Thua keo này bày keo khác mày ạ, tao thì không có đủ tầm về kinh tế học để khuyên mày cái gì, nhưng tao thấy sinh mạng con người là quý giá nhất. Mày đừng nghĩ quẩn mà làm điều không hay, còn sống được là còn co hi vọng, tao kể mày một câu chuyện lịch sử (thứ duy nhất mà tao có thể giúp mày) về nhân vật Câu Tiễn:
Câu Tiễn là vua nước Việt (Việt này là Việt ở Tàu nhé, không liên quan tới Việt Nam) thời Xuân Thu bên Trung Hoa. Nước Việt từ khi lập quốc tới thời Câu Tiễn vẫn chỉ là một nước nhỏ, ở sát cạnh nước Ngô hùng mạnh. Sau này Câu Tiễn bại trận trước Ngô vương là Phù Sai, trong lúc quẫn cũng nghĩ tới việc liều chết cho thỏa chí nhưng được 2 bề tôi là Phạm Lãi và Văn Chung can ngăn. Sau này Câu Tiễn chịu nhục, gọi Phù Sai là bố (trong khi Phù Sai kém Câu Tiễn rất nhiều tuổi), rồi điển tích nổi tiếng nhất là trong một lần Phù Sai ốm, Câu Tiễn nói rằng muốn nếm phân (nói cho thô thiển kiểu Việt Nam là ăn cứt) để đoán bệnh. Phù Sai ngạc nhiên, thử hỏi 1 hoàng tử khác của nước Ngô thì hoàng tử lắc đầu, từ đó Phù Sai cho rằng tình cha con cũng chả bằng tình Câu Tiễn nên thả cho Câu Tiễn về nước. Sau nhiều năm âm thầm chịu đựng, Câu Tiễn dựng lại bá nghiệp, quân đội chỉnh tề. Nhân lúc Phù Sai mải đánh nước Tề (cũng là một nước lớn thời đó), Câu Tiễn cho quân đánh úp nước Ngô, cuối cùng xưng bá thiên hạ.
=> Qua câu chuyện này tao khuyên mày là hoàn cảnh của mày kể đúng là rất bi thảm, nhưng nếu nhìn vào lịch sử mày sẽ thấy có những người còn khổ hơn mày nhiều lắm... Họ phải chịu nỗi nhục dày vò, cái câu "nằm gai nếm mật" cũng là từ Câu Tiễn mà ra. Mày hãy nhìn vào tấm gương đó, cố gắng giữ mạng sống ở thời điểm hiện nay, còn sống được thì còn có cơ hội xây dựng bá nghiệp trong tương lai. Cũng thời Xuân Thu có nhân vật Tôn Tẫn, bị chặt 2 xương bánh chè trở thành tàn phế mà vẫn cố gắng vươn lên, cuối cùng trở thành quân sư nổi tiếng lịch sử. Mày còn lành lặn, còn có sức thì phải cố gắng nhé, chúc mày thành công.