Xamvn123456zxc
Địt mẹ đau lòng
"Lấy vợ nghèo và có hiếu... là cảm giác như nào hả các ông?"
Tôi kể các ông nghe, rồi tự cảm nhận. Tôi người Bắc, vợ người miền Trung. Quê vợ nghèo lắm, nhà đông anh em, bố mẹ đau yếu liên miên. Lúc tôi dẫn vợ về ra mắt, bố mẹ tôi nhìn gia cảnh nhà vợ thì phản đối kịch liệt. Nhưng tôi quyết. Tôi thương vợ, thương cái cách cô ấy luôn cúi đầu nhẫn nhịn, nói năng lễ phép, chịu khó.
Cưới xong, hai vợ chồng vẫn tiếp tục bám lấy Hà Nội thuê trọ, đi làm cùng nhau. Mỗi tháng tiền lương tôi đưa vợ cầm. Tháng đầu tiết kiệm được mấy triệu, tôi hí hửng mua vịt quay, ít tôm cua về ăn bữa ra trò.
Đang ăn thì thấy vợ tôi ngồi khóc. Tôi hỏi thì cô ấy bảo:
“Từ nhỏ đến giờ, em chưa bao giờ được ăn con tôm to thế này… Tự nhiên em nhớ bố mẹ, các em ở quê. Không biết dưới đó giờ ăn gì, có đủ gạo không…”
Tôi lặng người. Ngay tháng đầu cưới, vợ xin gửi hết số tiền tiết kiệm về quê. Gửi mua gạo, mua sách vở cho các em, mua thuốc cho mẹ, sửa cái mái nhà dột nát.
Gần 20 năm trôi qua…Cứ mỗi lần quê mất mùa, bão lũ là vợ lại gói ghém tiền gửi về. Lúc thì đóng học cho em, lúc mua lợn, lúc sửa nhà, lúc thì cưới xin họ hàng…
Hai vợ chồng có hai đứa con, sống ở thủ đô 20 năm vẫn đi ở trọ. Mới đây, tôi định đổi cái xe máy, vì cái cũ nát chạy grab nhiều quá, hỏng liên tục. Nhưng vợ tôi bảo:
“Con cái còn nhỏ, nhà chưa mua được, mình đang ở trọ, sao anh lại nghĩ đến chuyện mua xe mới...?”
Tôi nói vài câu thì cãi nhau. Buồn quá tôi bỏ ra ngoài làm cốc bia. Ngồi một mình, nghĩ...Tiền tôi làm ra bao nhiêu, vợ tôi cầm hết. Gần 20 năm, chưa từng ý kiến khi vợ gửi về cho nhà ngoại. Nhưng đến khi tôi muốn mua cái xe để đỡ khổ, thì cũng không được...Tôi thương vợ, thương gia đình cô ấy. Nhưng tôi cũng biết mệt, biết tủi thân, biết buồn...
Tôi kể các ông nghe, rồi tự cảm nhận. Tôi người Bắc, vợ người miền Trung. Quê vợ nghèo lắm, nhà đông anh em, bố mẹ đau yếu liên miên. Lúc tôi dẫn vợ về ra mắt, bố mẹ tôi nhìn gia cảnh nhà vợ thì phản đối kịch liệt. Nhưng tôi quyết. Tôi thương vợ, thương cái cách cô ấy luôn cúi đầu nhẫn nhịn, nói năng lễ phép, chịu khó.
Cưới xong, hai vợ chồng vẫn tiếp tục bám lấy Hà Nội thuê trọ, đi làm cùng nhau. Mỗi tháng tiền lương tôi đưa vợ cầm. Tháng đầu tiết kiệm được mấy triệu, tôi hí hửng mua vịt quay, ít tôm cua về ăn bữa ra trò.
Đang ăn thì thấy vợ tôi ngồi khóc. Tôi hỏi thì cô ấy bảo:
“Từ nhỏ đến giờ, em chưa bao giờ được ăn con tôm to thế này… Tự nhiên em nhớ bố mẹ, các em ở quê. Không biết dưới đó giờ ăn gì, có đủ gạo không…”
Tôi lặng người. Ngay tháng đầu cưới, vợ xin gửi hết số tiền tiết kiệm về quê. Gửi mua gạo, mua sách vở cho các em, mua thuốc cho mẹ, sửa cái mái nhà dột nát.
Gần 20 năm trôi qua…Cứ mỗi lần quê mất mùa, bão lũ là vợ lại gói ghém tiền gửi về. Lúc thì đóng học cho em, lúc mua lợn, lúc sửa nhà, lúc thì cưới xin họ hàng…
Hai vợ chồng có hai đứa con, sống ở thủ đô 20 năm vẫn đi ở trọ. Mới đây, tôi định đổi cái xe máy, vì cái cũ nát chạy grab nhiều quá, hỏng liên tục. Nhưng vợ tôi bảo:
“Con cái còn nhỏ, nhà chưa mua được, mình đang ở trọ, sao anh lại nghĩ đến chuyện mua xe mới...?”
Tôi nói vài câu thì cãi nhau. Buồn quá tôi bỏ ra ngoài làm cốc bia. Ngồi một mình, nghĩ...Tiền tôi làm ra bao nhiêu, vợ tôi cầm hết. Gần 20 năm, chưa từng ý kiến khi vợ gửi về cho nhà ngoại. Nhưng đến khi tôi muốn mua cái xe để đỡ khổ, thì cũng không được...Tôi thương vợ, thương gia đình cô ấy. Nhưng tôi cũng biết mệt, biết tủi thân, biết buồn...