Vị thế chính trị của chính khách, tướng tá Đông Lào ít nhiều bị ảnh hưởng theo xu hướng của TG. Các đại tướng mang tính biểu tượng quốc gia trong các cuộc chiến lớn diễn ra trong giai đoạn đó đều có kết cục giống G, hoặc thảm hơn G. Từ Zhukov, McAthur, Rommel, cho đến Bành Đức Hoài. Bản thân G là người am hiểu thời cuộc, nhận thức rõ vị thế của mình tại thời điểm đó, việc chấp nhận bị sỉ nhục và lui vào hậu trường không phải là hèn nhát, mà đó là lựa chọn tốt nhất, ko còn lựa chọn nào hơn.
Việc hạ bệ các tổng tư lệnh biểu tượng trong chiến tranh là hệ quả tất yếu cho 1 giai đoạn hoà bình sắp mở ra. Việc hợp tác giữa các quốc gia cựu thù như VN vs Pháp Mỹ sẽ khó suôn sẻ khi vị tướng từng chiến thắng chúng nó trên chiến trường vẫn đang có quyền lực và giàu sức ảnh hưởng ở nước bạn.
Một lý do quan trọng nữa đó là hào quang của các tướng lĩnh trong chiến tranh ít nhiều là nhân tạo, được tô vẽ, xây dựng nhằm mục đích kích thích tinh thần chiến đấu của dân tộc. Khi chiến tranh kết thúc, ánh hào quang đó phải bị dập tắt bởi người thực tế nắm quyền cao nhất phải là nguyên thủ quốc gia. Các danh tướng thời phong kiến như Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo mỗi lần đánh giặc xong đều chủ động cáo lão về quê. Lúc nào có chiến tranh vua lại gọi quay trở lại cầm quân đánh giặc.