Live Gia Long hay Nguyễn Huệ

Gia Long hay Nguyễn Huệ

Khi nghiên cứu các nền văn minh, các nhân vật có ảnh hưởng lịch sử, người ta hay tìm hiểu về xuất thân, gia thế, học hành để hiểu rõ tư tưởng và tầm nhìn.

Chúng ta thường nhìn vấn đề nặng tính yêu thích, quan điểm cảm tính hơn.

Phải tôn trọng sự thật và nhìn vấn đề vừa có tính nguyên lý, vừa toàn cảnh.

Nghĩa là phải tìm ra được “cái gì làm nên con người ấy, sự việc ấy”.

Và cuối cùng, đường nào cũng dẫn tới thành Rome: Tầm nhìn con người không thể thoát khỏi xuất thân, gia thế của y.

Một gia đình buôn bán, làm nông như Nguyễn Huệ thì tầm nhìn vẫn là những thứ quyết liệt, lặt vặt để sinh tồn.

Và để đạt được mục đích thì “Mục đích biện minh cho phương tiện” (The end justifies the means), bất chấp tất cả.

Chính vì thế trên con đường tranh giành quyền lực thì người ta sẵn sàng liên kết với đủ các thành phần xã hội, giang hồ, cướp biển…đủ cả.

Và khi thành công thì vẫn tâm thức “Mục đích biện minh cho phương tiện ấy” dội ngược lại người ta.

Anh phải chia chác quyền lực với thảo khấu, kẻ cướp…

Thành thử xã hội loạn xà ngầu lên, tất cả cuối cùng đều lộ ra rằng mình không thể thoát ra khỏi tầm mức của mình, nông dân, buôn bán lặt vặt thì đất nước cũng mang hình ảnh ấy: Loạn đả, manh mún.

Trái lại Gia Long là con nhà dòng dõi, quyền thế, học hành bài bản.

Nên hành động cũng lớp lang, bài bản và có phương pháp.

Ngay cả khi nhờ vả sức mạnh bên ngoài, Nguyễn Ánh cũng nhờ vả lực lượng chính quy thông qua đàm phán chính thống.

Còn vu cho ông là “cõng rắn cắn gà nhà” thì lại là tuyên truyền xấu xa của tầng lớp dưới.

Cũng giống như khi miền Bắc ở đâu đó muốn “giải phóng” miền Nam thì cũng đi cầu xin từ anh cả phía Bắc, tới anh hai phía Đông.

Thế không phải cõng rắn cắn gà nhà, là tay sai?

Ở đây rõ ràng hiện lên: The end justifies the means: người ta chả từ bỏ một biện pháp tuyên truyền đê tiện nào.

Đây là sự khác biệt lớn về tư duy và phương pháp, một bên bài bàn, một bên thì bất chấp.

Điều này lý giải Gia Long thống nhất được đất nước còn phía bên kia thì không, đất nước vẫn loạn đả như cũ dù rất giỏi đánh giặc ngoại xâm.

Không chỉ thế Gia Long còn xây dựng được bộ luật đầu tiên cho đất nước, nó đúng với tư duy bài bản của người có học và có phương pháp quản trị.

Về kinh tế ông cũng thống nhất chính sách thuế trên toàn quốc, thay vì manh mún mỗi nơi một kiểu như trước.

Về nông nghiệp, ông cũng áp dụng chính sách cải tạo đấy hoang hoá, xây dựng thuỷ lợi, đặc biệt là chính sách “ruộng công làng xã”, giao đất cho dân cày cấy rồi nộp thuế.

Đây được coi là chính sách tư hữu hoá đầu tiên về nông nghiệp dù về nguyên tắc đất vẫn là của Vua.

(Sau này chúng ta mới hình thành nên giới địa chủ, tư sản giàu có)

Với những vùng nhiều năm bị chiến tranh tàn phá, ông cũng áp dụng chính sách miễn thuế, giảm thuế nhiều năm.

Tóm lại, Gia Long đã thể hiện mình là con nhà dòng dõi, có chính sách kiến quốc rõ ràng, bài bản.

Còn phía đối diện, đất nước cuối cùng vẫn là một đống hổ lốn, lộn xộn, chia chác như đúng tâm thức của nông dân, buôn bán nhỏ.

Còn quan điểm Gia Long nhẫn tâm, thẳng tay trả thù ư?

Không, đó là biện pháp quyết liệt để diệt trừ đất nước khỏi loạn đả, tranh giành của giới bình dân vì ông ý thức rằng với một lực lượng không từ một thủ đoạn nào thì kết cục sẽ ra sao.

Giới hạn duy nhất của Gia Long chỉ có thể là bế quan toả cảng, không thân thiện với phương Tây để canh tân đất nước.

Nhưng trong bối cảnh của tính thực dụng phương Tây luôn kích động bè phái để hưởng lợi lúc đó thì ông đã đúng.

Vì chúng ta vừa mới kết thúc chiến tranh liên miên, phải tự cường trước.

Bằng không nếu nghe phương Tây thì đất nước lại 5 phe, 7 phái rồi lại chiến tranh.

Chúng ta không thể có tinh thần như người Nhật, không có một đức chí tôn như Nhật Hoàng để thống nhất tư tưởng của đất nước.

Chúng ta là một dân tộc lộn xộn và chia rẽ.

Chúng ta phải học cách đánh giá từ nguyên lý nội tâm như thế chứ không phải yêu ai thì ca ngợi vống lên, ghét ai thì dìm xuống.

Khi đất nước để rơi vào tay giới bình dân có lẽ là nỗi đau khôn nguôi nhất, đất nước đã mất đi linh hồn, mất đi cốt cách tinh hoa như Gia Long.

Để rồi nó cứ quẩn quanh, tanh bành mãi như thế này…
 
Nguyễn Huệ
...
- Lợi dụng danh nghĩa "phò Lê diệt Trịnh" lấy lòng dân, sau đó lật đổ nhà Lê => tạo phản, lòng dân bị chia rẽ.

- Cướp ngôi anh, gây nội chiến Tây Sơn "dân bị bắt đi lính, chết không kể xiết" (theo Hoàng Lê Nhất Thống Chí) => gây chia rẽ nội bộ Tây Sơn dẫn đến sự sụp đổ nhà Tây Sơn sau này.

- Truy sát tận diệt hoàng tộc nhà Nguyễn, quật mộ tổ tiên nhà Nguyễn => sau này bị nhà Nguyễn trả thù tương tự.

- Năm 1771 bắt đầu khởi nghĩa vẫn giữ họ Hồ, năm 1773 đổi từ họ Hồ sang họ Nguyễn để lấy lòng dân đàng trong, mượn danh "phù chúa Nguyễn diệt Trương Phúc Loan" (theo Hoàng Lê Nhất Thống Chí) => sau diệt Trịnh, trở mặt quay lại diệt nhà Nguyễn.
 
Con của Nguyễn Huệ bị mấy thằng chó bắc kỳ bán cho Gia Long.
Dòng bắc kỳ rước voi về giẫm chết con anh hùng dân tộc , tổ cha bắc kỳ kinh lộ
Cảnh Thịnh hoàng đế được nhơn dơn cả nước tôn thờ yêu mến nhé
xui gặp bọn 3/ thôi
 
Cả hai đều là anh hùng thời loạn, chỉ khác chỗ một người dựng nghiệp, một người giữ nghiệp. Nếu không có Nguyễn Huệ, Gia Long chưa chắc thống nhất được đất nước; mà nếu không có Gia Long, di sản Tây Sơn cũng tan theo nội chiến. Lịch sử vốn phức tạp hơn chuyện ai ‘hay’ hơn.”
 
Cả hai đều là anh hùng thời loạn, chỉ khác chỗ một người dựng nghiệp, một người giữ nghiệp. Nếu không có Nguyễn Huệ, Gia Long chưa chắc thống nhất được đất nước; mà nếu không có Gia Long, di sản Tây Sơn cũng tan theo nội chiến. Lịch sử vốn phức tạp hơn chuyện ai ‘hay’ hơn.”
quang trung đẳng cấp hơn vì là người đầu tiên phải sang tận bắc kinh để quỳ gối trước vua tàu
thoả mãn nguyện vọng được bố nhận con của người dân bắc kỳ
images-motthegioi-vn-8443_dghhchrvyw4-.jpg
 
quang trung đẳng cấp hơn vì là người đầu tiên phải sang tận bắc kinh để quỳ gối trước vua tàu
thoả mãn nguyện vọng được bố nhận con của người dân bắc kỳ
images-motthegioi-vn-8443_dghhchrvyw4-.jpg
Vẫn thua bà hàng xóm của tao
Ngày nào cũng mắng chồng, đánh chồng lúc nào cũng thắng. Nhưng nghe ổng kể tối vẫn phải quỳ gối trước mặt ổng thôi.
 
Vẫn thua bà hàng xóm của tao
Ngày nào cũng mắng chồng, đánh chồng lúc nào cũng thắng. Nhưng nghe ổng kể tối cũng phải quỳ gối trước mặt ổng thôi.
bà hàng xóm m có ngạo nghễ vì được làm bà hàng xóm , kiếp sau vẫn là bà hàng xóm nhé không
 
bà hàng xóm m có ngạo nghễ vì được làm bà hàng xóm , kiếp sau vẫn là bà hàng xóm nhé không
Tất nhiên là đàn bà luôn than mình bạc phận. Nhưng không quên tự hào về kỹ năng của mình.
 
Gia Long hay Nguyễn Huệ

Khi nghiên cứu các nền văn minh, các nhân vật có ảnh hưởng lịch sử, người ta hay tìm hiểu về xuất thân, gia thế, học hành để hiểu rõ tư tưởng và tầm nhìn.

Chúng ta thường nhìn vấn đề nặng tính yêu thích, quan điểm cảm tính hơn.

Phải tôn trọng sự thật và nhìn vấn đề vừa có tính nguyên lý, vừa toàn cảnh.

Nghĩa là phải tìm ra được “cái gì làm nên con người ấy, sự việc ấy”.

Và cuối cùng, đường nào cũng dẫn tới thành Rome: Tầm nhìn con người không thể thoát khỏi xuất thân, gia thế của y.

Một gia đình buôn bán, làm nông như Nguyễn Huệ thì tầm nhìn vẫn là những thứ quyết liệt, lặt vặt để sinh tồn.

Và để đạt được mục đích thì “Mục đích biện minh cho phương tiện” (The end justifies the means), bất chấp tất cả.

Chính vì thế trên con đường tranh giành quyền lực thì người ta sẵn sàng liên kết với đủ các thành phần xã hội, giang hồ, cướp biển…đủ cả.

Và khi thành công thì vẫn tâm thức “Mục đích biện minh cho phương tiện ấy” dội ngược lại người ta.

Anh phải chia chác quyền lực với thảo khấu, kẻ cướp…

Thành thử xã hội loạn xà ngầu lên, tất cả cuối cùng đều lộ ra rằng mình không thể thoát ra khỏi tầm mức của mình, nông dân, buôn bán lặt vặt thì đất nước cũng mang hình ảnh ấy: Loạn đả, manh mún.

Trái lại Gia Long là con nhà dòng dõi, quyền thế, học hành bài bản.

Nên hành động cũng lớp lang, bài bản và có phương pháp.

Ngay cả khi nhờ vả sức mạnh bên ngoài, Nguyễn Ánh cũng nhờ vả lực lượng chính quy thông qua đàm phán chính thống.

Còn vu cho ông là “cõng rắn cắn gà nhà” thì lại là tuyên truyền xấu xa của tầng lớp dưới.

Cũng giống như khi miền Bắc ở đâu đó muốn “giải phóng” miền Nam thì cũng đi cầu xin từ anh cả phía Bắc, tới anh hai phía Đông.

Thế không phải cõng rắn cắn gà nhà, là tay sai?

Ở đây rõ ràng hiện lên: The end justifies the means: người ta chả từ bỏ một biện pháp tuyên truyền đê tiện nào.

Đây là sự khác biệt lớn về tư duy và phương pháp, một bên bài bàn, một bên thì bất chấp.

Điều này lý giải Gia Long thống nhất được đất nước còn phía bên kia thì không, đất nước vẫn loạn đả như cũ dù rất giỏi đánh giặc ngoại xâm.

Không chỉ thế Gia Long còn xây dựng được bộ luật đầu tiên cho đất nước, nó đúng với tư duy bài bản của người có học và có phương pháp quản trị.

Về kinh tế ông cũng thống nhất chính sách thuế trên toàn quốc, thay vì manh mún mỗi nơi một kiểu như trước.

Về nông nghiệp, ông cũng áp dụng chính sách cải tạo đấy hoang hoá, xây dựng thuỷ lợi, đặc biệt là chính sách “ruộng công làng xã”, giao đất cho dân cày cấy rồi nộp thuế.

Đây được coi là chính sách tư hữu hoá đầu tiên về nông nghiệp dù về nguyên tắc đất vẫn là của Vua.

(Sau này chúng ta mới hình thành nên giới địa chủ, tư sản giàu có)

Với những vùng nhiều năm bị chiến tranh tàn phá, ông cũng áp dụng chính sách miễn thuế, giảm thuế nhiều năm.

Tóm lại, Gia Long đã thể hiện mình là con nhà dòng dõi, có chính sách kiến quốc rõ ràng, bài bản.

Còn phía đối diện, đất nước cuối cùng vẫn là một đống hổ lốn, lộn xộn, chia chác như đúng tâm thức của nông dân, buôn bán nhỏ.

Còn quan điểm Gia Long nhẫn tâm, thẳng tay trả thù ư?

Không, đó là biện pháp quyết liệt để diệt trừ đất nước khỏi loạn đả, tranh giành của giới bình dân vì ông ý thức rằng với một lực lượng không từ một thủ đoạn nào thì kết cục sẽ ra sao.

Giới hạn duy nhất của Gia Long chỉ có thể là bế quan toả cảng, không thân thiện với phương Tây để canh tân đất nước.

Nhưng trong bối cảnh của tính thực dụng phương Tây luôn kích động bè phái để hưởng lợi lúc đó thì ông đã đúng.

Vì chúng ta vừa mới kết thúc chiến tranh liên miên, phải tự cường trước.

Bằng không nếu nghe phương Tây thì đất nước lại 5 phe, 7 phái rồi lại chiến tranh.

Chúng ta không thể có tinh thần như người Nhật, không có một đức chí tôn như Nhật Hoàng để thống nhất tư tưởng của đất nước.

Chúng ta là một dân tộc lộn xộn và chia rẽ.

Chúng ta phải học cách đánh giá từ nguyên lý nội tâm như thế chứ không phải yêu ai thì ca ngợi vống lên, ghét ai thì dìm xuống.

Khi đất nước để rơi vào tay giới bình dân có lẽ là nỗi đau khôn nguôi nhất, đất nước đã mất đi linh hồn, mất đi cốt cách tinh hoa như Gia Long.

Để rồi nó cứ quẩn quanh, tanh bành mãi như thế này…
Ánh Lồn
 
Cả hai đều là anh hùng thời loạn, chỉ khác chỗ một người dựng nghiệp, một người giữ nghiệp. Nếu không có Nguyễn Huệ, Gia Long chưa chắc thống nhất được đất nước; mà nếu không có Gia Long, di sản Tây Sơn cũng tan theo nội chiến. Lịch sử vốn phức tạp hơn chuyện ai ‘hay’ hơn.”
Đạp xe nói chuyện cũng hay đó
 
Gia Long hay Nguyễn Huệ

Khi nghiên cứu các nền văn minh, các nhân vật có ảnh hưởng lịch sử, người ta hay tìm hiểu về xuất thân, gia thế, học hành để hiểu rõ tư tưởng và tầm nhìn.

Chúng ta thường nhìn vấn đề nặng tính yêu thích, quan điểm cảm tính hơn.

Phải tôn trọng sự thật và nhìn vấn đề vừa có tính nguyên lý, vừa toàn cảnh.

Nghĩa là phải tìm ra được “cái gì làm nên con người ấy, sự việc ấy”.

Và cuối cùng, đường nào cũng dẫn tới thành Rome: Tầm nhìn con người không thể thoát khỏi xuất thân, gia thế của y.

Một gia đình buôn bán, làm nông như Nguyễn Huệ thì tầm nhìn vẫn là những thứ quyết liệt, lặt vặt để sinh tồn.

Và để đạt được mục đích thì “Mục đích biện minh cho phương tiện” (The end justifies the means), bất chấp tất cả.

Chính vì thế trên con đường tranh giành quyền lực thì người ta sẵn sàng liên kết với đủ các thành phần xã hội, giang hồ, cướp biển…đủ cả.

Và khi thành công thì vẫn tâm thức “Mục đích biện minh cho phương tiện ấy” dội ngược lại người ta.

Anh phải chia chác quyền lực với thảo khấu, kẻ cướp…

Thành thử xã hội loạn xà ngầu lên, tất cả cuối cùng đều lộ ra rằng mình không thể thoát ra khỏi tầm mức của mình, nông dân, buôn bán lặt vặt thì đất nước cũng mang hình ảnh ấy: Loạn đả, manh mún.

Trái lại Gia Long là con nhà dòng dõi, quyền thế, học hành bài bản.

Nên hành động cũng lớp lang, bài bản và có phương pháp.

Ngay cả khi nhờ vả sức mạnh bên ngoài, Nguyễn Ánh cũng nhờ vả lực lượng chính quy thông qua đàm phán chính thống.

Còn vu cho ông là “cõng rắn cắn gà nhà” thì lại là tuyên truyền xấu xa của tầng lớp dưới.

Cũng giống như khi miền Bắc ở đâu đó muốn “giải phóng” miền Nam thì cũng đi cầu xin từ anh cả phía Bắc, tới anh hai phía Đông.

Thế không phải cõng rắn cắn gà nhà, là tay sai?

Ở đây rõ ràng hiện lên: The end justifies the means: người ta chả từ bỏ một biện pháp tuyên truyền đê tiện nào.

Đây là sự khác biệt lớn về tư duy và phương pháp, một bên bài bàn, một bên thì bất chấp.

Điều này lý giải Gia Long thống nhất được đất nước còn phía bên kia thì không, đất nước vẫn loạn đả như cũ dù rất giỏi đánh giặc ngoại xâm.

Không chỉ thế Gia Long còn xây dựng được bộ luật đầu tiên cho đất nước, nó đúng với tư duy bài bản của người có học và có phương pháp quản trị.

Về kinh tế ông cũng thống nhất chính sách thuế trên toàn quốc, thay vì manh mún mỗi nơi một kiểu như trước.

Về nông nghiệp, ông cũng áp dụng chính sách cải tạo đấy hoang hoá, xây dựng thuỷ lợi, đặc biệt là chính sách “ruộng công làng xã”, giao đất cho dân cày cấy rồi nộp thuế.

Đây được coi là chính sách tư hữu hoá đầu tiên về nông nghiệp dù về nguyên tắc đất vẫn là của Vua.

(Sau này chúng ta mới hình thành nên giới địa chủ, tư sản giàu có)

Với những vùng nhiều năm bị chiến tranh tàn phá, ông cũng áp dụng chính sách miễn thuế, giảm thuế nhiều năm.

Tóm lại, Gia Long đã thể hiện mình là con nhà dòng dõi, có chính sách kiến quốc rõ ràng, bài bản.

Còn phía đối diện, đất nước cuối cùng vẫn là một đống hổ lốn, lộn xộn, chia chác như đúng tâm thức của nông dân, buôn bán nhỏ.

Còn quan điểm Gia Long nhẫn tâm, thẳng tay trả thù ư?

Không, đó là biện pháp quyết liệt để diệt trừ đất nước khỏi loạn đả, tranh giành của giới bình dân vì ông ý thức rằng với một lực lượng không từ một thủ đoạn nào thì kết cục sẽ ra sao.

Giới hạn duy nhất của Gia Long chỉ có thể là bế quan toả cảng, không thân thiện với phương Tây để canh tân đất nước.

Nhưng trong bối cảnh của tính thực dụng phương Tây luôn kích động bè phái để hưởng lợi lúc đó thì ông đã đúng.

Vì chúng ta vừa mới kết thúc chiến tranh liên miên, phải tự cường trước.

Bằng không nếu nghe phương Tây thì đất nước lại 5 phe, 7 phái rồi lại chiến tranh.

Chúng ta không thể có tinh thần như người Nhật, không có một đức chí tôn như Nhật Hoàng để thống nhất tư tưởng của đất nước.

Chúng ta là một dân tộc lộn xộn và chia rẽ.

Chúng ta phải học cách đánh giá từ nguyên lý nội tâm như thế chứ không phải yêu ai thì ca ngợi vống lên, ghét ai thì dìm xuống.

Khi đất nước để rơi vào tay giới bình dân có lẽ là nỗi đau khôn nguôi nhất, đất nước đã mất đi linh hồn, mất đi cốt cách tinh hoa như Gia Long.

Để rồi nó cứ quẩn quanh, tanh bành mãi như thế này…
Mày sai. Gia Long không hề có chuyện bế quan tỏa cảng mà trái lại ủng hộ giao thương với Tây chỉ có Minh Mạng là không theo hầu hết các ý kiến của vua cha thôi trong đó có cả cấm đạo vì Minh Mạng được nuôi dưỡng bởi bọn hủ nho.
 

Có thể bạn quan tâm

Top