Duckknightx
Con chim biết nói

Tụi mày, ngồi lướt XAMVN, cười sặc với drama “đấm nhau trên Đất Phật”, có thấy cái gì đó nhột nhột trong lòng không? Thầy Minh Tuệ, ông lão gầy gò với cái ruột nồi cơm điện và đôi dép rách, đang làm cả đám xammer sồn sồn, từ @AnHổ đăng tin nóng đến @atlas05 cãi nhau với @yellow.alien về chuyện xây chùa hay “khu du lịch tâm linh”. Có thằng chửi đám YouTuber bám thầy như “lũ kền kền ăn xác thối”, có đứa bảo thầy là “cây ATM di động”. Nhưng tụi mày, giữa cái mớ drama cười ra nước mắt đó, tao thấy một ngọn lửa. Thầy Tuệ không chỉ đi bộ từ Gia Lai qua Thái, qua Ấn Độ, mà còn đập tan cái vỏ lười biếng, chán đời của đám thanh niên “nằm thẳng” như tụi mình. Vậy nên, tao rủ tụi mày: bỏ mẹ cái giường, cầm ruột nồi cơm điện, cùng tao vẽ lại hành trình của thầy, sống thật một lần cho đáng!
Tao không bảo tụi mày cạo đầu, khoác áo cà sa, hay ôm nồi đi xin cơm như thầy—dù làm được thì ngầu vcl, nói thật. Nhưng nhìn thầy đi, éo cần iPhone 16, éo cần ví tiền, chỉ cần lòng tin và đôi chân, ông ấy đi khắp Đông Lào, qua xứ Phật, giữa lũ YouTuber quay phim như @Rau tập tàng chửi “giẻ rách”. Thầy không cần chùa to, không cần follower, như @atlas05 nói: “Đéo ai khống chế được ổng”. Trong khi đó, tụi mình ngày nào cũng than: lương bèo, kẹt xe, thuế má, đời chán. Tao thì thấy mình đang phí đời, phí tuổi trẻ.
Hành trình của thầy Tuệ là gì? Là dám sống, dám đi, không sợ thị phi. Ông ấy tu giữa chợ đời, giữa drama, giữa đám đông như @HoangGia88 troll “đâm nhau bằng dùi cui thịt”. Tao muốn tụi mày cùng tao vẽ lại hành trình đó, không phải đi Ấn Độ, mà là đi trong chính cuộc đời mình. Hành trang? Một cái ruột nồi cơm điện—hay nói trắng ra, là ý chí. Tụi mày không cần nhiều tiền, không cần đồ xịn, chỉ cần dám đứng dậy, bỏ cái lười, bỏ cái sợ hãi. Bắt đầu từ đâu? Có thể là đi bộ một vòng Mộc Bài, ăn cơm bụi, nói chuyện với người lạ. Hoặc xa hơn, xách ba lô qua Campuchia, ngủ lều, học cách sống tối giản. Tao từng mơ kể tụi mày nghe về tinh thần giới trẻ, về việc làm chủ đất nước. Thầy Tuệ là minh chứng sống: éo cần gì ngoài lòng tin, vậy mà ông ấy làm được.
Tao nhớ Nguyễn Tất Thành, ông Hồ hồi trẻ, tay trắng, giày rách, lăn lộn từ Pháp tới Nga, mang giấc mơ cứu nước về. Thầy Tuệ cũng thế, đi không vì fame, không vì tiền, chỉ vì sống thật. Tụi mày, đám Gen Z, Millennials, có dám làm “hậu duệ” của thầy, của ông Hồ? Không cần đánh nhau như lũ trong thread, không cần chùa to như @yellow.alien chế giễu. Chỉ cần tụi mày đồng ý: “Ừ, tao đi với mày!”. Tao không hứa hành trình này dễ, có khi nắng cháy da, có khi đói meo, nhưng ít ra tụi mình sẽ sống, sẽ cảm nhận cái chất của đời, thay vì “nằm thẳng” chờ chết.
Tụi mày, tao rủ thật lòng. Ai muốn cùng tao vẽ lại hành trình của thầy Tuệ, nhắn một câu, tao lên kế hoạch. Hành trang đơn giản: ruột nồi cơm điện, hoặc chỉ cần trái tim còn đập. Đi từ Sài Gòn qua Campuchia, hay từ Nghệ An sang Lào đều được. Miễn là đi, là sống.
Tao không bảo tụi mày cạo đầu, khoác áo cà sa, hay ôm nồi đi xin cơm như thầy—dù làm được thì ngầu vcl, nói thật. Nhưng nhìn thầy đi, éo cần iPhone 16, éo cần ví tiền, chỉ cần lòng tin và đôi chân, ông ấy đi khắp Đông Lào, qua xứ Phật, giữa lũ YouTuber quay phim như @Rau tập tàng chửi “giẻ rách”. Thầy không cần chùa to, không cần follower, như @atlas05 nói: “Đéo ai khống chế được ổng”. Trong khi đó, tụi mình ngày nào cũng than: lương bèo, kẹt xe, thuế má, đời chán. Tao thì thấy mình đang phí đời, phí tuổi trẻ.
Hành trình của thầy Tuệ là gì? Là dám sống, dám đi, không sợ thị phi. Ông ấy tu giữa chợ đời, giữa drama, giữa đám đông như @HoangGia88 troll “đâm nhau bằng dùi cui thịt”. Tao muốn tụi mày cùng tao vẽ lại hành trình đó, không phải đi Ấn Độ, mà là đi trong chính cuộc đời mình. Hành trang? Một cái ruột nồi cơm điện—hay nói trắng ra, là ý chí. Tụi mày không cần nhiều tiền, không cần đồ xịn, chỉ cần dám đứng dậy, bỏ cái lười, bỏ cái sợ hãi. Bắt đầu từ đâu? Có thể là đi bộ một vòng Mộc Bài, ăn cơm bụi, nói chuyện với người lạ. Hoặc xa hơn, xách ba lô qua Campuchia, ngủ lều, học cách sống tối giản. Tao từng mơ kể tụi mày nghe về tinh thần giới trẻ, về việc làm chủ đất nước. Thầy Tuệ là minh chứng sống: éo cần gì ngoài lòng tin, vậy mà ông ấy làm được.
Tao nhớ Nguyễn Tất Thành, ông Hồ hồi trẻ, tay trắng, giày rách, lăn lộn từ Pháp tới Nga, mang giấc mơ cứu nước về. Thầy Tuệ cũng thế, đi không vì fame, không vì tiền, chỉ vì sống thật. Tụi mày, đám Gen Z, Millennials, có dám làm “hậu duệ” của thầy, của ông Hồ? Không cần đánh nhau như lũ trong thread, không cần chùa to như @yellow.alien chế giễu. Chỉ cần tụi mày đồng ý: “Ừ, tao đi với mày!”. Tao không hứa hành trình này dễ, có khi nắng cháy da, có khi đói meo, nhưng ít ra tụi mình sẽ sống, sẽ cảm nhận cái chất của đời, thay vì “nằm thẳng” chờ chết.
Tụi mày, tao rủ thật lòng. Ai muốn cùng tao vẽ lại hành trình của thầy Tuệ, nhắn một câu, tao lên kế hoạch. Hành trang đơn giản: ruột nồi cơm điện, hoặc chỉ cần trái tim còn đập. Đi từ Sài Gòn qua Campuchia, hay từ Nghệ An sang Lào đều được. Miễn là đi, là sống.