Công việc đầu tiên - Xưởng đóng sách (Phần 3)
Lại có ngày rảnh rỗi, viết tiếp thôi.
Cái xưởng này phong cách làm việc nói chung cũng là kiểu công ty gia đình thôi, do ko bắt kịp sự hiện đại nên máy móc cũng cũ kỹ rồi, có máy tuổi đời chắc tận gần 50 năm. Do đây là thị trường ngách đóng sách thôi nên công việc cũng vừa thủ công vừa dùng máy móc nên chả có công nghệ cao siêu gì cả. Công ty in ấn nó in sách xong rồi nó gửi qua cho bọn t đóng lại thành sách, lịch hoặc là gấp phong bì, tờ rơi các kiểu, nôm na là vậy. Nói chung giá trị sản phẩm ko cao, t có coi cái đặt hàng 3000 sản phẩm (cũng nhỏ nhỏ) mà thu khoảng đâu đó có 800 - 900 $ thôi, chả nhiều lắm.
T rút ra được ở đây là mức độ sản xuất kiểu công nghiệp của nó đa số 1 lần là vài nghìn sản phẩm, 1 xưởng nhỏ nó đã làm được mức độ thế này rồi. Mà trên đất Mẽo này biết bao nhiêu xưởng nhỏ - trung bình như vậy với các ngành nghề sản xuất khác nhau, mỗi xưởng sản xuất ra số lượng sản phẩm nhiều như vậy, bởi vậy nguồn cung sản phẩm của nó rất nhiều, cung nhiều thì giá rẻ, đơn giản là vậy. Đã vậy còn tạo ra được 1 đống việc làm nữa, 1 xưởng vài chục hay gần trăm công nhân, mặc dù có khi là lương thấp, nhưng mà cái đó tự thị trường nó điều tiết. Chứ cứ trông chờ vô những thằng FDI vô mở xưởng trung - lớn mà bóp mồm miệng xưởng nhỏ nội địa thì thất nghiệp chạy xe ôm bán vé số nhiều là đúng rồi, bọn FDI nó rút cái thì móm luôn, xưởng nhỏ đâu ra mà giải quyết thất nghiệp ? Thằng Mẽo nó hay là ở chỗ đó, khuyến khích mở xưởng nhỏ - trung nhiều. Mà xưởng gia đình bọn nó tồn tại lâu năm, bền vững, toàn trên 50 năm, cá biệt có khi cả trăm năm, đời này truyền đời sau mà làm, hệ thống cứ thế mà quất, khi nào cần điều chỉnh thì điều chỉnh.
Chỗ t thì ko có máy chấm công, vô chào lão chủ là điểm danh rồi đấy, lâu lâu lão đi toilet kiểm tra, nhòm ngó, còn đa số lão làm ở máy die cut kế bên văn phòng. Vô làm, m có thể nói chuyện nhưng mà cái tay luôn phải làm, lão ko thích ai ngồi không đâu, làm nhanh chậm gì đều được, lão cũng chả hối thúc gì cả. Sáng làm từ 7h30 - 11h 30, nghỉ trưa 45 phút rồi tiếp đến 15h hoặc 16h. Hết giờ lão vô hô Quit ! (về), lão tắt đèn, đóng cửa, lão cũng chả thích ở lại xưởng lâu, hết h cứ cắp cái mông mà về. Bữa nào ko có việc thì quét dọn câu giờ, trả lương theo h mà, còn chán quá thì ra kêu lão xin về, mà có khi lão vô đuổi cmn về hết luôn ấy chứ.
Văn hóa làm việc kiểu gia đình khá thoải mái. Có ngày lễ hay sinh nhật thì mọi người bày tiệc ra ăn, mỗi người góp 1 món ăn. Noel nghe đâu lão cho mỗi người 100$. Có lễ phụ nữ thì lão mua hoa tặng.
Cứ thứ 6 hàng tuần thì lão phát cheque ra ngân hàng lấy tiền mặt hoặc bỏ vô thẻ tùy (mỗi xưởng sẽ có thời gian trả lương khác nhau, nhưng mà cứ vài tuần bọn nó sẽ trả lương 1 lần, ko như 1 tháng ở VN mình). Cái cheque đó chỉ có chủ nó xài được thôi, người khác ko xài được. 1 tuần t được đâu đó cỡ 350$ sau thuế.
Cứ như vậy êm đềm 3 tháng trời đến tháng 12 ko còn việc nữa, nhà t bị thất nghiệp phải tìm việc khác cố định hơn. Cũng cảm ơn cái xưởng đó và lão nhiều lắm đã giúp đỡ cho nhà t thời gian ban đầu, có chút tiền trang trải cuộc sống. Mà t nhìn lão lọm khọm, già cỗi với cái xưởng vậy t cũng hơi buồn, mà thôi, người Mẽo rất tự lập, họ cũng có cách tự lo cho mình thôi.