Cuộc sống không có niềm vui là như thế nào ?

Tóm lại không ai giúp được mày đâu. Tự mày phải tìm ra cách cho riêng mày để không bị bỏ lại phía sau. Có thể lên xam cũng là 1 cách chăng.
 
Sống vì bản thân sống vì gia đình sống vì người khác

Thực sự sống chẳng có gì vui đâu nhưng tự hỏi lại mày đã làm gì cho bản thân từ khi sinh ra tới giờ? Mày đã làm gì cho gia đình từ khi sinh ra tới giờ? Chả lẽ cuộc đời này 7 tỷ người chỉ vì một người không yêu mày mà mày bỏ hết họ sao?

Đừng vì cái lý thuyết em là thế giới của anh, chỉ khi nó đáng thôi còn không đáng thì nên buông bỏ
dang noi em hay noi ong thot' v?
 
Nếu có thể mày lang thang đâu đó tìm mấy ng que cụt chân tay.hoặc bệnh gì đó.nhiều khi họ vẫn có niềm vui tiếng cười.mày hỏi họ sao vui vậy.mày sẽ hiểu.
Không được đâu m ơi. Có phải chán đời đâu mà có thể theo cách m được. Nói chung thì k thể áp dụng suy nghĩ của người bình thường vs người bệnh tâm lý đâu.
 
Lần tao nhớ nhất là ra cầu Chương Dương ngoài Hà Nội rồi tới Vĩnh Tuy vì t k ở Hà Nội, mùa rét nước đục ngầu và chảy xiết, mưa xối xả, tao mua những thứ ngon nhất ăn rồi cứ đứng cho mưa gió tấp vô người. Người chạy xe qua chỉ buông một câu lãng nhách không hơn không kém: về đi. T nghĩ về dòng chảy này sẽ đưa xác t trôi về đâu, liệu có ai tìm thấy xác t không, t có bị cá ăn không và xác t có toàn vẹn không. Nghĩ về gia đình, kiếp người, 3 tiếng đồng hồ k nhúc nhích xong lủi thủi đi về, đúng là loser !
Đến chết mà m còn ko làm được thì m nên chết đi.
À quên, đến chết mà m còn ko làm được cơ mà, vậy m nên chết đi.
À quên.....

(lặp lại 5 lần)
 
Không được đâu m ơi. Có phải chán đời đâu mà có thể theo cách m được. Nói chung thì k thể áp dụng suy nghĩ của người bình thường vs người bệnh tâm lý đâu.
Mày nói đúng đấy, ai cũng xem nhẹ bệnh tâm lý, nó một phần còn do gen nữa. Ra ngoài t mà thấy đứa trẻ nào lầm lủi là t lại nghĩ dến t trước đây rồi tự hỏi liệu sau này nó có như mình không.
 
Nhờ hồi đại học t mới chia tay con ny đầu, t cũng như m, 3 năm trời học chẳng học, chơi chẳng chơi, yêu chẳng yêu, làm chẳng làm, kiếm tiền cũng ko. Cuộc sống cứ trôi qua 1 cách nhạt nhẽo, vô vị.
Đến lúc tụt đáy nhất, là lúc t luẩn quẩn với suy nghĩ "Mình sinh ra để làm gì?" rồi sau đó lại 1 chuỗi những suy nghĩ ngẩn ngơ, chẳng có điểm dừng mà cũng chẳng có câu trả lời chính xác.
Theo như t thấy thì những lúc thế này, m nên ném bản thân mình vào những nơi gian khổ nhất, để những cái đấy vùi dập m. Trải qua được, m sẽ có cái mà trân trọng.
 
T thì chưa hiểu tại sao đến bây h vẫn chưa bị trầm cảm :sweat:
 
t nói thật với m ,làm gì thì làm đừng làm khổ cơ thể của mình ,chưa đến lúc phải chết thì đừng có chết .
Nó đã lên đây và đặt câu hỏi này thì chắc chắn là nó không nghĩ đến việc chết rồi. Mày yên tâm.
 
Mày nói đúng đấy, ai cũng xem nhẹ bệnh tâm lý, nó một phần còn do gen nữa. Ra ngoài t mà thấy đứa trẻ nào lầm lủi là t lại nghĩ dến t trước đây rồi tự hỏi liệu sau này nó có như mình không.
Đúng rồi, nên mới có trầm cảm bẩm sinh đó. T để ý có những nhà không tự dưng mà họ có nhiều người Trầm cảm hay bệnh tâm lý đâu.
 
T bị trầm cảm đến nay đã 4 năm hơn, cuộc sống nhạt nhẽo và tiêu cực, đầy bi quan. NIềm vui trong cuộc sống của mấy tml là gì ? và cuộc sống tụi mày sẽ ra sao nếu không có nó ?
Mày vẫn còn biết mò vào đây thì cũng đéo phải trầm cảm đâu. Chắc do mày đéo có chỗ xả nên vậy. Tao biết 1 trang trại lợn nái. Mày nên đến đó!
 
Thằng này nó đang bị rơi vào hư vô nó ko duy trì đc 1 hệ tư tưởng, 1 suy nghĩ, 1 hình dáng về bản thân. Chính vì vậy mà cảm xúc của nó mới bị rối loạn như vậy. Mày nên tập đặt những câu hỏi xác định, define mày làm cái này thì cho mày cảm giác gì? tại sao mày lại cần làm vậy? Ví dụ như tại sao mày lại ăn cơm chứ ko ăn cứt? Bắt đầu từ những câu đơn giản thôi và cố trò chuyện nhiều hơn. Mô tả về bản thân nhiều hơn, hình dáng, quan điểm, sở thích nào đó cho người khác nha để có thể định hình đc dáng vẻ của mày và cả cảm xúc nữa :)
 
hôm trước thôi tự dưng thằng bạn cũ bao lâu ko gặp mò đến nhà rủ đi chơi điện tử mấy trò tekken, 3 kingdoms hồi xưa hay chơi cả nó. T thấy buồn cười nhưng vẫn giải thích dịch người ta cấm. Lượn xe cả nó mấy vòng ngắm phố hỏi han linh tinh. T vẫn tìm đc quán bán nước, gọi chén trà ra nó ko uống kêu mất ngủ. Nó bị trầm cảm ít phải 7, 8 năm rồi, chắc vẫn ko khỏi. Nhớ lại cách đây chục năm còn đi lại cả nó, cũng thấy nó hay che giấu nội tâm j, hành xử đôi khi bất thường, mà t thấy cũng chả sao. Nhớ ra cái vụ xe máy bị csgt bắt vì rẽ láo, ông csgt bảo luôn đưa 1 lít xong, nó lại đưa 2 tờ 1 trăm ra thì ông cs lấy cả. Về mặt nó hằm hằm nổi cáu bảo t là nó lấy 2 tờ ra để thử lòng tham...:sweat:
 
Những lúc có ý định tự tử m có tâm sự được với ai không? Và có muốn tìm ai để giải toả k? Và lúc ý m đã chọn những cách nào để bớt buồn?
T có người quen bị trầm cảm, nên muốn nghe m chia sẻ chút. Nếu m thấy không thoải mái thì thôi nhé :)
 
Những lúc có ý định tự tử m có tâm sự được với ai không? Và có muốn tìm ai để giải toả k? Và lúc ý m đã chọn những cách nào để bớt buồn?
T có người quen bị trầm cảm, nên muốn nghe m chia sẻ chút. Nếu m thấy không thoải mái thì thôi nhé :)
chú bị trầm cảm vì gạ chịch hoài ko đc, tinh trùng nghịch não. Em có cách nào tâm sự để chú bớt trầm cảm ko?
 
T bị trầm cảm đến nay đã 4 năm hơn, cuộc sống nhạt nhẽo và tiêu cực, đầy bi quan. NIềm vui trong cuộc sống của mấy tml là gì ? và cuộc sống tụi mày sẽ ra sao nếu không có nó ?
Mày có niềm tin tôn giáo nào ko?
 
t cứ hết tiền thì trầm cảm :( sợ nhất là sống không biết để làm j
 

Có thể bạn quan tâm

Top