Webland
Bò lái xe
Anh chị em trong gia đình không yêu thương nhau, thậm chí thù hằn - là do cha mẹ.
Đôi khi, những người từng ngủ chung giường, chia nhau từng miếng bánh, lại lớn lên thành những người không thể ngồi cùng bàn.
Tình anh em — tưởng là điều hiển nhiên, hóa ra lại là thứ mong manh nhất trong một gia đình.
1. Gốc rễ thường nằm ở sự thiên vị và thiếu công bằng của cha mẹ.
Một người mẹ thường xuyên nói: “Con út là nhỏ, phải nhường.”
Dần dần, đứa lớn không còn thấy mình là đứa con, mà là người giữ vai phụ cho em.
Hay trong bữa cơm, chỉ cần câu nói: “Anh mày giỏi hơn con đấy,” — cũng đủ gieo vào lòng đứa nhỏ một hạt giống đố kỵ.
Những câu nói đó, lặp đi lặp lại qua năm tháng, trở thành vết rạn nứt nhỏ trên nền móng tình thân, mà sau này, dù người lớn có quên, đứa trẻ thì không bao giờ.
2. Cha mẹ dạy con chia sẻ, nhưng không dạy con kết nối.
Có những anh chị cả lớn lên trong vai “người thay cha mẹ”, chưa bao giờ được làm trẻ con.
Mỗi khi em khóc, họ bị mắng. Mỗi khi em được khen, họ phải cười.
Đến khi trưởng thành, sự “nhường nhịn” ngày xưa hóa thành khoảng cách.
Còn đứa em — quen được bênh vực, lớn lên trong sự bảo vệ — lại chẳng bao giờ hiểu được cảm giác của người đã luôn đứng phía sau mình.
Cả hai đều thấy mình thiệt, và đều đúng, theo cách riêng.
3. Sự khan hiếm – vật chất hay cảm xúc – khiến anh em thành đối thủ.
Khi cha mẹ cãi nhau về tiền, khi trong nhà luôn thiếu một thứ gì đó — đứa trẻ học được rằng “phải giành thì mới có.”
Và thế là, tình thân dần biến thành cuộc thi ngầm: ai được mua đồ mới, ai được yêu thương nhiều hơn, ai thành công hơn sau này.
Một ngày nọ, khi trưởng thành, họ vẫn thi tiếp — chỉ khác là giải thưởng giờ mang tên “cha mẹ thương ai hơn, ai có tiếng nói hơn trong nhà.”
4. Những vết thương tuổi thơ không được chữa lành.
Người anh luôn cảm thấy mình gánh hết trách nhiệm, nhìn em vô lo mà ấm ức.
Người em cảm thấy mình mãi bị xem là “trẻ con”, muốn chứng tỏ bản thân bằng cách phản kháng.
Khi cha mẹ mất, khi chia nhà, khi bàn chuyện thờ cúng — tất cả những ký ức cũ sống dậy.
Một câu nói vô ý, một ánh nhìn, là đủ khiến mâu thuẫn 20 năm bùng lại trong 2 phút.
Cuối cùng, tình anh em không đứt vì máu, mà vì lòng tin bị bào mòn từng chút một.
Khi còn nhỏ, người ta cãi nhau vì đồ chơi.
Khi lớn, cãi nhau vì tài sản.
Nhưng đằng sau mọi cuộc tranh giành ấy, thứ họ thật sự muốn là được công nhận — được thấy, được thương.
Gia đình nào cũng có mâu thuẫn, nhưng khác biệt giữa một gia đình tan vỡ và một gia đình vẫn còn thương nhau, chỉ nằm ở một người dám dừng lại.
Dừng lại để lắng nghe, để nhìn thấy phần tổn thương trong nhau, để hiểu rằng người trước mặt không chỉ là “anh” hay “em”, mà là một đứa trẻ từng lớn lên cùng mình.
❝Tình thân không tự sinh ra – nó được nuôi bằng sự công bằng, sự thấu hiểu và một chút kiên nhẫn.❞
Cre: Trang Nguyen
Đôi khi, những người từng ngủ chung giường, chia nhau từng miếng bánh, lại lớn lên thành những người không thể ngồi cùng bàn.
Tình anh em — tưởng là điều hiển nhiên, hóa ra lại là thứ mong manh nhất trong một gia đình.
1. Gốc rễ thường nằm ở sự thiên vị và thiếu công bằng của cha mẹ.
Một người mẹ thường xuyên nói: “Con út là nhỏ, phải nhường.”
Dần dần, đứa lớn không còn thấy mình là đứa con, mà là người giữ vai phụ cho em.
Hay trong bữa cơm, chỉ cần câu nói: “Anh mày giỏi hơn con đấy,” — cũng đủ gieo vào lòng đứa nhỏ một hạt giống đố kỵ.
Những câu nói đó, lặp đi lặp lại qua năm tháng, trở thành vết rạn nứt nhỏ trên nền móng tình thân, mà sau này, dù người lớn có quên, đứa trẻ thì không bao giờ.
2. Cha mẹ dạy con chia sẻ, nhưng không dạy con kết nối.
Có những anh chị cả lớn lên trong vai “người thay cha mẹ”, chưa bao giờ được làm trẻ con.
Mỗi khi em khóc, họ bị mắng. Mỗi khi em được khen, họ phải cười.
Đến khi trưởng thành, sự “nhường nhịn” ngày xưa hóa thành khoảng cách.
Còn đứa em — quen được bênh vực, lớn lên trong sự bảo vệ — lại chẳng bao giờ hiểu được cảm giác của người đã luôn đứng phía sau mình.
Cả hai đều thấy mình thiệt, và đều đúng, theo cách riêng.
3. Sự khan hiếm – vật chất hay cảm xúc – khiến anh em thành đối thủ.
Khi cha mẹ cãi nhau về tiền, khi trong nhà luôn thiếu một thứ gì đó — đứa trẻ học được rằng “phải giành thì mới có.”
Và thế là, tình thân dần biến thành cuộc thi ngầm: ai được mua đồ mới, ai được yêu thương nhiều hơn, ai thành công hơn sau này.
Một ngày nọ, khi trưởng thành, họ vẫn thi tiếp — chỉ khác là giải thưởng giờ mang tên “cha mẹ thương ai hơn, ai có tiếng nói hơn trong nhà.”
4. Những vết thương tuổi thơ không được chữa lành.
Người anh luôn cảm thấy mình gánh hết trách nhiệm, nhìn em vô lo mà ấm ức.
Người em cảm thấy mình mãi bị xem là “trẻ con”, muốn chứng tỏ bản thân bằng cách phản kháng.
Khi cha mẹ mất, khi chia nhà, khi bàn chuyện thờ cúng — tất cả những ký ức cũ sống dậy.
Một câu nói vô ý, một ánh nhìn, là đủ khiến mâu thuẫn 20 năm bùng lại trong 2 phút.
Cuối cùng, tình anh em không đứt vì máu, mà vì lòng tin bị bào mòn từng chút một.
Khi còn nhỏ, người ta cãi nhau vì đồ chơi.
Khi lớn, cãi nhau vì tài sản.
Nhưng đằng sau mọi cuộc tranh giành ấy, thứ họ thật sự muốn là được công nhận — được thấy, được thương.
Gia đình nào cũng có mâu thuẫn, nhưng khác biệt giữa một gia đình tan vỡ và một gia đình vẫn còn thương nhau, chỉ nằm ở một người dám dừng lại.
Dừng lại để lắng nghe, để nhìn thấy phần tổn thương trong nhau, để hiểu rằng người trước mặt không chỉ là “anh” hay “em”, mà là một đứa trẻ từng lớn lên cùng mình.
❝Tình thân không tự sinh ra – nó được nuôi bằng sự công bằng, sự thấu hiểu và một chút kiên nhẫn.❞
Cre: Trang Nguyen
