Mọi thứ trong xã hội này đều vận hành theo cảm xúc ở một góc độ nào đó. Việc cố o ép bắt mình phải thay đổi làm lệch thói quen làm nên cảm giác khó chịu dần cảm xúc tiêu cực gò bó chế ngự thành ra mọi sự yêu đương tàn phai bởi một chữ nhạt. Đừng cố gắng ép bản thân vào một chuẩn mực, hãy nhẹ...
Mày khá giống t đấy... T tốn nhiều thời gian hao tâm tổn sức để định nghĩa dc t là ai, chỉ mong ước những thứ vật chất tầm thường trong mắt thiên hạ. Loanh quanh trong một cái vũng xúc cảm giờ ngoi lên vẫn chưa. T khuyên mày nên làm việc điều độ, đừng nghĩ tới việc cày ngày cày đêm, cái j tới nó tới
Chọn con vợ thông minh, biết nghĩ chứ xấu đẹp thì tùy mắt thiên hạ. Xoa lớp phấn, tô miếng son nhiều tiền thì gọt cằm, nâng mũi, hút mỡ xấu vl cũng thành đẹp đc còn thông minh là do khí chất rèn luyện.
Nếu màu chơi cỏ hay cần thì THC tồn tại trong máu, nước tiểu riêng tóc và mô mỡ có khi tới 30 ngày, đa số đều test nước tiểu và thử máu nên 5 ngày là giải hết qua thận nhé.
1,2,3,4 t Làm hết cả rồi đó m, nhưng mà các thứ trầm cảm này hãm l ở chỗ nó cứ như lớp sóng, hết đợt này đến đợt khác, dữ dội xong lại dịu êm xong lại tiếp, hy vọng với 5,6 thì t khá hơn.
T chả tâm sự với ai cả, t nghĩ hầu hết là như thế. Khi một câu nói "Tao bị trầm cảm" dc nói lên quá dễ dàng thì chả ai quan tâm cả, Nói cho họ làm gì khi họ chỉ nghe qua loa xong còn ngờ vực mình xạo l, xong t lại day dứt vì lỡ nói mấy thứ k đâu vào đâu. Những lúc suy nghĩ dồn về mệt não quá t...
Mày nói đúng đấy, ai cũng xem nhẹ bệnh tâm lý, nó một phần còn do gen nữa. Ra ngoài t mà thấy đứa trẻ nào lầm lủi là t lại nghĩ dến t trước đây rồi tự hỏi liệu sau này nó có như mình không.
Trầm cảm nó k có lý đo đâu. T chỉ nhớ một ngày đẹp trời lớp 11 t tự hỏi tại sao t tồn tại, rồi t nghe nhạc Trịnh, nghe nhạc của Lê Cát Trọng Lý, suy nghĩ sâu hơn về cuộc đời và bắt đầu tiêu cực, thời gian ôn thi đại học t lại học phương pháp ngủ của Leonardo Da Vinci nên ngày t ngủ có 3-4 tiếng...
Cả hai. T luôn nhìn thầy mặt tiêu cực của mọi vấn đề, với một việc nào đó thì thay vì nghĩ đến các kết quả tích cực thì tao luôn nghĩ đến các trường hợp xấu nhất rồi biện hộ, thay vì nghĩ cách giải quyết thì t nghĩ cách chống chế trong sự lo âu và rủi ro thất bại từ việc cỏn con tới to lớn. Tao...
Lần tao nhớ nhất là ra cầu Chương Dương ngoài Hà Nội rồi tới Vĩnh Tuy vì t k ở Hà Nội, mùa rét nước đục ngầu và chảy xiết, mưa xối xả, tao mua những thứ ngon nhất ăn rồi cứ đứng cho mưa gió tấp vô người. Người chạy xe qua chỉ buông một câu lãng nhách không hơn không kém: về đi. T nghĩ về dòng...