Vậy tại sao các nước thuộc địa không căm thù người dân Ăng Lê mà còn gia nhập vào khối Thịnh Vượng Chung của chúng tôi?
Người Ăng Lê chúng tôi có những giá trị nhân bản, cai trị thuộc địa cũng nhân bản chứ không phải như anh nghĩ đâu nhé.
Ví dụ, nơi nào mà được người Ăng Lê cai trị thì nơi đó...
Người Ăng Lê bóc lột ai mà nơi nào có sự hiện diện của người Ăng Lê là nơi đó giầu có sung túc?
Tiền của chúng tôi là từ đầu óc mà ra nhé. Một con ốc bé bằng cái đinh trên máy bay chúng tôi bán 100-200 bảng, to bằng ngón út thì 3-4 nghìn bảng 1 con nhé. Chưa kể những thứ cao cấp khác. Não bộ...
Chúng tôi kiếm tiền để tiêu chứ không phải để tích trữ. Chính phủ của chúng tôi cũng khuyến khích điều này: Cứ tiêu đi, mọi chuyện sau này đã có nhà nước lo.