Hiệp ước giống kiểu văn vẻ của bọn quan văn thích ngoại giao.
Để ký 1 hiệp ước là mất rất nhiều time, phải liên hệ ông nọ bà kia rồi chạy sộc sộc đi thuyết phục từng người hiểu về cuộc chiến, rồi tranh luận. Dưới góc nhìn của 1 người ngoại giao là vậy, nhưng với mày nếu là 1 người lính, 1 người tướng thì chả khác nào "Dao sắt mà không rèn được chui" cứ phải vừa đánh vừa chờ hội nghị ngoại giao, bàn luận chính trị làm mất rất nhiều time, thui chột tinh thần người lính trong khi đó nếu lâm trận luôn thì 1 vị tướng như mày sẽ nghiệm ra được các chiến lược chiến thuật trong trận đấu, chỉ có cách đánh đuổi giặc ra khỏi lãnh thổ là cách hữu hiệu nhất, ít tốn time nhất để dành chiến thắng trận chiến.
Như thời nhà Nguyễn, các tướng quan võ luôn tự tin muốn vua Nguyễn chủ chiến với quân Pháp, cứ đánh trước thấy thiếu gì thì bổ sung sau nhưng các vua Nguyễn lại không chịu nghe, nghe lời lý lẽ của bọn quan văn chọn chủ hòa, dùng ngoại giao lý lẽ để thuyết phục Pháp ký hiệp ước. Cuối cùng kết quả hiệp ước đưa ra bất lợi cho VN, do Phan Thanh Giản đi đàm phán.
Nhà Nguyễn chỉ mới ngửi mùi thua trận trong trận Đà Nẵng, Gia Định, Hà Nội thì đã vội xin đàm phán rồi.
Nếu vua Quang Trung người tướng võ thứ thiệt còn sống, tao nghĩ ông ấy có thể tìm cách đánh thắng trận solo với Pháp. Không ai như vua Nguyễn, đưa cả Nguyễn Tri Phương 1 người quan văn, biết làm thơ lên làm tướng giữ thành, kết cuộc thua trận thảm hại. Rất nhiều tướng VN thời nhà Nguyễn chỉ giỏi làm thơ văn. Vua Nguyễn không ưa, không thích những người tướng võ.
Chưa kể vua Nguyễn còn sai lầm trong chiến lược trị dân, dùng tư duy: "Ngự Binh Ư Nông" để giải giáp quân đội, đến khi Pháp vào thì mới đi tuyển quân, thua là cái chắc.
Thời vua Quang Trung Nguyễn Huệ, ông ấy cấm tuyệt đối tư duy quá khứ "Ngự Binh Ư Nông", xây doanh trại quân đội ngày đêm tập luyện thao trường nên quân đội rất mạnh.