Nguyenanhdung89
Đàn iem Duy Mạnh
Theo thông tin tôi dc biết — bà PH đã chi khoảng 13,5 triệu đô la Mỹ cho việc PR hình ảnh và chuẩn bị hồ sơ xin visa doanh nhân (EB-5).
Hiện bà đang ở Houston theo diện visa du lịch B1/B2 (loại 10 năm, mỗi lần nhập cảnh được ở tối đa 180 ngày, tùy năng lực tài chính và lý do lưu trú).
Nhưng nếu xét kỹ, có chút “lệch sóng”: visa B1/B2 thực ra chỉ là visa du lịch hoặc công tác ngắn hạn, không cho phép ở lâu dài. Muốn định cư thật sự, phải thông qua diện đầu tư EB-5 mới hợp lệ.
Khi nộp đơn kiện 6 YouTubers, bà PH buộc phải nộp trước 6 triệu đô la tiền bảo chứng tòa án (court bonds).
Khoản này không phải tiền bảo lãnh tại ngoại, mà là tiền đảm bảo trách nhiệm dân sự — trong trường hợp thua kiện, số tiền đó sẽ dùng để bồi thường cho bên bị cáo.
Thông thường, kiện dân sự ở Mỹ không đòi hỏi khoản này, nhưng vì bà PH chỉ nhập cảnh bằng visa du lịch, tòa yêu cầu đặt cọc để phòng trường hợp bà rời Mỹ mà không hoàn thành nghĩa vụ bồi thường.
Ngoài ra, bà còn chi thêm khoảng 7,5 triệu đô la để thuê luật sư trọn gói, nâng tổng chi phí cho toàn vụ kiện lên 13,5 triệu đô la.
Đến thời điểm này, vụ kiện vẫn chưa có kết quả rõ ràng.
Thông tin “thắng trận đầu” lan truyền trên mạng xã hội có thể gây hiểu lầm, vì phiên xử đầu tiên thường chỉ là bước kỹ thuật — tòa và hai bên luật sư làm việc, hoặc bắt đầu chọn bồi thẩm đoàn.
Theo tôi được biết, mục tiêu thật sự của vụ kiện không hẳn nằm ở tiền bồi thường, mà ở danh tiếng và hình ảnh cá nhân.
Động thái này giúp bà PH củng cố hồ sơ xin visa doanh nhân và tạo nền cho kế hoạch kinh doanh – định cư lâu dài tại Mỹ.
Phương án “mua thẻ vàng” (gold card theo chương trình của Tổng thống Trump) cũng có, nhưng thời gian xét duyệt lâu, tỷ lệ thành công thấp và cạnh tranh rất cao.
Tuy nhiên, con đường pháp lý này không dễ.
Các YouTuber bị kiện có thể được bảo vệ bởi Tu chính án thứ I – quyền tự do ngôn luận, miễn là họ không vu khống.
Ngay cả khi bà PH xóa các video hoặc livestream, dữ liệu vẫn được YouTube và Facebook lưu trữ trên máy chủ, có thể được tòa triệu hồi làm bằng chứng.
Nếu xét về mặt tài chính, vụ kiện này không có lời.
Bà PH đã chi ra hơn 13 triệu đô la, trong khi khả năng thu lại, dù thắng, chưa chắc đạt vài trăm nghìn đô la.
Mục tiêu thực tế có lẽ là giành lợi thế pháp lý và hình ảnh truyền thông, phục vụ kế hoạch định cư – kinh doanh – mở rộng mạng lưới tại Mỹ.
Túm lại — vụ kiện này không đơn thuần là kiện YouTuber, mà là một bước đi chiến lược trong “hồ sơ nhập cuộc nước Mỹ” của bà PH.
Còn chuyện vì sao ai ai cũng muốn sang “Mỹ ngoại bang”… thì chắc do “Giấc Mơ Mỹ” vẫn còn quá sức quyến rũ. 😅🇺🇸
Hiện bà đang ở Houston theo diện visa du lịch B1/B2 (loại 10 năm, mỗi lần nhập cảnh được ở tối đa 180 ngày, tùy năng lực tài chính và lý do lưu trú).
Nhưng nếu xét kỹ, có chút “lệch sóng”: visa B1/B2 thực ra chỉ là visa du lịch hoặc công tác ngắn hạn, không cho phép ở lâu dài. Muốn định cư thật sự, phải thông qua diện đầu tư EB-5 mới hợp lệ.
Khi nộp đơn kiện 6 YouTubers, bà PH buộc phải nộp trước 6 triệu đô la tiền bảo chứng tòa án (court bonds).
Khoản này không phải tiền bảo lãnh tại ngoại, mà là tiền đảm bảo trách nhiệm dân sự — trong trường hợp thua kiện, số tiền đó sẽ dùng để bồi thường cho bên bị cáo.
Thông thường, kiện dân sự ở Mỹ không đòi hỏi khoản này, nhưng vì bà PH chỉ nhập cảnh bằng visa du lịch, tòa yêu cầu đặt cọc để phòng trường hợp bà rời Mỹ mà không hoàn thành nghĩa vụ bồi thường.
Ngoài ra, bà còn chi thêm khoảng 7,5 triệu đô la để thuê luật sư trọn gói, nâng tổng chi phí cho toàn vụ kiện lên 13,5 triệu đô la.
Đến thời điểm này, vụ kiện vẫn chưa có kết quả rõ ràng.
Thông tin “thắng trận đầu” lan truyền trên mạng xã hội có thể gây hiểu lầm, vì phiên xử đầu tiên thường chỉ là bước kỹ thuật — tòa và hai bên luật sư làm việc, hoặc bắt đầu chọn bồi thẩm đoàn.
Theo tôi được biết, mục tiêu thật sự của vụ kiện không hẳn nằm ở tiền bồi thường, mà ở danh tiếng và hình ảnh cá nhân.
Động thái này giúp bà PH củng cố hồ sơ xin visa doanh nhân và tạo nền cho kế hoạch kinh doanh – định cư lâu dài tại Mỹ.
Phương án “mua thẻ vàng” (gold card theo chương trình của Tổng thống Trump) cũng có, nhưng thời gian xét duyệt lâu, tỷ lệ thành công thấp và cạnh tranh rất cao.
Tuy nhiên, con đường pháp lý này không dễ.
Các YouTuber bị kiện có thể được bảo vệ bởi Tu chính án thứ I – quyền tự do ngôn luận, miễn là họ không vu khống.
Ngay cả khi bà PH xóa các video hoặc livestream, dữ liệu vẫn được YouTube và Facebook lưu trữ trên máy chủ, có thể được tòa triệu hồi làm bằng chứng.
Nếu xét về mặt tài chính, vụ kiện này không có lời.
Bà PH đã chi ra hơn 13 triệu đô la, trong khi khả năng thu lại, dù thắng, chưa chắc đạt vài trăm nghìn đô la.
Mục tiêu thực tế có lẽ là giành lợi thế pháp lý và hình ảnh truyền thông, phục vụ kế hoạch định cư – kinh doanh – mở rộng mạng lưới tại Mỹ.
Túm lại — vụ kiện này không đơn thuần là kiện YouTuber, mà là một bước đi chiến lược trong “hồ sơ nhập cuộc nước Mỹ” của bà PH.
Còn chuyện vì sao ai ai cũng muốn sang “Mỹ ngoại bang”… thì chắc do “Giấc Mơ Mỹ” vẫn còn quá sức quyến rũ. 😅🇺🇸

