Lúc bé thì tao tò mò, đi theo lũ bạn vì thấy chúng nó cũng đi thôi, chúng nó kéo đi thì đi. Chúng nó có đứa che mắt che mũi che miệng, có đứa bỏ về vì sợ, cũng có đứa khóc luôn tại chỗ. Nhưng bản thân tao lúc đấy nhỏ cũng có biết gì đâu mà khóc với sợ, mà tao cũng lì nên tao không khóc mấy. Còn lớn lên rồi, tao xem chỉ vì nó hiện quá nhiều trước mắt nên tao tò mò. Tao đã có đủ nhận thức rồi, nhưng tao không sợ chắc là vì đã từng thấy nhiều cái rợn hơn. Hoặc do tao lớn rồi, bình tĩnh hơn, kiểm soát cảm xúc tốt vì cũng có được đào tạo nghiệp vụ bài bản mà, bản chất là tao vẫn lẳng lặng đó giờ. Cũng có lúc sợ, con người mà, nhưng tao hơn người khác ở chỗ là thường nỗi sợ chỉ lướt qua vài giây trong khóe mắt và tao nhanh chóng dùng lí trí để che lấp nỗi sợ thôi.