Hóa ra là đồng đạo. Sau đó khi chim đã mọc lông có lần tao gặp bài này:
Anh đồ tỉnh anh đồ say
Sao anh ghẹo nguyệt giữa ban ngày
Này này chị bảo cho mà biết
Chỗ ấy hang hùm chớ mó tay.
Hay như:
Lênh đênh một chiếc thuyền nan,
Một cô thiếu nữ một quan đại thần.
Ban ngày quan lớn như thần,
Ban...
Bỏ mẹ rồi, năm 2023 tao cũng bệnh một trận, ho hộc máu như chưởng HK đó mài :))
Thực tế tao không thích thơ đâu mài, gọi là ghép chữ xếp vần thôi. Nhớ hồi xưa đi học, từ lớp 3 trở đi mỗi lần đầu năm học, mua SGK mới về là tao ôm quyển Văn học các thứ đọc ngấu nghiến. Nhưng phần thơ tuyệt nhiên...
Mềnh lại nghe kể một phiên bản Mắt Biếc Todaicong khác đấy, nay chia sẻ với bạng nhé:
Tục truyền xưa ở làng Đo Đo có nhà nọ sinh được quý tử, đặt tên là Ngạn. Kỳ lạ thay, khi chào đời hài nhi chẳng khóc chẳng cười, thần sắc u uẩn, đôi mắt như ẩn chứa muôn vàn tâm sự. Quanh nhà gà vịt kêu la inh...
Cũng trong khung cảnh "Trăng sáng lờ mờ", Lão Hạc nước mắt nước mũi tèm lem, hức hức thủ thỉ với giáo Thứ về việc bán cậu Vàng đấy, Ngạn nổi tiếng Todaicong như thế mà vẫn chưa rơi vào cảnh bị con Hà Lan nó bán còn hăm hở đếm tiền giúp nó, âu cũng là phúc trong họa rầu :))
Đúng rầu bạng, cho chọt thoải mái, tặng bạng:
Chim sẽ cửng miễn ta là đực,
Dài hay ngắn cũng phải xuất ra.
Phọt xong rồi là thôi lịm hẳn,
Chầm chậm thôi sướng mới lâu tàn.
Đời chê rụt chi mà mặc cảm
Cứng tại tâm lò xo chút méo sao.
Đất ôm hạt chồi vươn chào nắng sớm,
Khó khăn rèn càng chắc...