Những chuyện tình vụn vặt thời sinh viên và ẩm thực

Lời giới thiệu

Kỷ niệm cho việc có thể được đăng tại lều qiaitai, không phải chỉ rúc trong box 24h. Với tâm thế khao khát được dậy thì sớm để bơi ra ngoài chém gió với các đồng dâm. Tao đăng vài mẩu chuyện nhỏ nhặt thời sinh viên và những lần trải nghiệm các món ăn tao thích. À mà thằng @Thích Liếm Lồn nó bảo tao là bóng, đéo phải gái real, kệ mẹ mài, tin hay đéo tin tao cũng kệ. Cơ mà là gái thì phải dịu dàng, giả vờ dịu dàng thì người ta mới thương. Hồng tỷ cũng vì thế mà được nhiều anh thích, tao thật là tao cũng không thấy dị ứng nó lắm khi thấy dáng vẻ ân cần thục nữ ấy😂😂😂

Thôi không lan man, câu chuyện đầu tiên chính là món bánh rán nhân đỗ cùng cậu bạn học hồi cấp ba. Đây là tình yêu trong sáng và khiến tao si mê điên cuồng, có lẽ phải dùng từ như vậy.

Tao sinh ra ở một làng quê nhỏ, bốn bề đều là sông núi với nước non. Tính tao lãng mạn, nên hay ra bờ kè ngồi thơ thẩn cho cá rỉa chân, đôi khi còn tự buồn một cách sâu sắc, có khi còn rơi nước mắt nếu thấy một người già neo đơn khổ sở.

Hồi cấp 2 tao học khá tốt, cũng có hoài bão thi vào trường chuyên lớp chọn của tỉnh, nhưng vì mẹ tao gàn, sợ con gái đi xa nhà , lại vất vả nên nhỏ nhẹ bảo tao:

- Thôi học gần nhà cũng được, mẹ thấy ổn mà!

Thế là mủn lòng, lại nghe. Gọi là trường làng chứ cũng vào lớp top 1. Cơ mà chán đời nên tao bắt đầu chểnh mảng việc học, cũng thích thể hiện nên ăn mặc cũng hơi khác các bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng áo rộng, quần côn ,giày đinh hầm hố. Duy chỉ có đánh nhau là tao ko tham gia, còn lại thì đủ trò, không vượt tường trốn học đi đánh bi-a với bóng bàn thì cũng ngủ vùi trong lớp. Không trèo máng nước thì cũng leo cây, cũng không khác đàn ông con giai là mấy, chả bù cho bây giờ váy vóc giày cao gót vào kiêu kỳ hẳn.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, ý là sáng thì có mặt trời đêm thì có mặt trăng ấy, nhưng mà với bọn lớp tao lại khác. Chúng nó xì xào, chúng nó háo hức, tụm năm tụm bảy rỉ rích tai nhau:

- Nghe nói là giai phố đấy
- Hình như cháu của hiệu trưởng
- Nhà giàu lắm
- Không biết đẹp trai không?

À thì ra nói về cái thằng sắp chuyển vào lớp tao, quan tâm đéo, thêm ai thì cũng vậy bớt ai thì cũng thế. Tao lại nghênh ngang đi vào lớp, vứt luôn cái cặp lên bàn rồi nằm gục xuống ….ngủ. Học đéo gì 1 h chiều, cơm còn chưa xuôi nữa.

Thấy giáo vào lớp, cả lớp đứng dậy chào, tao lại như thói quen, kê sẵn sách , áp má xuống bàn. Tiếng thầy nói lùng bùng nghe không rõ, đại loại là lớp ta hôm nay có 1 bạn mới chuyển vào, các em chào mừng bạn nhé. Rồi cả lớp vỗ tay hoan nghênh, tao ngẩng mặt lên và …. Oà!!!

Lần đầu tiên tao không rời mắt, phải nói là ngây người thì đúng hơn:

Có một vệt nắng nào

Xuyên qua khung cửa sổ

Có một vầng sáng nào

Ánh lên trong mắt anh

Tao thấy tim tao rung lên một nhịp. Chàng trai này, nhất định phải là bạn trai tao. Điều này là chân lý, không thể nào khác được ……

( còn nữa)
 
Sửa lần cuối:
“Từ khi quen anh, em đã biết bối rối. Vì những lúc thoáng nghe anh cười….”

Nhận được mẩu giấy thế thì còn học hành cái đéo gì nữa. Trong đầu tao hiện tra trăm nghìn câu hỏi khác nhau, nào là Khoa định nói gì nhỉ? Lại cho bánh rán đường à? Hay lại cho quyển thơ. Không! Hay lại về thành phố. Ôi! Nếu thế thì đau lòng lắm, tao vừa chớm thấy yêu đời mà, vừa thấy thích người ta mà. Họ bảo là con gái yêu vào mụ mị lắm, mộng mơ và luỵ tình, chắc tao cũng chẳng khác đâu!

Khi các bạn lần lượt ra khỏi lớp, tao giả bộ tìm cái bút nên cứ loay hoay chưa chịu đứng dậy. Điệu bộ lúng túng không tả được, mặt đỏ như xôi gấc, lúc đó là lúng túng thật sự chứ không phải là giả bộ. Quay lại thấy Khoa vẫn đang ngồi bất động, đang nhìn chằm chằm tao. Thật chứ không biết có chuyện gì nhỉ.

Tao lại vờ ngồi xuống bàn, Khoa lúc này cũng đi lên . Ngồi quay mặt đối diện tao, eo ôi, không khí ngượng gạo thế. Tao lúc này cũng vẫn tỏ ra vênh váo lắm, cố tình nhìn thẳng mặt Khoa rồi đùa đùa

- Bảo tớ ở lại làm gì đấy?
- À, Khoa định hỏi Trang ngày chiều mai có đi sang phố học thêm cùng bọ thằng Đức không?
- Có á, thứ năm nào chả đi
- Vậy mai đi xe cùng mình nhé. Khoa đèo!

Tao ngập ngừng rồi gật đầu. Thực ra bọn tao khi đi học, con trai đèo con gái cũng là chuyện bình thường. Hồi đó đi ôn thi xa lắm, đi mười mấy cây cơ, qua vài cái cầu. Quê toàn sông với hồ thì cầu bắc qua là chuyện thường nhé. Nên tao đồng ý liền, cơ mà tim cứ run run sao ấy.
- Này
- Gì đấy
- Khoa viết đấy, Trang đọc đi rồi trả lời Khoa nhé
- Ờ
- Khoa đi trước đây không bọn thẳng Đức nó chờ!
Nói xong thì ….cút thẳng. Làm con bé ngồi ngơ ngác. Đây không phải là tở giấy nhắn các ông ạ, mà là một bức thư nhé. Tim tao đập rộn ràng, vừa tò mò vừa hồi hộp. Tao run run mở thư ra, những dòng chữ như áng mây, như những con hạc giấy, như đéo gì nữa thì cũng chẳng tả được cảm xúc của tao !

“Xxx ngày tháng năm

Thân gửi Trang!

Khoa đã từng rất chán nản khi phải từ trường YYY về vùng quê nghèo này học, cũng không ít lần muốn bỏ đi để bụi đời, kệ mọi thứ có ra sao. Hồi Khoa ở bên kia, Khoa nghịch lắm, bị coi là học sinh ngỗ ngược đấy!

Nhưng mọi thứ giờ đã khác! Khoa muốn đỗ đại học, muốn có một tương lai tốt đẹp, muốn đi trên một con đường đầy hạnh phúc và hoa hồng. Quan trọng là cuối con đường đó có Trang!

Đồng ý làm bạn gái Khoa nhé!

( Trang cứ suy nghĩ kỹ, không cần trả lời vội đâu, Khoa đợi được)

Ký tên

Khoa”

Tao ngồi thật lâu trong lớp, trưa trầy trưa trật ra rồi mà tao vẫn chưa ra khỏi phòng. Mọi thứ như đang mơ ấy, tao chỉ sợ ra ngoài lúc này, ai nhìn thấy tao cũng biết là tao vừa nhận được lời tỏ tình. Biết vậy để về nhà đọc cho xong, giở nhũn mẹ nó chân rồi. Về làm sao đây cơ chứ !

( Giờ viết lại, mà vẫn không thể quên được cảm xúc đầu tiên ấy. Thật thiêng liêng vô cùng…)

 
Sửa lần cuối:
“Từ khi quen anh, em đã biết bối rối. Vì những lúc thoáng nghe anh cười….”

Nhận được mẩu giấy thế thì còn học hành cái đéo gì nữa. Trong đầu tao hiện tra trăm nghìn câu hỏi khác nhau, nào là Khoa định nói gì nhỉ? Lại cho bánh rán đường à? Hay lại cho quyển thơ. Không! Hay lại về thành phố. Ôi! Nếu thế thì đau lòng lắm, tao vừa chớm thấy yêu đời mà, vừa thấy thích người ta mà. Họ bảo là con gái yêu vào mụ mị lắm, mộng mơ và luỵ tình, chắc tao cũng chẳng khác đâu!

Khi các bạn lần lượt ra khỏi lớp, tao giả bộ tìm cái bút nên cứ loay hoay chưa chịu đứng dậy. Điệu bộ lúng túng không tả được, mặt đỏ như xôi gấc, lúc đó là lúng túng thật sự chứ không phải là giả bộ. Quay lại thấy Khoa vẫn đang ngồi bất động, đang nhìn chằm chằm tao. Thật chứ không biết có chuyện gì nhỉ.

Tao lại vờ ngồi xuống bàn, Khoa lúc này cũng đi lên . Ngồi quay mặt đối diện tao, eo ôi, không khí ngượng gạo thế. Tao lúc này cũng vẫn tỏ ra vênh váo lắm, cố tình nhìn thẳng mặt Khoa rồi đùa đùa

- Bảo tớ ở lại làm gì đấy?
- À, Khoa định hỏi Trang ngày chiều mai có đi sang phố học thêm cùng bọ thằng Đức không?
- Có á, thứ năm nào chả đi
- Vậy mai đi xe cùng mình nhé. Khoa đèo!

Tao ngập ngừng rồi gật đầu. Thực ra bọn tao khi đi học, con trai đèo con gái cũng là chuyện bình thường. Hồi đó đi ôn thi xa lắm, đi mười mấy cây cơ, qua vài cái cầu. Quê toàn sông với hồ thì cầu bắc qua là chuyện thường nhé. Nên tao đồng ý liền, cơ mà tim cứ run run sao ấy.
- Này
- Gì đấy
- Khoa viết đấy, Trang đọc đi rồi trả lời Khoa nhé
- Ờ
- Khoa đi trước đây không bọn thẳng Đức nó chờ!
Nói xong thì ….cút thẳng. Làm con bé ngồi ngơ ngác. Đây không phải là tở giấy nhắn các ông ạ, mà là một bức thư nhé. Tim tao đập rộn ràng, vừa tò mò vừa hồi hộp. Tao run run mở thư ra, những dòng chữ như áng mây, như những con hạc giấy, như đéo gì nữa thì cũng chẳng tả được cảm xúc của tao !

“Xxx ngày tháng năm

Thân gửi Trang!

Khoa đã từng rất chán nản khi phải từ trường Thái Phiên về vùng quê nghèo này học, cũng không ít lần muốn bỏ đi để bụi đời, kệ mọi thứ có ra sao. Hồi Khoa ở bên kia, Khoa nghịch lắm, bị coi là học sinh ngỗ ngược đấy!

Nhưng mọi thứ giờ đã khác! Khoa muốn đỗ đại học, muốn có một tương lai tốt đẹp, muốn đi trên một con đường đầy hạnh phúc và hoa hồng. Quan trọng là cuối con đường đó có Trang!

Đồng ý làm bạn gái Khoa nhé!

( Trang cứ suy nghĩ kỹ, không cần trả lời vội đâu, Khoa đợi được)

Ký tên

Khoa”

Tao ngồi thật lâu trong lớp, trưa trầy trưa trật ra rồi mà tao vẫn chưa ra khỏi phòng. Mọi thứ như đang mơ ấy, tao chỉ sợ ra ngoài lúc này, ai nhìn thấy tao cũng biết là tao vừa nhận được lời tỏ tình. Biết vậy để về nhà đọc cho xong, giở nhũn mẹ nó chân rồi. Về làm sao đây cơ chứ !

( Giờ viết lại, mà vẫn không thể quên được cảm xúc đầu tiên ấy. Thật thiêng liêng vô cùng…)

Lâu quá, bao giờ thì dịt nhau
 
Cà pháo - mắm tôm

Là món mà tao khá thích

Chúng mày cứ tưởng tưởng Miền Bắc nóng héo lol như mấy bữa trước thì thiết tha ăn đéo gì.

Những lúc ấy tao chỉ thèm bát nước rau muống luộc đánh dấm sấu hoặc me. Hoặc cầu kỳ tí nữa là bát canh mồng tơi nấu cua đồng xay, đĩa ba chỉ rang cháy cạnh và bát cà muối xổi chấm mắm tôm thì ngon bá cháy.

Có 3 món tao vẫn hay làm nhất đó là :

  1. Cà pháo chấm mắm tôm. Cứ cà muối giòn trắng phau , giòn cấc chấm với bát mắm tôm pha chanh tỏi ớt đánh bông lên thì cứ gọi là ngon quắt lưỡi. Ăn tê tái vậy xong uống lưng chén canh rau muống dầm sấu thì vua chúa cũng chỉ đến thế thôi
  2. Cà pháo trộn mắm tôm. Khác cái trên là trộn nó vào và thêm nhiều đường và dấm một xíu sẽ vừa vị hơn. Món này ăn kèm thịt luộc thì khỏi phải nghĩ bàn
  3. Cà pháo - thịt ba chỉ rang cháy cạnh- đảo mắm tôm ăn với canh mồng tơi mướp hương cua đồng. Nói chứ nó phê tận óc



 
“Những mùa dấu yêu ơi

Xa rồi ngàn xa kỷ niệm

Những mùa mắt nai xưa

đi cùng trời mây xa lắc

Như những con sông dài

Nhớ hoài về suối nguồn xưa

Trôi dần về phiá đại dương

Bao giờ ngày tháng quay lại”



Hạnh phúc nhất của những người đang yêu là trong lòng có nhau và có thể thể hiện ra những cử chỉ quan tâm sâu sắc . Họ làm mọi việc cho người mình yêu, dù có thiệt thòi một chút miễn đối phương vui là cũng đủ mãn nguyện rồi. Đau khổ nhất chính là trong lòng vẫn có nhau, nhưng cái tôi quá lớn đã khiến ta quay lưng lại với nhau, làm đau nhau và rồi mất nhau mãi mãi.

Hồi đó hay bây giờ tao chưa từng tiếc vì đã chia tay. Có thể là vật vã, có thể là lạc hồn vào chốn khổ đau, có thể như từng sống đi,từng chết đi vật vã, từng cảm giác tim vỡ tan. Nhưng chỉ cần là tao đã cố gắng hết sức, không có kết quả thì phải bỏ. Không thể mãi dây dưa…..
Tản mạn thế là vì phàm là người ai chẳng có tình đầu, còn tình cuối đến lúc lìa đời hẵn tính nhá, hơi thở tắt lịm thì hãy nói đến tình yêu cuối, còn tml nào hứa “ em là tình yêu cuối cùng của đời anh “ thì nữ nhân à, cứ dí lol vào tin cho tao nhé . Hehehe



Kể tiếp chiện hồi ngu ngơ ấy nhá!

Hôm sau tao gửi xe ở trường, còn Khoa chở tao bằng xe nó. Từ trường tao đến lò ôn phải đi hơn 20km cơ. Đèo dốc nhiều, và qua mấy cái cầu to vật. Đường đi ngược gió, những lúc đó là tao phải ghé chân vào đạp cùng. Chúng mày biết rồi đó, ngồi xe đạp, muốn đạp cùng thì chỉ có vịn vào gác ba ga hay ôm eo ngưởi đằng trước thì mới cơ lực mà đạp đúng ko nào. Cơ mà ngại bỏ mẹ, đéo ai lại ôm eo nó, lũ bạn nó chẳng cười cho mục mả. Nhưng Khoa của tao biết điều lắm, nó luôn đi sau hoặc đi trước lũ bạn kia. Để cho tao không bị chúng nó đùa quá trớn

Nói thật chứ, trời thu mát mẻ, đạp xe lòi trĩ cũng rơm rớm mồ hôi, Khoa gần như chẳng nói gì, chắc mệt hay ngại chăng. Tao bắt chuyện:
  • Gió mát quá, Khoa thích không?
  • Thích mỗi người ngồi sau thôi!
  • Hừ!
  • Thế Trang nghĩ xong chưa?
  • Chưa á!
  • Vậy cho 5s nghĩ nhá, không trả lời là đồng ý, đặt câu hỏi cũng là đồng ý !
Nó cố tình nói thật bé câu đằng sau, gió to tao nghe thế đéo nào dc.
  • Khoa nói gì cơ?
  • Thế là đồng ý rồi nhé !
  • Ơ , tớ có nghe thấy gì đâu?
- Khoa bảo đặt câu hỏi cũng là đồng ý, Trang vừa hỏi Khoa nói gì cơ. Là hỏi rồi!

Tao đấm thùm thụp vào lưng nó, nó cười vang sung sướng. Tiếng cười trong trẻo trong chiều hoàng hôn cùng gió sông phả vào mát rượi. Hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy mà thôi ( bọn tao đi học thêm sau giờ học chính)

Lúc lên cầu, tao phải túm hông áo nó để gồng mông lên đạp xe cùng. Nghĩ sao nó cực. Cơ mà đang yêu, cực thì càng thành động lực vượt qua. Trong mắt lúc ấy, ngoài người mình yêu thì làm gì còn điều gì đáng để ý nữa. Lúc xuống cầu, nó dang 2 chân cho xe tự trôi. Tao hét lên là ngã đấy, thế là nó vòng tay ra nắm lấy tay tao, ôm ngang bụng nó. Rồi nó cứ thế để tay tao trong tay nó. Eo, ngại thế

Nói thật với chúng mày, tao cảm giác lúc ấy nước sông có thể sôi, mặt trời chắc phải nghìn độ và ông cha ta đi đánh giặc cũng không nổi trống to bằng nhịp tim tao đang đập. Người nóng ran, toàn thân như điện giật. Cái lần đầu tiên ấy sao mà rung động , sao mà ngọt ngào thế ! ….

Bọn tao viết chung cuốn nhật ký, chủ yếu là kể cho nhau nghe chuyện trong ngày, nói nhớ nhung nhau, làm thơ tặng nhau, quyết tâm thi vào đại học…. Tao cũng hay vẽ tranh tặng nó.

( Bọn tao có hôn nhau nhé, mà giờ tao méo nhớ cảm giác ấy để mà tả lại nữa 😂😂😂)

Tình cảm đẹp là thế, nhưng yêu nhau lâu mới thấy nếu ko đủ lớn, không đủ bao dung thì cũng tan đàn xẻ nghé. Khoa vẫn khá bảo thủ, có thể nói là gia trưởng và phong kiến. Còn tao lại thích suy nghĩ đơn giản, hay tự ái. Bọn tao chia tay chỉ vì không thể thông cảm cho đối phương được. Tao đóng gói nhật ký, bỏ hết đồ Khoa tặng. Ánh mắt vẫn dõi theo anh, mà buồn bã.

Bọn tao cứ buồn bã với nhau như vậy cả năm trời. Tao ko thích ai và Khoa cũng không chơi với ai kể cả là bạn nữ trong lớp. Có lẽ nó biết tao rất ghen, hoặc có thể trong lòng nó vẫn có tao !

Ngày chia tay ra trường, lần đầu bọn tao liên hoan được uống rượu. Lần đầu tao thấy Khoa cũng uống rượu. Nó chẳng nói chẳng rằng, chỉ âm thầm uống dần từng chén. Tao mang rượu đến chỗ nó

  • Sắp xa nhau rồi, em mời anh một ly tạm biệt!
Khoa nhìn tao ko chớp mắt, tia máu vằn lên đỏ rực. Rồi nó ngửa cổ uống cạn. Tao cũng ngửa cổ uống cạn. Dường như bao chua cay cả một năm qua bọn tao giống uống canh Mạnh Bà. Một đi không trở lại! Tao mím môi hỏi nó:

  • Anh còn yêu em không?
Khoa không trả lời, đứng dậy và đi ra khỏi chỗ. Chưa đẩy một chớp mắt . Tiếng kính vỡ cái rẩm. Lớp tao chạy loạn ra xem. Tay Khoa đầy máu, và cánh cửa sổ lớp bên vỡ một mảng to đùng…..
( còn nữa)
 
Top