lại là tao đây, người trong ao hồ, ao hồ nghĩa là
cuộc sống thực, hạ lưu
tao dậy 4h30 sáng và tới chỗ khách sạn vào 4h55, may mà đéo trễ, với nỗi sợ hãi HR sẽ kiếm cớ xù lương, mất toi công sức gian khổ thiếu ngủ
tao làm 1 việc vô nghĩa nào đó ở nhà bếp hôi hám trong vòng 2 tiếng đầu tiên từ 5h-7h trong trạng thái
rất mệt mỏi, thiếu ngủ, bất lực
tao cắt cắt, xẻo xẻo, thái thái, và nó cũng nhanh, và sau đó tao phải động não để kiếm việc vô nghĩa khác để làm.
và cuối cùng,
8 tiếng nô lệ, vô nghĩa, giằng xé, đầy suy tư đã trôi qua, từ lúc trời còn mờ sáng lạnh lạnh, tới lúc 9h sáng nóng nực, tới 10h nổ lửa, tới 11h chán chường, và 12h ì ạch, và 1h, boong, tiếng chuông thả nô lệ đã reo lên, tao tìm cách đổ rác thật nhanh, lau dọn thật lẹ, để tranh thủ được chút thời gian về nhà sớm và mở chiếc máy tính thân thiện, và trở về cuộc
sống của con người càng sớm càng tốt.
tao đã lái xe máy qua những đoạn đường dài, nắng nóng, vô cảm,
và đầy suy tư, với 1 chút cảm giác sợ hãi: 1 giờ rồi, còn 6 tiếng nữa tới tối, và mình sẽ phải đi ngủ sớm
dù đéo muốn, và 4h30 sáng hôm sau lại phải cắt ngang giấc ngủ ngọt như mía lùi để lao vào màn đêm mờ sáng, để vô cái xó bếp hôi rình đó, và làm những việc vô nghĩa, phục vụ cho những con người có khuôn mặt ko đẹp, điếm, gian xảo, người Việt Nam thấp kém hơn cả mình.
8 tiếng vừa trôi qua, khá dài, nhưng nó lại ko làm cho cuộc đời mình dài hơn, nó đang bào mòn cuộc đời mình,
nó đang giết chết mình, đẩy cái mông đít mình té vào tuổi già sớm.
địa ngục ở ngay trong tao!
Nhật ký của loser, ở trong ao hồ, Việt Nam, ngày 9 tháng 10