kỷ nữ đắt giá nhất Thanh triều, nghe nói phải trả 12 nghìn lượng vàng mới có thể sở hữu được cô.

11.jpg

12.jpg

13.jpg
Dm quay về thời này mà book em phò quý tộc, lột đồ nhìn xuống cái bàn chân với cái nách đầy lông chắc tao xách dái chạy
 
Cái số 4 một trong tiêu chí đánh giá cô gái đẹp là bàn chân phải nhỏ nhắn vì vậy con gái thường có tục bó chân từ nhỏ, việc bó chân chắc cũng gây đau đớn khi di chuyển nên mới có việc phu khuân vác vác phụ nữ trên vai.
Các tiêu chí đánh giá đẹp thay đổi theo từng thời kì nên giờ nhìn ảnh ngày xưa thấy k đẹp cũng là bt.
Chỉ có Triển Đại Hiệp đẹp bền vững theo thời gian :v
 
VN thời này cũng mọi mọi y chang nó
còn mọi hơn ấy chứ
việt nam có ảnh thời kỳ này không nhỉ, chắc del có vì mãi đến thời nguyễn mới có ảnh hẳn hoi
Đây là 1 số tư liệu về VN đầu thế kỷ 20

Cung phi triều Nguyễn

20.jpg


Con nhà quan lại, quý tộc

21.jpg

22.jpg

24.jpg

25.jpg


Đây là giới cần lao

23.jpg

26.jpg

27.jpg
 
Chúng ta thường có lối suy nghĩ sai lầm về hình ảnh cũng như cuộc sống thời phong kiến ở Trung Quốc thông qua những tác phẩm điện ảnh, thực tế ko linh ling, đẹp đẽ và khác rất xa trên phim.
-Những bức ảnh cũ vào cuối thời nhà Thanh (Trung Quốc) được công nghệ hiện đại "biến hóa" thêm màu, ghi lại chân thực cuộc sống của người dân lúc bấy giờ. Người lao động, tay chân lúc nào cũng lấm lem, mặt mũi đen đúa còn Những cô kỹ nữ với gương mặt sáng sủa, xinh đẹp.

1.jpg


1. Một người đàn ông đang dừng lại bên đường với hai giỏ mía.
Có lẽ anh bày hàng chưa được bao lâu vì hai chiếc giỏ vẫn còn đầy mía. Đối diện trước ống kính, anh có phần ngại ngùng, nhưng cuối cùng cũng chịu nở nụ cười với nhiếp ảnh gia.
Trong cuộc sống thường ngày, người Trung Quốc xưa chỉ có thể dùng mía như một món ăn chơi, rất ít người biết cách ép mía làm đường.

2.jpg


2. Ông lão viết thư thuê
Ông lão làm nghề viết thư thuê đang bày sạp bên đường. Có lẽ vì bất ngờ khi ống kính lia vào nên ông khá khó chịu và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Song ông vẫn phải tiếp tục hoàn thành bức thư để kịp giao cho khách.
Nếu như thời nay, hầu như ai cũng biết chữ thì vào thời nhà Thanh, người bình thường không có điều kiện để được đi học, nên tình trạng mù chữ rất phổ biến. Do đó, nghề viết thư thuê rất được trọng vọng và có uy tín.

3.jpg


3. Phu gác cổng thành
Thành thị thời bấy giờ được bao quanh bởi thành trì cao lớn. Người dân muốn ra vào thành phải thông qua một cửa nhất định.
Lúc này, phu gác cổng thực hiện nhiệm vụ kiểm soát dòng người ra vào, nếu phát hiện đối tượng khả nghi hoặc giấu giếm đồ cấm phải lập tức bắt giữ ngay.

4.jpg


4. Phu vận chuyển hàng hóa
Thời bấy giờ, nhiều loại hàng hóa chỉ có thể được vận chuyển bằng sức người. Trong hình là đoàn phu xe chuẩn bị xuất phát vận chuyển hàng hóa. Họ sử dụng xe một bánh, người trước kéo xe và điều chỉnh phương hướng, người sau trợ lực và trông coi hàng hóa phòng hờ thất lạc. Nhiều người có điều kiện hơn thì dùng sức kéo của ngựa. Công việc tuy vất vả nhưng cũng có thể kiếm ra tiền nuôi sống bản thân.

5.jpg


Người đàn ông này cũng là phu khuân vác, nhưng hàng hóa ở đây lại là con người.
Thay vì bỏ tiền thuê xe kéo, các kỹ nữ thuê phu khuân vác, ngồi trên vai họ để đến gặp khách hàng. Cách này rất phù hợp với quãng đường ngắn và tiết kiệm.

6.jpg


5. Thợ cắt tóc dạo
Thợ cắt tóc dạo gánh toàn bộ công cụ hành nghề của mình trên vai, đi khắp con đường ngõ hẻm trong thành phố Bắc Kinh. Phía trước đôi quang gánh là lò lửa dùng để nấu nước nóng, phía sau là chiếc ghế đẩu cho khách ngồi. Phát hiện nhiếp ảnh gia chụp mình, người đàn ông cười lên rạng rỡ, không hề sợ chiếc máy ảnh - thứ bị xem là "quái vật có thuật nhiếp hồn".

7.jpg


6. Khu bán cá
Ở một góc chợ trời trong thành phố Bắc Kinh, nhiều "tiểu thương" cùng tụ tập bán mớ cá mới bắt được buổi sáng. Thời đó người ta thường nói vui rằng: "Có thể ăn được cá cũng là một loại hạnh phúc đến không tưởng".
Những người bán cá hầu hết là đàn ông, họ đồng loạt nhìn về phía máy ảnh vì khó hiểu không biết nhiếp ảnh gia đang cầm gì trên tay và định làm gì.

8.jpg


7. Nghề "ăn trộm"
Trộm cắp thì thời nào cũng có, nhưng tên trộm thời nhà Thanh phải chịu cảnh "gông đầu xích chân" khổ sở khi bị bắt.
Trong ảnh chính là một thanh niên trẻ tuổi hành nghề trộm cắp đường phố đã bị bắt trói trước một cửa tiệm.

14.jpg


8. Nhân viên bưu chính
Vào cuối triều đại nhà Thanh, chính quyền đã thành lập hệ thống bưu điện dựa trên mô hình phương Tây. Bức ảnh này được chụp trước một bưu điện mới mở ở Bắc Kinh. Quản lý và nhân viên đứng ở hai bên bậc thang, họ ăn mặc chỉn chu và có đồng phục hẳn hoi.

15.jpg


9. Đệ tử cái bang
Người đàn ông gánh đôi sọt tre, ngồi lọt thỏm ở sọt phía trước là đứa con thơ, sọt phía sau là tất cả đồ đạc mà ông có. Trong ảnh, ông đưa một chiếc rỗ nhỏ về phía trước, hy vọng người trước mặt có thể cho ông vài đồng. "Khất cái" là từ chỉ nhóm người ăn xin thời bấy giờ.

16.jpg


10. Kỹ nữ thanh lâu
Mặc dù địa vị của phụ nữ thời nhà Thanh vẫn còn rất thấp nhưng các kỹ nữ thanh lâu dường như sở hữu cuộc sống "vương giả" hơn cả. Họ ít nhiều đều có gương mặt sáng sủa và ăn ảnh, cũng biết cách tạo dáng trước ống kính hơn. Một số bức ảnh với phông nền được bày trí chỉn chu được chụp tại cửa hàng của người phương Tây.
Qua đó mới thấy, kỹ nữ thời bấy giờ có tiềm lực kinh tế hơn người bình thường.

9.jpg

10.jpg


Ba người phụ nữ dưới đây là "Tam đại danh kỹ" thời nhà Thanh. Từ trên xuống là Tiểu Vinh Hỷ, Tái Kim Hoa và Dương Thúy Hỷ. Trong đó, Dương Thúy Hỷ là kỷ nữ đắt giá nhất Thanh triều, nghe nói phải trả 12 nghìn lượng vàng mới có thể sở hữu được cô.

11.jpg

12.jpg

13.jpg
Thời nhà Thanh có tục phụ nữ bó chân từ nhỏ. Nhìn mấy cái ảnh này thấy chân nhỏ xíu không cân đối với thân người ghê chết đi được.
 
Nói thêm về kỹ nữ Dương Thúy Hỷ (ảnh cuối bài viết)

Ở thời cuối nhà Thanh có một vị kỹ nữ nổi danh khắp chốn tên là Dương Thúy Hỷ. Cô sinh ra trong một gia đình nghèo, vì cha mẹ không nuôi được nên đã đưa cô theo học nhạc của một người họ Dương.
May thay, Dương Thúy Hỷ trời phú cho giọng hát trong trẻo, cùng với nhan sắc vô cùng xuất chúng mà cô đã khiến bao chàng trai rung động, trong đó có tài tử Hoằng Nhất – một vị tài tử phong lưu nổi danh.

Có một lần, ông đã vô tình nghe được giọng hát của cô đã liền mê đắm không thôi. Sau đó, cứ mỗi vở kịch mà cô diễn đều có mặt tài tử này, hai người cũng vì vậy mà trở nên thân thiết.
Cũng bởi vì quá mê đắm Dương Thúy Hỷ mà Hoằng Nhất yêu chiều, quan tâm cô hết mực, ông còn dạy thêm múa và hát cho nàng. Thời gian hạnh phúc cứ thế trôi đi cho đến một ngày ông định cầu hôn Dương Thúy Hỷ thì được tin mẹ già ở quê nhà qua đời, không còn cách nào khác, Hoằng Nhất đành bỏ lại tất cả để về chịu tang mẹ
Dù về quê nhưng mấy năm liền vị tài tử này vẫn cố gắng kết nối với người tình của mình bằng cách viết hai bài thơ gửi tặng cho Dương Thúy Hỷ đang ở cách 2000 dặm. Nhưng Dương Thúy Hỷ lại không thể đợi được người tình của mình, với dung nhan và giọng hát ấy cô đã bị người ta mua lại với giá hơn vạn lượng vàng.

Đến lúc Hoằng Nhất trở lại tìm cô, thấy người mình yêu đã trở thành vợ người khác, quá bất lực và tuyệt vọng, ông quyết định đến Nhật Bản, xuống tóc trở thành một hòa thượng.

Còn với Dương Thúy Hỷ, cuộc sống của vị kỹ nữ nổi tiếng này cũng không được suôn sẻ khi cả nhà chồng đều bị Từ Hi Thái hậu luận tội, giáng chức làm dân thường. Sau đó, Dương Thúy Hỷ được tặng cho một doanh nhân giàu có ở Thiên Tân.
Vài năm trôi qua, nhà Thanh bị lật đổ, Viên Thế Khải muốn xưng đế, Dương Thúy Hỷ đành miễn cưỡng đi theo phục vụ, vừa đi hát khắp nơi để ủng hộ việc Viên Thế Khải lên làm vua, giúp ông “thu phục” một số nhân vật nổi tiếng.

Sau này Viên Thế Khải lên làm vua, Dương Thúy Hỷ thường xuyên bị hắn gọi vào tẩm cung mà không ai dám ngăn cản. Nhưng thời thế của Viên Thế Khải cũng bị lật đổ ngay sau đó. Sau khi hắn qua đời, cô bị mang trên mình tội lớn vì những hành động trước đó từng giúp hắn, từ đó chẳng ai thèm để ý đến cô nữa.
Số phận của Dương Thúy Hỷ quả đúng với câu ông cha ta đã nói rằng hồng nhan thì bạc phận, một cô gái tài hoa, xinh đẹp hơn người nhưng vẫn không thể thắng nổi được quy luật của cuộc đời.

13d6cb3b4f15255932.jpg

31.png

30.png
 
Chắc phim ảnh về thời Tam Quốc cũng khác xa thực tế nhỉ. Lên phim chắc được thần thánh hóa cả chục lần =))
 
Chắc phim ảnh về thời Tam Quốc cũng khác xa thực tế nhỉ. Lên phim chắc được thần thánh hóa cả chục lần =))
Thời nhà Thanh là thời cận đại , mới chỉ cuối thế kỷ 19, đầu 20 mà nhìn mọi thế kia. Thời Tam Quốc chắc chắn tởm hơn nhiều.
Chiều cao trung bình thời đó chắc chỉ 1m40 - 1m50 thôi. Người ngợm có khi chả khác gì bọn thổ dân.
 
Chúng ta thường có lối suy nghĩ sai lầm về hình ảnh cũng như cuộc sống thời phong kiến ở Trung Quốc thông qua những tác phẩm điện ảnh, thực tế ko linh ling, đẹp đẽ và khác rất xa trên phim.
-Những bức ảnh cũ vào cuối thời nhà Thanh (Trung Quốc) được công nghệ hiện đại "biến hóa" thêm màu, ghi lại chân thực cuộc sống của người dân lúc bấy giờ. Người lao động, tay chân lúc nào cũng lấm lem, mặt mũi đen đúa còn Những cô kỹ nữ với gương mặt sáng sủa, xinh đẹp.

1.jpg


1. Một người đàn ông đang dừng lại bên đường với hai giỏ mía.
Có lẽ anh bày hàng chưa được bao lâu vì hai chiếc giỏ vẫn còn đầy mía. Đối diện trước ống kính, anh có phần ngại ngùng, nhưng cuối cùng cũng chịu nở nụ cười với nhiếp ảnh gia.
Trong cuộc sống thường ngày, người Trung Quốc xưa chỉ có thể dùng mía như một món ăn chơi, rất ít người biết cách ép mía làm đường.

2.jpg


2. Ông lão viết thư thuê
Ông lão làm nghề viết thư thuê đang bày sạp bên đường. Có lẽ vì bất ngờ khi ống kính lia vào nên ông khá khó chịu và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Song ông vẫn phải tiếp tục hoàn thành bức thư để kịp giao cho khách.
Nếu như thời nay, hầu như ai cũng biết chữ thì vào thời nhà Thanh, người bình thường không có điều kiện để được đi học, nên tình trạng mù chữ rất phổ biến. Do đó, nghề viết thư thuê rất được trọng vọng và có uy tín.

3.jpg


3. Phu gác cổng thành
Thành thị thời bấy giờ được bao quanh bởi thành trì cao lớn. Người dân muốn ra vào thành phải thông qua một cửa nhất định.
Lúc này, phu gác cổng thực hiện nhiệm vụ kiểm soát dòng người ra vào, nếu phát hiện đối tượng khả nghi hoặc giấu giếm đồ cấm phải lập tức bắt giữ ngay.

4.jpg


4. Phu vận chuyển hàng hóa
Thời bấy giờ, nhiều loại hàng hóa chỉ có thể được vận chuyển bằng sức người. Trong hình là đoàn phu xe chuẩn bị xuất phát vận chuyển hàng hóa. Họ sử dụng xe một bánh, người trước kéo xe và điều chỉnh phương hướng, người sau trợ lực và trông coi hàng hóa phòng hờ thất lạc. Nhiều người có điều kiện hơn thì dùng sức kéo của ngựa. Công việc tuy vất vả nhưng cũng có thể kiếm ra tiền nuôi sống bản thân.

5.jpg


Người đàn ông này cũng là phu khuân vác, nhưng hàng hóa ở đây lại là con người.
Thay vì bỏ tiền thuê xe kéo, các kỹ nữ thuê phu khuân vác, ngồi trên vai họ để đến gặp khách hàng. Cách này rất phù hợp với quãng đường ngắn và tiết kiệm.

6.jpg


5. Thợ cắt tóc dạo
Thợ cắt tóc dạo gánh toàn bộ công cụ hành nghề của mình trên vai, đi khắp con đường ngõ hẻm trong thành phố Bắc Kinh. Phía trước đôi quang gánh là lò lửa dùng để nấu nước nóng, phía sau là chiếc ghế đẩu cho khách ngồi. Phát hiện nhiếp ảnh gia chụp mình, người đàn ông cười lên rạng rỡ, không hề sợ chiếc máy ảnh - thứ bị xem là "quái vật có thuật nhiếp hồn".

7.jpg


6. Khu bán cá
Ở một góc chợ trời trong thành phố Bắc Kinh, nhiều "tiểu thương" cùng tụ tập bán mớ cá mới bắt được buổi sáng. Thời đó người ta thường nói vui rằng: "Có thể ăn được cá cũng là một loại hạnh phúc đến không tưởng".
Những người bán cá hầu hết là đàn ông, họ đồng loạt nhìn về phía máy ảnh vì khó hiểu không biết nhiếp ảnh gia đang cầm gì trên tay và định làm gì.

8.jpg


7. Nghề "ăn trộm"
Trộm cắp thì thời nào cũng có, nhưng tên trộm thời nhà Thanh phải chịu cảnh "gông đầu xích chân" khổ sở khi bị bắt.
Trong ảnh chính là một thanh niên trẻ tuổi hành nghề trộm cắp đường phố đã bị bắt trói trước một cửa tiệm.

14.jpg


8. Nhân viên bưu chính
Vào cuối triều đại nhà Thanh, chính quyền đã thành lập hệ thống bưu điện dựa trên mô hình phương Tây. Bức ảnh này được chụp trước một bưu điện mới mở ở Bắc Kinh. Quản lý và nhân viên đứng ở hai bên bậc thang, họ ăn mặc chỉn chu và có đồng phục hẳn hoi.

15.jpg


9. Đệ tử cái bang
Người đàn ông gánh đôi sọt tre, ngồi lọt thỏm ở sọt phía trước là đứa con thơ, sọt phía sau là tất cả đồ đạc mà ông có. Trong ảnh, ông đưa một chiếc rỗ nhỏ về phía trước, hy vọng người trước mặt có thể cho ông vài đồng. "Khất cái" là từ chỉ nhóm người ăn xin thời bấy giờ.

16.jpg


10. Kỹ nữ thanh lâu
Mặc dù địa vị của phụ nữ thời nhà Thanh vẫn còn rất thấp nhưng các kỹ nữ thanh lâu dường như sở hữu cuộc sống "vương giả" hơn cả. Họ ít nhiều đều có gương mặt sáng sủa và ăn ảnh, cũng biết cách tạo dáng trước ống kính hơn. Một số bức ảnh với phông nền được bày trí chỉn chu được chụp tại cửa hàng của người phương Tây.
Qua đó mới thấy, kỹ nữ thời bấy giờ có tiềm lực kinh tế hơn người bình thường.

9.jpg

10.jpg


Ba người phụ nữ dưới đây là "Tam đại danh kỹ" thời nhà Thanh. Từ trên xuống là Tiểu Vinh Hỷ, Tái Kim Hoa và Dương Thúy Hỷ. Trong đó, Dương Thúy Hỷ là kỷ nữ đắt giá nhất Thanh triều, nghe nói phải trả 12 nghìn lượng vàng mới có thể sở hữu được cô.

11.jpg

12.jpg

13.jpg
Đặc điểm chung là lười tắm thì phải. Nhìn thấy đất ghét bám đầy mặt :))
Mà bọn khựa khoái kiểu bó chân ngựa, bệnh hoạn vcl
 
Top