Những chuyện tình vụn vặt thời sinh viên và ẩm thực

Lời giới thiệu

Kỷ niệm cho việc có thể được đăng tại lều qiaitai, không phải chỉ rúc trong box 24h. Với tâm thế khao khát được dậy thì sớm để bơi ra ngoài chém gió với các đồng dâm. Tao đăng vài mẩu chuyện nhỏ nhặt thời sinh viên và những lần trải nghiệm các món ăn tao thích. À mà thằng @Thích Liếm Lồn nó bảo tao là bóng, đéo phải gái real, kệ mẹ mài, tin hay đéo tin tao cũng kệ. Cơ mà là gái thì phải dịu dàng, giả vờ dịu dàng thì người ta mới thương. Hồng tỷ cũng vì thế mà được nhiều anh thích, tao thật là tao cũng không thấy dị ứng nó lắm khi thấy dáng vẻ ân cần thục nữ ấy😂😂😂

Thôi không lan man, câu chuyện đầu tiên chính là món bánh rán nhân đỗ cùng cậu bạn học hồi cấp ba. Đây là tình yêu trong sáng và khiến tao si mê điên cuồng, có lẽ phải dùng từ như vậy.

Tao sinh ra ở một làng quê nhỏ, bốn bề đều là sông núi với nước non. Tính tao lãng mạn, nên hay ra bờ kè ngồi thơ thẩn cho cá rỉa chân, đôi khi còn tự buồn một cách sâu sắc, có khi còn rơi nước mắt nếu thấy một người già neo đơn khổ sở.

Hồi cấp 2 tao học khá tốt, cũng có hoài bão thi vào trường chuyên lớp chọn của tỉnh, nhưng vì mẹ tao gàn, sợ con gái đi xa nhà , lại vất vả nên nhỏ nhẹ bảo tao:

- Thôi học gần nhà cũng được, mẹ thấy ổn mà!

Thế là mủn lòng, lại nghe. Gọi là trường làng chứ cũng vào lớp top 1. Cơ mà chán đời nên tao bắt đầu chểnh mảng việc học, cũng thích thể hiện nên ăn mặc cũng hơi khác các bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng áo rộng, quần côn ,giày đinh hầm hố. Duy chỉ có đánh nhau là tao ko tham gia, còn lại thì đủ trò, không vượt tường trốn học đi đánh bi-a với bóng bàn thì cũng ngủ vùi trong lớp. Không trèo máng nước thì cũng leo cây, cũng không khác đàn ông con giai là mấy, chả bù cho bây giờ váy vóc giày cao gót vào kiêu kỳ hẳn.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, ý là sáng thì có mặt trời đêm thì có mặt trăng ấy, nhưng mà với bọn lớp tao lại khác. Chúng nó xì xào, chúng nó háo hức, tụm năm tụm bảy rỉ rích tai nhau:

- Nghe nói là giai phố đấy
- Hình như cháu của hiệu trưởng
- Nhà giàu lắm
- Không biết đẹp trai không?

À thì ra nói về cái thằng sắp chuyển vào lớp tao, quan tâm đéo, thêm ai thì cũng vậy bớt ai thì cũng thế. Tao lại nghênh ngang đi vào lớp, vứt luôn cái cặp lên bàn rồi nằm gục xuống ….ngủ. Học đéo gì 1 h chiều, cơm còn chưa xuôi nữa.

Thấy giáo vào lớp, cả lớp đứng dậy chào, tao lại như thói quen, kê sẵn sách , áp má xuống bàn. Tiếng thầy nói lùng bùng nghe không rõ, đại loại là lớp ta hôm nay có 1 bạn mới chuyển vào, các em chào mừng bạn nhé. Rồi cả lớp vỗ tay hoan nghênh, tao ngẩng mặt lên và …. Oà!!!

Lần đầu tiên tao không rời mắt, phải nói là ngây người thì đúng hơn:

Có một vệt nắng nào

Xuyên qua khung cửa sổ

Có một vầng sáng nào

Ánh lên trong mắt anh

Tao thấy tim tao rung lên một nhịp. Chàng trai này, nhất định phải là bạn trai tao. Điều này là chân lý, không thể nào khác được ……

( còn nữa)
 
Sửa lần cuối:
M xuất thân từ trại súc vật vo,z à cml. Giọng văn này t từng đọc ở đâu rồi không nhớ có thể là trong 1 truyện sex nào đó. Cách m vào câu chuyện r tạo nút thắt r mở nó khá giống . Btw thì vì giọng văn hay và tên m giống 1 người quen t từng thích nên t cũng đã vk cho m rồi .
 
M xuất thân từ trại súc vật vo,z à cml. Giọng văn này t từng đọc ở đâu rồi không nhớ có thể là trong 1 truyện sex nào đó. Cách m vào câu chuyện r tạo nút thắt r mở nó khá giống . Btw thì vì giọng văn hay và tên m giống 1 người quen t từng thích nên t cũng đã vk cho m rồi .
Người với người ở đâu cũng giống nhau mà. Nghe cách mày còm chứng tỏ mày rất tinh ý, tôn trọng người viết, phải chăng tên tao giống cái người mà mày đặt acc “ anh yêu em nhiều lắm”😂
 
Người với người ở đâu cũng giống nhau mà. Nghe cách mày còm chứng tỏ mày rất tinh ý, tôn trọng người viết, phải chăng tên tao giống cái người mà mày đặt acc “ anh yêu em nhiều lắm”😂
M đoán đúng tên tao thôi tiếc là ko phải tên m 😂 Thích thôi chứ chưa có yêu nhiều lắm để mà phải để acc ntn. Thật ra thì cái lúc lập acc còn yêu chứ h mỗi người mỗi cs rồi . T cũng có những câu chuyện nhưng giọng văn t đéo thể lột tả đc cảm xúc nên t ko viết đc . T cũng từng đọc rất nhiều truyện như này nên t thấy văn phong của m khá giống nhưng cũng chẳng muốn đào sâu làm gì vì có ng viết cho đọc ổn r
 
Chap mới ở đây nhé bà con, thớt ko còm ko rep dc nên edit tạm ở đó.

 
Hi lu các đồng dâm!
Là Tao : Đàm Minh Trang!
Phận nô tì bị thằng Mạnh Thường nó dí, cũng éo biêt đủ ngày đủ tháng nó có cho cái lễ dậy thì hay không , muốn vào Xam chơi mà khó vãi lol ấy.
May thay, may thay, bạn Đại Bàng này vì lý do tao hâm mộ Hồng tỷ hơn người khác, bạn ấy cũng hâm mộ Hồng tỷ, nên đã cho tao mượn tạm để xài. Mẹ nó chứ cùng phận xàm mà nó được đăng mình thì đéo được. Bố mày căm tml MT nhé!

Định là nhờ cái bạn @3m3m3m bạn ấy post hộ, cơ mà bạn ấy hay thủ dâm đêm , sáng đéo dậy được. Nên tao đăng tạm bằng acc này nhé. Chúng mày có thể thưởng thức tạm !

SƠN

‘’Môt người yêu bạn vì rung động
Nhưng thứ người ta thích hơn chính là tiền”

Khi tôi gặp Sơn, lúc đó tôi chưa quên Khoa, nhưng tôi có ấn tượng với Sơn hơn cả chính là bởi nhà Sơn gần nhà Khoa. Một lý do rất ngớ ngẩn để bắt đầu một cuộc tình sóng gió đó chính là sự lan man vớ vẩn trong đoạn tình cảm không ra đầu ra đũa.

Tôi không bao giờ quên cái khoảnh khắc tôi gặp Sơn. Đó là vào một tối hè hiu hiu mát, tại trung tâm ôn luyện thi cử và các chứng chỉ du học. Muộn giờ rồi nên tao lao đi như một cơn gió, rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tao đâm sầm vào người khác, khiến cốc sữa đậu nành trên tay họ hất ngược vào người. Cuộc gặp gỡ định mệnh vè trái nghoe thế đấy.
“Giữa đường đời tấp nấp
Vô tình mình lại bập vào nhau
Và rồi những niềm đau
Sẽ còn sâu sắc mãi “.

Chiếc bánh mì của nó cũng văng ra đất, thịt bay đằng thịt, rau bay đằng rau. Nó đứng trân trối nhìn sữa với bánh mì tung tóe ra đất, giống như kiểu bị chích điện mà đờ người ra chứ không phải là nổi khùng lên đâu nhá. Sau này tao mới biết là do nhà nó vốn rất nghèo, nên nó tiết kiệm từng ly từng tý. Chiếc bánh mì như cái dạ dày, rơi mất nghĩa là dạ dày thủng , chứ nó ko quan tâm đến chiếc áo đang bị ướt như những người bình thường khác. Cái đức tính này của nó cũng suýt nghiến tao dưới bánh răng của sự tằn tiện. Tao cũng loạng choạng rồi ngã ra đất, lồm cồm bò dậy, xin lỗi rối rít. Ngạc nhiên là nó vẫn bất động nhìn cái bánh mỳ ấy. Và không nói câu nào.

Tao hấp tấp cúi xuống nhặt bánh mì, nhặt cả thịt nữa , xong chẳng hiểu sao vẫn nhét thịt vào bánh mì, rồi đưa lại cho nó. Nó trợn mắt nhìn tao , mặt không động đậy, chỉ tay vào cái bánh mì, xong lại chỉ tay về phía nó, ý nó bảo là tao đưa lại cho nó ăn á? Tao lè lưỡi rồi rụt tay lại :
- Tớ xin lỗi, để tớ ra căng tin mua đền cậu cái khác.

Nó cũng chẳng buồn nhìn tao nữa, nó kéo ống tay áo rồi nhìn đồng hồ. Xong nó xua tay bảo tao, thôi không cần đâu , tôi muộn rồi!

Xời cái mặt thì rõ đẹp mà cứ làm như sao thần tượng ấy, tỏ ra lạnh lùng lạnh băng như cứt ngâm. Thật ra tao có lỗi, mà tao xin lỗi và chuộc lỗi mà, chứ tao có vô trách nhiệm đâu mà thái độ. Với bản tính háo sắc của tao, tao vẫn ấn tượng được Sơn trông ra sao. Cái mặt rất ưa nhìn, cặp kính trắng vuông vức rất hợp với khuôn mặt chữ điền, ngũ quan chỉnh tề không lệch lạc.Răng rất đều và trắng, áo đóng thùng, quần âu và hơi lùn. Phải dùng từ đó vì nó thấp thật, thường đàn ông thấp mông lại rất to phải ko nhỉ .kkkk

Nó nhìn chỉ cao hơn tao vài cm. Tao cam đoan nếu nó cao đến m7 thôi, thì thực sự là một thân ảnh hoàn thiện. Nhưng đời không như là mơ, anh đẹp nhưng anh lại thấp. Tao bất giác nhớ đến câu “”Chồng thấp mà lấy vợ cao, Nồi tròn vung méo úp sao cho vừa” cơ mà các cụ nhà tao chế ra là “ Chồng thấp mà lấy vợ cao, Mỗi khi bóp vú lấy sào chọc lên “.

Nhưng thôi không sao, mặt đẹp là được, ăn cơm đảm bảo không bị nôn ra vì quá xấu là được. Với lại khi chịt thì cần gì cân tay ngắn hay dài, há há há. Người ta đối diện chứ ai lại đối chi. Phải ko nào?

Sau này tao mới biết, khuôn mặt đẹp đó thực ra hơn tao đến 4 tuổi lận, nó là một người cực cố chấp và bảo thủ. Tao vì con người này mà tao thay đổi khá nhiều, giống như một cô gái cởi mở thành thị, lại khoác lên mình áo tơi vậy. Ài nghĩ lại, thấy mình phục mình quá đi!

Tao có một điểm yếu, đến giờ nó vẫn là điểm yếu, đó là để cảm giác thương người che mất mắt. Trong mọi việc thường đặt lý trí sau 1 từ “ Thương”

Sau khi nó đánh mông tanh tách quay đi, tao cầm vội mớ rác đó dục vội vào thùng, rồi co chân ra căng tin mua mấy cái bánh mỳ ăn liền. Học thêm muộn giờ đói vl ra chúng mày ạ. Chẳng kịp ăn, tao nhét vội vào trong cặp rồi ù té chạy vào lớp, do là lò luyện, lại là buổi đầu tiên, nên lớp đông lắm. mãi tao cũng thấy một chỗ trống, chả kịp nhìn xung quanh, có chỗ ngồi là ngồi .
Đúng lúc đó cô vào lớp, tao lôi sách vở ra, theo thói quen tay tao lại quay bút. Chúng mày có biết trò quay bút trên tay không ? Để một đầu bút chổng lên, đầu kia nằm giữa ngón trỏ và ngón cái, xong quay quay tròn cho cái bút đi vòng ngón giữa, đi sang ngón đeo nhẫn rồi lại vòng về ngón giữa, không rơi là được. Đôi khi kiểm soát không tốt bút vẫn rơi như bình thường. Lần này cũng thế, cái bút văng lên không trung rất nhanh và tao chỉ kịp nghe thấy tiếng”” pắc””Theo âm thanh kinh hãi đó và tao đã thấy bút văng thằng vào mặt ….. thằng Sơn
( còn nữa...)
 
Đăng trên acc của người khác mà tiện nghi như nhà mình luôn!
tiếp phát nữa cho nó ngầu nhá :

“ Tình yêu không đúng chỗ như rơi xuống hố vực sâu, ngước mắt lên cũng sợ nhìn thấy ánh nắng mặt trời chiếu rọi”

Thật chứ cái mặt lạnh như …cức ngâm. Nó chỉ đảo mắt qua nhìn tao, ý tao là chỉ đảo có 2 con mắt sang một bên trong cái tròng kính thôi ấy, chứ cái đầu không quay sang phía tao. Cái nhìn rất khinh bỉ, kiểu như “ Lại là mày à?” . Tao cũng nhẹ nhàng đánh mắt sang nó, xong hơi quẹo người để nhặt cái bút, nhún nhún vai rồi lí nhí” Xin lỗi, xin lỗi nhé” rồi quay sang chỗ khác lè lưỡi. Ngày méo gì toàn va vào thằng này vậy trời. Oan gia quá thể!
Cũng chỉ thế thôi, bọn tao lại cắm mặt vào ghi chép. Cô cho nghỉ 10p giữa giờ để đi ăn nhẹ, học tầm 6-8h tối này nói thật là hơi đói. Tao len lén lấy mấy cái bánh mì ăn liền ra ăn. Hồi đó cũng ko quá nhiều loại này, nên vừa mở ra, úi dời mùi thơm của bơ với sữa cứ gọi là không giấu đi đâu được. Đang cho bánh mì lên miệng thì tao nghe thấy âm thanh sôi bụng “ ục ục,,,,ục”” Tiếng kêu réo rắt lắm chứ không có phải kiểu nhẹ nhàng thanh thoát đâu. Tao lắng nghe xem có phải của mình ko mà méo phải. Của thằng bên cạch, đích thị là của nó. Xong nghĩ đên cảnh mình hất đổ bữa ăn của người ta, lại thấy xấu hổ vãi lol. Tao quay sang nó, thấy nó ngồi im bất động, tay khoanh trước ngực và mắt nhắm chặt. Mặt vẫn chả đổi sắc nhá!
Đánh liều, tao lấy ngón tay chọc chọc vào bắp tay nó:
- Này
- Nó mở mắt nhìn tao
- Gì đấy?
- Ăn bánh mỳ không?
Nó nhìn cái bánh mì tao đưa, à tao bóc bánh mỳ ra rồi nhé, rồi lại nhìn tao rồi trả lời:
- Không đói, cảm ơn!
- Nhưng bụng kêu mà!
- Gì?
- À không, mình còn 1 cái chưa bóc, ăn đi nhá, coi như xin lỗi về vụ lúc nãy!

Nói đoạn, tao để cái bánh mì lên bàn nó, rồi lấy cớ đi xin ít nước xong tao đứng lên cho nó đỡ ngại. Trong lòng khấp khởi một niềm vui không lý do. Hết giờ tao lại vào bàn, cmn , thằng đó vẫn khoanh tay ngồi nhắm mắt, chiếc bánh vẫn còn nguyên trên bàn. Không khí ngại vô cùng, không ăn thì thôi, coi như tao làm rơi cái bánh. Làm gì căng.

Cô giáo vào lớp, nó lấy tay để cái bánh mì lên phía trên vở, rồi lại cắm cúi chép bài. Thật chứ tao cứ thấy bực bực sao á. Tự nhiên học chả thấy thoải mái gì. Sau một hồi cắm cúi, cũng đến giờ về. Tao thu dọn đồ rồi định đi nhanh ra khỏi lớp thì nó kéo tay lại rồi bảo:
- Bánh mì
Tao chỉ liếc một cái xong cũng bảo:
- Cho rồi không lấy lại nữa đâu!
Nó nhún vai rồi nói
- Cảm ơn!

Thật chứ lãng xẹt, tao đi về ký túc, gió hồ mát rười rượu. Mà tao có một tật rất xấu, chẳng bao giờ nhớ đường, lần nào đi về cũng lạc. có khi đi hết con phố lại quay lại nhẩm xem chỗ này là chỗ nào? ha ha ha. Chắc tại não tao bị lỗi một gene nào đó, không thể giải thích được. Tao cũng thích đi dạo vào đêm, phố hay núi tao đều thích. ở nhà thì là không khí thoáng đãng, đôi khi có thêm mùi rơm rạ phơi phóng ban ngày. Trên thành phố lại là sự ồn ào hào nhoáng, sáng sủa nơi đô thị. Mỗi nơi tao đều thích một kiểu riêng. Lúc trẻ người ta ưa năng động, sau nếm đủ vị đời, người ta lại muốn an nhàn mà sống,
“”một căn nhà nho nhỏ,
Trước cửa trồng nhiều hoa
Sẽ có một bàn trà,
cùng nhau ngồi uống nước”
( còn nữa )
 
M đoán đúng tên tao thôi tiếc là ko phải tên m 😂 Thích thôi chứ chưa có yêu nhiều lắm để mà phải để acc ntn. Thật ra thì cái lúc lập acc còn yêu chứ h mỗi người mỗi cs rồi . T cũng có những câu chuyện nhưng giọng văn t đéo thể lột tả đc cảm xúc nên t ko viết đc . T cũng từng đọc rất nhiều truyện như này nên t thấy văn phong của m khá giống nhưng cũng chẳng muốn đào sâu làm gì vì có ng viết cho đọc ổn r
Chẳng lẽ màu sắc của tao lại trùng lặp thế cơ à ( acc đi mượn , tao mới nhập hồn nên cứ nc như đang nói với Minh Trang nhá)

ngồi lướt bài của mày lố mẹ nó giờ của công ty rồi, tội lỗi quá. thôi cắm mắt ở đây, tao về đi chợ nấu cơm cho vợ đây
Nếu viết sex chắc mày ko về nấu cơm cho vk dc đâu
 
Chap mới ở đây nhé bà con, thớt ko còm ko rep dc nên edit tạm ở đó.

Rất cảm ơn bạn mới quen, bạn nhiệt tình quá, chắc hẳn bạn cũng đẹp giai lắm ha!
 
Tao là trò đùa của mày hả thằng simp lord .


Công đứng đây từ chiều , để chờ đợi cô gái mỹ miều như Trang. :sweet_kiss:
Trang giờ thân xác tan hoang
MT nó dí hai hàng Chang đi
Công thương thì đẩy thớt đi
Cho Chang thoát kiếp nô tì nghe Công
Bao giờ Chang lấy dc Chồng
Kiểu gì cũng có vài đồng biếu cho
 
Top