Trận sông Như Nguyệt đưa Đại Việt thoát cảnh “ngàn cân treo sợi tóc”

Tổn thất đó so vs quốc lực tống là quá nhỏ, còn từng đó nhân mã, tướng lĩnh đối vs nhà lý là quá nhiều, nhà lý cũng ngầy, từ đó về sau k dám qua đánh chọc điên thiên triều thêm lần nào nữa
sau đấy Lý Thường Kiệt vẫn úp Chiêm Thành thêm 1-2 lần nữa mà. Nhà Tống với đó k thấm vào đâu nhưng còn Liêu và Tây Hạ đang kè kè ở đấy rình ăn tươi nuốt sống, chưa kể còn Đại Lý ở phương Nam nữa thì đời nào dám quay lại Đại Việt. Tống mạnh thật nhưng va Đại Việt vào đúng thời cường thịnh mà Lý Thánh Tông để lại với Lý Thường Kiệt là tướng quá giỏi nữa nên dù cay cú nhưng vẫn không dám quay lại. Căng lắm gây hấn ở biên giới vùng Cao Bằng thôi, mà gây hấn thì lính bị điều đến đóng ở vùng Quảng Nguyên là Cao Bằng ngày nay số đi lúc nào cũng ít hơn số về nên tinh thần rệu rã hơn là đi đá phò quá sức về
 



Kênh Đuốc Mồi có làm phim dã sử dựa trên thời kỳ này rất hay. Công nhận xem thấy tự hào. Tiền nhân của đất nước mình quá tuyệt vời
 
Coi chả hay lắm.
Sử mình quá thiếu tư liệu.
Không đủ góc nhìn
Tao có đọc bộ Tục Tự Trị Thông giám Trường Biên của Lý Đào thời Nam Tống viết về trận này.
Đọc xong mới phát hiện nhiều chi tiết hay
Ủa mày phải thằng bản đồ bên voz không vậy? Kể nghe xem hay thế nào.
 
Lúc đó Đại Việt đang thời cực thịnh, nhân lúc nhà Tống phải đối mặt với nhà Liêu và Tây Hạ sao ko đậu đô bìm leo tấn công nhà Tống đòi lại lưỡng quảng nhỉ .
Xem ra tộc Giao Chỉ ko dám đối đầu phương Bắc khác hẳn bọn mọi Liêu , Tây Vực và Mông Cổ
Đánh sâu vô đất Tống thấy khó rồi nên cụ Kiệt mới rút quân về chứ không xây phòng tuyến ở đó
 
Coi chả hay lắm.
Sử mình quá thiếu tư liệu.
Không đủ góc nhìn
Tao có đọc bộ Tục Tự Trị Thông giám Trường Biên của Lý Đào thời Nam Tống viết về trận này.
Đọc xong mới phát hiện nhiều chi tiết hay
Có bản dịch hả mày
 
Mà bác cho tôi hỏi, Minh Thành tổ có phải con của Chu Nguyên Chương không ? Tại tôi đọc wikipedia thấy Minh thành Tổ là con của 1 đại hãn Mông Cổ.
 
Thanks mày nhé
 
Thì coi phim ảnh này kia ấy, thì lúc đó nhà Tống có các thành tích về kinh tế, giao thương, văn hóa khá tốt , nhưng quân sự khá yếu. Chắc một phần vì các nước xung quanh nó mạnh lên
 
Xét ba lẽ chúng không thể động, thấy rằng giặc vừa qua trận chiến như thế, mà sợ chúng lại phạm thiên uy, thì thực quá đáng. Trước đây, Địch Thanh đánh bại Nùng Trí Cao xong rồi rút quân liền, không cần phá sào huyệt nó. Thế mà Trí Cao rồi cũng bị [ Đại Lý] giết. Huống hồ bây giờ, Giao Chỉ đã không trông cậy vào láng giềng nào, mà dân chúng đều oán. Thế cô như cây măng. Chỉ chờ thời bị diệt.
Anh Triệu Tiết phân tích rất hay, nhưng cuối cùng nhà Lý mãi chả thấy bị diệt như anh nói, thậm chí còn kéo dài thời kỳ thịnh trị (Bách niên thịnh thế), mãi gần 200 năm sau mới sập :haha:
 
Sao biết wiki còn không ghi rõ mẹ đẻ của Minh Thành Tổ ?
Minh Thành Tổ tên thật là Chu Đệ (朱棣), sinh vào ngày 2 tháng 5 năm 1360 tại Nam Kinh, là đích tử thứ tư của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương và Hiếu Từ Cao hoàng hậu Mã thị (có thuyết cho rằng ông không phải là con ruột do Mã hoàng hậu sinh ra mà là con một phi tần người Triều Tiên của Minh Thái Tổ).
Rốt cuộc, cho đến nay vẫn không có căn cứ nào minh xác chứng minh Mã Hoàng hậu không con.
Thực ra cá nhân tôi thấy việc là con bà thứ phi hay có phải người dân tộc Hán hay không cũng có gì quan trọng đâu, vua 1 nước không hẳn cần phải là người thuần chủng nước đó. Như Đường Thái Tông Lý Thế Dân vốn dĩ cũng mang trong mình 1 phần dòng máu người Hồ (cụ thể là bà ngoại họ Vũ Văn, họ này là họ của người Tiên Ti). Ngay cả Thiên hoàng Nhật Bản hiện tại cũng có nguồn gốc bán đảo Triều Tiên. Cụ thể là vị Thiên Hoàng thứ 50 trong lịch sử Nhật Bản có mẹ ruột là một công chúa nước Bách Tế, mà nước Bách Tế lại có tổ tiên từ hoàng tộc Cao Câu Ly. Cao Câu Ly là vương quốc cổ ngày nay ở khoảng khu Đông Bắc Trung Quốc và phía Bắc bán đảo Triều Tiên, thủ đô vương quốc này ở Bình Nhưỡng. Các Thiên Hoàng đời sau suy ra đều có trong mình dòng máu ở bán đảo Triều Tiên hết.

Hoàng tộc nhà Trần ở Việt Nam cũng được ghi rất rõ ràng là người đất Mân (ngày nay là tỉnh Phúc Kiến) tức là nếu xét ra họ cũng là người nhập cư vào đất Việt chứ không phải người bản xứ.

Cho nên dù nguồn gốc Chu Đệ (hoặc Chu Lệ, tùy cách đọc) có thế nào vẫn là hoàng đế nhà Minh chính thống thôi.
 
Thì coi phim ảnh này kia ấy, thì lúc đó nhà Tống có các thành tích về kinh tế, giao thương, văn hóa khá tốt , nhưng quân sự khá yếu. Chắc một phần vì các nước xung quanh nó mạnh lên
Thực ra mình nhìn thì thấy nhà Tống suốt ngày bị lân bang bắt nạt, tuy nhiên nhìn sâu vào thì không hẳn. Các nước xung quanh đều cải cách văn hóa giáo dục theo lề lối Tống triều hết là một sự thật không thể phủ nhận (thời tiền Lê, Việt Nam áp dụng quy chuẩn trang phục từ hoàng đế cho tới chư quan đều theo lề lối nhà Tống). Chưa kể sau những trận thua, dù phải ký những hòa ước nhìn bề ngoài thì có vẻ nhà Tống thua thiệt nhưng bên trong thì chưa chắc. Ví dụ như Thiền Uyên chi minh giữa Tống và Liêu, nhìn thì thấy Tống bạc nhược nhưng sau cái hiệp ước đó nhà Liêu vẫn cứ phải nhập khẩu đồ đạc từ Tống hết chứ hầu như không có chuyện ngược lại. Đất Yên Vân thì vốn dĩ cũng không phải do nhà Tống làm mất (cái này phải lật về từ thời Thạch Kính Đường xa hơn nữa), nó cũng làm giảm bớt sức mạnh nhà Tống vì vùng này thời Đường vốn là nơi nuôi ngựa chủ lực. Không có ngựa chiến nên nhà Tống bị thua thiệt khá nhiều so với các nước phương Bắc như Liêu, Kim. Quân sự nhà Tống về cơ bản không yếu, điển hình là sau này dù mất nửa lãnh thổ cho nhà Kim mà đã có lúc quân Nam Tống phản kích tới sát Khai Phong. Vấn đề là nội bộ nhà Tống thường hay lục đục, các vua đời sau thì thường trọng văn mà khinh võ (bản thân các ông ý cũng là văn nhân) nên đánh có thắng hay thua thì vẫn chủ hòa chứ không chủ chiến. Từ đó làm mất rất nhiều cơ hội phản kích lấy lại lãnh thổ đã mất.
 
Đại Việt sau trận Như Nguyệt là kiệt quệ luôn.
Chỉ mấy năm đánh 3 trận chiến lớn, đánh xong kiệt quệ
Phải đẩy Lý Thường Kiệt về Thanh Hóa
Mà tao nghiên cứu phát hiện ra con mụ Ỷ Lan đéo hề hiền lành như sử Việt mô tả.
Bà này chính là tác giả đẩy Lý Thường Kiệt về Thanh Hóa một thời gian

Có cái quần què ấy.
Trận Như Nguyệt này phe mình chủ động cầu hòa.
Mất một loạt đất ở Quảng Nguyên Cao Bằng
mất 4 động ở Quảng Nguyên thui, sau đến thời Lê Thánh Tông lấy lại được nhiều hơn ở vùng biên giới rồi, một số động bên mạn Quảng Ninh thủ lĩnh địa phương xin nhập vào Đại Việt mà, đến thời nhà Mạc lại mất đi tiếp
 
Kể tao về được thời đó tao tặng cho Lý Thường Kiệt vài cái máy ủi và máy xúc thêm đội xe tải để mở đường và vận lương nhỉ
Đội máy ủi máy xúc giờ làm cho đám khai mỏ miền núi, kiếm khá lắm
 
Có cục shit chứ lấy lại được.
Vùng đất này hiện nay thuộc Trung Quốc
Lê Văn Thịnh là người duy nhất trong lịch sử có thể lấy lại đất lọt vào tay Trung Quốc
Sau này có Hoàng Công Toản đem 7 châu Hưng Hóa dâng nhà Thanh mà Lê Trịnh Tây Sơn Nguyễn không đòi được
Phải đợi hiệp ước Pháp Thanh mới đòi lại được
m đọc bài tranh chấp lãnh thổ thời Lê sơ với nhà Minh đi
 
Thực ra cá nhân tôi thấy việc là con bà thứ phi hay có phải người dân tộc Hán hay không cũng có gì quan trọng đâu, vua 1 nước không hẳn cần phải là người thuần chủng nước đó. Như Đường Thái Tông Lý Thế Dân vốn dĩ cũng mang trong mình 1 phần dòng máu người Hồ (cụ thể là bà ngoại họ Vũ Văn, họ này là họ của người Tiên Ti). Ngay cả Thiên hoàng Nhật Bản hiện tại cũng có nguồn gốc bán đảo Triều Tiên. Cụ thể là vị Thiên Hoàng thứ 50 trong lịch sử Nhật Bản có mẹ ruột là một công chúa nước Bách Tế, mà nước Bách Tế lại có tổ tiên từ hoàng tộc Cao Câu Ly. Cao Câu Ly là vương quốc cổ ngày nay ở khoảng khu Đông Bắc Trung Quốc và phía Bắc bán đảo Triều Tiên, thủ đô vương quốc này ở Bình Nhưỡng. Các Thiên Hoàng đời sau suy ra đều có trong mình dòng máu ở bán đảo Triều Tiên hết.

Hoàng tộc nhà Trần ở Việt Nam cũng được ghi rất rõ ràng là người đất Mân (ngày nay là tỉnh Phúc Kiến) tức là nếu xét ra họ cũng là người nhập cư vào đất Việt chứ không phải người bản xứ.

Cho nên dù nguồn gốc Chu Đệ (hoặc Chu Lệ, tùy cách đọc) có thế nào vẫn là hoàng đế nhà Minh chính thống thôi.
Cho thêm thông tin thiên hoàng thứ 50 là hậu duệ công chúa Hàn Quốcbạn.
 
Theo việt cộng thì trận này nhờ thằng bã chó chứ ko là mất nước
 
Thực ra mình nhìn thì thấy nhà Tống suốt ngày bị lân bang bắt nạt, tuy nhiên nhìn sâu vào thì không hẳn. Các nước xung quanh đều cải cách văn hóa giáo dục theo lề lối Tống triều hết là một sự thật không thể phủ nhận (thời tiền Lê, Việt Nam áp dụng quy chuẩn trang phục từ hoàng đế cho tới chư quan đều theo lề lối nhà Tống). Chưa kể sau những trận thua, dù phải ký những hòa ước nhìn bề ngoài thì có vẻ nhà Tống thua thiệt nhưng bên trong thì chưa chắc. Ví dụ như Thiền Uyên chi minh giữa Tống và Liêu, nhìn thì thấy Tống bạc nhược nhưng sau cái hiệp ước đó nhà Liêu vẫn cứ phải nhập khẩu đồ đạc từ Tống hết chứ hầu như không có chuyện ngược lại. Đất Yên Vân thì vốn dĩ cũng không phải do nhà Tống làm mất (cái này phải lật về từ thời Thạch Kính Đường xa hơn nữa), nó cũng làm giảm bớt sức mạnh nhà Tống vì vùng này thời Đường vốn là nơi nuôi ngựa chủ lực. Không có ngựa chiến nên nhà Tống bị thua thiệt khá nhiều so với các nước phương Bắc như Liêu, Kim. Quân sự nhà Tống về cơ bản không yếu, điển hình là sau này dù mất nửa lãnh thổ cho nhà Kim mà đã có lúc quân Nam Tống phản kích tới sát Khai Phong. Vấn đề là nội bộ nhà Tống thường hay lục đục, các vua đời sau thì thường trọng văn mà khinh võ (bản thân các ông ý cũng là văn nhân) nên đánh có thắng hay thua thì vẫn chủ hòa chứ không chủ chiến. Từ đó làm mất rất nhiều cơ hội phản kích lấy lại lãnh thổ đã mất.
Chuyện nhà Tống suýt lấy lại cố đô Khai Phong thì nhờ công của Nhạc Phi chứ có phải công của Tống Cao Tông đâu.
 
Chuyện nhà Tống suýt lấy lại cố đô Khai Phong thì nhờ công của Nhạc Phi chứ có phải công của Tống Cao Tông đâu.
Đọc có kĩ không vậy? Tôi nêu ra chi tiết đó để bạn thấy rằng quân lực nhà Tống không hề yếu, vấn đề là chính phủ trung ương luôn có chủ trương ưu tiên việc hòa hoãn với bên ngoài và đàn áp mạnh tay bên trong. Ngoại xâm thì họ thường tìm cách nhượng bộ, nhưng các phong trào khởi nghĩa ở trong nước thì tìm cách dập mạnh tay.
 
Tuổi gì vs trận xích bính liên quân lưu tôn. Đánh bại 80 vạn quân ngụy
 
Đọc có kĩ không vậy? Tôi nêu ra chi tiết đó để bạn thấy rằng quân lực nhà Tống không hề yếu, vấn đề là chính phủ trung ương luôn có chủ trương ưu tiên việc hòa hoãn với bên ngoài và đàn áp mạnh tay bên trong. Ngoại xâm thì họ thường tìm cách nhượng bộ, nhưng các phong trào khởi nghĩa ở trong nước thì tìm cách dập mạnh tay.
Thứ 1: Nếu lấy Liêu, Tây Hạ thì đúng. Nhưng Nữ Chân, Mông Cổ thì sai. Nhà Tống thua Nữ Chân, Mông Cổ trắng mắt luôn.
Thứ 2: Thời Tống chỉ có khởi nghĩa của Phương Lạp là lớn chứ có khởi nghĩa nông dân nào nữa.
 
Phải đối mặt với quân Tống ở phía bắc, liên quân Chiêm Thành – Khmer từ phía nam đánh lên, tình thế Đại Việt như nghìn cân treo sợi tóc, chỉ đi lạc một nước cờ là Đại Việt trở lại thời kỳ bắc thuộc. Cục diện phụ thuộc hoàn toàn vào kết quả trận đánh quyết định trên sông Như Nguyệt giữa quân Đại Việt và quân Tống.

Phòng tuyến sông Như Nguyệt
Đầu năm 1077, nhà Tống đưa 30 vạn quân Tống (10 vạn quạn chủ lực và 20 vạn phu phen) do chủ tướng Quách Quỳ cùng phó tướng Triệu Tiết chỉ huy vượt biên giới tiến đánh Đại Việt.

Lý Thường Kiệt cho lập phòng tuyến vững chắc ở sông Như Nguyệt chặn đứng quân Tống. Quách Quỳ thì muốn cho quân vượt sông nhằm tiến đánh vào thành Thăng Long. Quân Tống có 2 lần tổ chức tổng tấn công nhưng đều bị chặn lại phải rút về.

Đã có một lần, viên tướng Miêu Lý cùng 2.000 quân tinh nhuệ vượt qua được phòng tuyến cuối cùng của sông Như Nguyệt rồi tiến thẳng đến Thăng Long. Nhận thấy quân Tống phía sau đều bị chặn lại không thể hỗ trợ được mình, nhưng Miêu Lý vẫn quyết định đưa 2.000 quân thẳng tiến đến Thăng Long. Tới vùng Yên Phụ, Thụy Lôi thì cánh quân này bị quân Đại Việt kịp thời chặn đứng, Miêu Lý không vượt qua được phải cho quân rút về, nhưng chạy về đến sông Như Nguyệt thì cầu phao để vượt sông đã bị hủy, quân Đại Việt ở sông Như Nguyệt cũng tấn công, khiến số quân tinh nhuệ này của Tống bị diệt gần hết.

Quách Quỳ thất vọng vì quân của Miêu Lý không thể đến được Thăng Long nên tức giận xử tử viên tướng này. Nhận thấy không sao vượt sông được, Quách Quỳ quyết định không vượt sông nữa, mà cho quân phòng thủ, nhưng bề ngoài vẫn giả như chán chường, lơ là phòng bị để dụ quân Đại Việt tấn công.

Tuy nhiên Lý Thường Kiệt không rơi vào cái bẫy này mà cho các cánh quân nhỏ tập kích quấy nhiễu tiêu hao binh lực quân Tống rồi rút ngay nhằm bảo toàn lực lượng.

Thấy không dụ Đại Việt tấn công được, quân Tống cũng không vờ lơ là nữa mà bố phòng cẩn mật ngay từ phía bờ sông. Quân Tống hy vọng thủy quân đến để phối hợp cùng tiến, nhưng thủy quân Tống đã bị Lý Kế Nguyên xuất sắc đánh bại và phải rút lui.

Lúc này Phò mã Thân Cảnh Phúc cùng các quân địa phương nơi biên giới liên tục tập kích vào hậu phương quân Tống, chặn mất con đường tiếp tế nhu yếu phẩm, khiến quân Tống thiếu thốn lương thực và thuốc men, tinh thần và sức chiến đấu sa sút, quân Tống phải cho quân hỗ trợ dân phu vận chuyển nhu yếu phẩm từ bên Tống sang. Tình hình này kéo dài suốt gần 2 tháng.

Đại Việt 2 đầu thọ địch, tình thế như ngàn cân treo sợi tóc
Đúng lúc này ở phía nam Đại Việt, liên quân Chiêm Thành – Khmer do Vua Chiêm là Chế Củ 4 (Harivarman IV) tiến đánh Đại Việt, lần lượt chiếm các Châu là Minh Linh, Bố Chính, Lâm Bình. Vua Khmer là Harshavarman III hay tin quân Tống và Đại Việt đang tập trung ở sông Như Nguyệt, nên quyết định gửi thêm quân đến nhằm thừa cơ chiếm các vùng đất phía nam.

Tình thế đang thuận lợi bỗng nghịch chuyển, Đại Việt hai đầu thọ địch, quân Đại Việt phía nam chỉ toàn dân binh địa phương, không thể ngăn liên quân Chiêm – Khmer. Nếu Đại Việt chia quân ra, gửi ít quân xuống phía nam thì cũng không ngăn được liên quân Chiêm – Khmer, mà gửi nhiều quân xuống thì lại không thể chặn được quân Tống.

Tình thế vô vàn nguy hiểm, Lý Thường Kiệt quyết định không đưa quân về nam mà phải đánh quân Tống chỉ một trận là diệt, khiến quân Tống không còn sức tấn công nữa. Nhưng lúc này quân Tống bố trí phòng thủ rất nghiêm mật không có sơ hở.

Dù vậy, chủ tướng Quách Quỳ và phó tướng Triệu Tiết của quân Tống do mâu thuẫn không nhất trí với nhau nên lập trại cách xa nhau đến 60 dặm (30 cây số). Tuy nhiên quân Tống bố trí cụm quân trung gian nằm giữa 2 trại này, nên 2 trại của 2 chủ tướng có thể hỗ trợ nhau nếu bị tấn công. Quân Tống hầu hết đều tham gia chiến trường đánh Liêu quốc và Tây Hạ nên tinh nhuệ lại có nhiều kinh nghiệm, các tướng bố trí quân rất bài bản và cẩn mật.

Đội nghi binh của Hoằng Chân và Chiêu Văn
Trước tình thế đó, Lý Thường Kiệt quyết định phải có một trận đánh nghi binh trước nhằm xáo trộn đội hình phòng thủ của Tống. Mục tiêu của Đại Việt là nhắm vào trại của phó tướng Triệu Tiết, vì trại này dễ tấn công hơn so với trại quân của Quách Quỳ. Tuy nhiên Lý Thường Kiệt muốn nghi binh, giả tấn công trại chủ tướng quân Tống.

Cuộc tấn công nghi binh vô cùng quan trọng này được giao cho 2 Hoàng thân nhà Lý là Hoằng Chân và Chiêu Văn. Hai vị này đều là con trai của vua Lý Thái Tông, em trai của vua Lý Thánh Tông và là chú của vua Lý Nhân Tông.

Theo sách “Đàm Phố” của Tôn Thăng đời Tống thì Hoằng Chân có đội quân bản bộ của mình, được tập luyện trận pháp bài bản. Hoằng Chân và Chiêu Văn ở Vạn Xuân, tức là ở khu vực cực đông của chiến tuyến sông Cầu, đối diện với trại quân của Quách Quỳ.

Từ Vạn Xuân, Hoằng Chân và Chiêu Văn chỉ huy 2 vạn quân cùng 400 thuyền tiến sang trại của Quách Quỳ tấn công. Dù cuộc tấn công này không có mục tiêu chiến thắng, nhưng quân Đại Việt cần đánh mạnh và đánh thật nhằm khiến quân Tống tập trung đối phó, xao lãng đội hình phòng thủ.

Quân Việt tiến đến khu vực nhúi Nham Điền đẩy lui 5.000 kỵ binh tinh nhuệ của quân Tống tại đây. Chiếm được núi Nham Điền, quân Việt từ trên cao đánh mạnh vào trại quân Quách Quỳ, vượt qua mấy lớp phòng thủ của quân Tống ở phía ngoài, tiến được vào khu trung tâm.

Trước sức đánh dũng mãnh của quân Việt, Quách Quỳ cùng quân Tống cho rằng lần này quân Việt đã cho quân chủ lực đánh thật, nên 7.000 kỵ binh còn lại cùng các binh tướng tập trung tiêu diệt quân Đại Việt.

0.jpg

Bản đồ Như Nguyệt.
Một cuộc chiến vô cùng ác liệt diễn ra khiến 2 bên thiệt hại nhiều, quân Đại Việt dù ít hơn nhưng chiến đấu ngoan cường khiến Quách Quỳ phải cho cả đội quân trung gian đóng giữa hai trại quân Tống đến, và cả một phần quân từ trại của Triệu Tiết cũng đến yểm trợ.

Nhận thấy quân Tống đã tập trung tại đây, nhiệm vụ đã hoàn thành, quân Đại Việt liền rút lui. Quân Tống đuổi theo. Quân Đại Việt xuống thuyền, quân Tống dùng máy bắn đá bắn vào chiến thuyền khiến quân Đại Việt bị thiệt hại nhiều.

Soái thuyền của Hoằng Chân và Chiêu Văn bị trúng đá, lại bị quân Tống tập trung tấn công nên không thoát được.

Gần một nửa số quân Đại Việt tham chiến đã mất trong trận này, còn lại hơn 1 vạn quân rút lui an toàn. Sử nhà Tống cho rằng đây là trận đại thắng.

Đòn đánh quyết định
Mục tiêu của Đại Việt đã hoàn thành, trại quân của Triệu Tiết bị cô lập. Vừa khi trời tối, Lý Thường Kiệt chỉ huy đội quân 4 vạn tiến thẳng vào trại của Triệu Tiết. Cuộc tấn công khiến quân Tống bị bất ngờ trở tay không kịp. Quân trung gian giữa hai trại của Tống đã được điều đi nên quân Tống không kịp ứng phó, 3 vạn quân trong trại Triệu Tiết bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn đám tàn quân chạy thoát được về trại của Quách Quỳ.

Đến lúc này quân Tống lúc này chỉ còn lại hơn 2,3 vạn quân, trong khi đó Đại Việt còn hơn 5 vạn quân. Mặt khác quân Đại Việt có ưu thế lương thực, trong khi đó quân Tống cạn lương, binh sĩ ốm yếu.

Trong tình cảnh quân Tống khốn cùng, Lý Thường Kiệt nhanh chóng gửi thư hòa hoãn, quân Tống như chết đuối vớ được cọc liền đồng ý ngay, và rút về nước, không biết rằng liên quân Chiêm Thành – Khmer đang hăm hở tiến đến Thăng Long. Trong cuốn “Nhị Trình di thư” của nhà Tống có ghi chép rằng: “May được lời giặc nói nhũn, liền nhân đó giảng hòa. Nếu không có lời quy thuận của giặc thì làm thế nào?”

Từ phía nam, liên quân Chiêm Thành – Khmer bất ngờ nhận được tin quân Tống đã thảm bại và rút lui. Vốn định hưởng lợi từ cuộc chiến giữa Đại Việt và nhà Tống, liên quân này có tinh thần chiến đấu kém hơn, và ngay lập tức sợ hãi rút lui, đóng quân tại các Châu Minh Linh, Bố Chính, Lâm Bình đã chiếm được.

Trong tình thế đó, Lý Thường Kiệt không lập tức tiến quân chiếm lại các vùng đất ở phương nam, mà nhanh chóng để quân binh hồi phục. Cuối năm đấy (1077), ông mở cuộc tiến quân, không chỉ chiếm lại các vùng đất đã mất mà còn vượt biên giới đánh thẳng vào Chiêm Thành, chiếm được Kinh thành Phật Thệ.

Phúc tinh của nước nam
Chiến thắng của Đại Việt không chỉ nhờ vào kế hoạch tài tình của Lý Thường Kiệt trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc, mà còn có cả sự hy sinh quả cảm Hoằng Chân và Chiêu Văn cùng đội thân binh của mình.

Nếu xưa kia Ngô Quyền có trận đánh trên sông Bạch Đằng đánh bại quân Nam Hán, chấm dứt thời kỳ bắc thuộc, mở ra thời kỳ tự chủ lâu dài cho dân tộc, thì cháu 6 đời của ông là Ngô Tuấn (Lý Thường Kiệt) chỉ một trận đánh trên sông Như Nguyệt đã đập tan dã tâm xâm lược của phương bắc, kéo dài thời kỳ tự chủ cho dân tộc.

Đúng như lời vị lão nhân nói với phu nhân Hàn Diệu Chi trước khi sinh Ngô Tuấn:

“Đêm trước lão xem thiên văn thấy một ngôi phúc tinh sa xuống khu vực này nên định bụng sáng ra đi xem, nay gặp phu nhân lão đã hiểu rõ sự tình. Xin chúc mừng phu nhân. Phu nhân sắp có tin vui rồi. Nhìn sắc mặt, dáng vẻ và cốt cách của phu nhân, lão đoán chắc phu nhân sẽ sinh quý tử. Đây là 1 con người tuấn kiệt, uy danh lừng lẫy không chỉ mang lại vinh quang cho dòng họ Ngô mà còn là phúc tinh của nước Nam này nữa.”
Đọc hay quá. Cái phần bọn Chiêm Thành t ko biết luôn. 1 voka
 

Có thể bạn quan tâm

Top