Huhuvay
Trẻ trâu
Chào mọi người. Mình là nữ, 21 tuổi, đang là sinh viên năm cuối của 1 trường ĐH top ở Hà Nội. Mình sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình có truyền thống gia giáo có điều kiện, họ hàng người thân 3 đời làm trong cơ quan nhà nước cùng 1 ngành. Từ bé đến lớn, mình sống như một cô công chúa nhỏ trong vòng tay bố mẹ, được chăm sóc, quan tâm, chiều chuộng vô điều kiện, gần như mình muốn gì là đều có. Sau khi đỗ vào 1 trường ĐH top ở HN với số điểm gần bằng thủ khoa tỉnh mình năm ấy, cuộc đời bước sang 1 trang mới. Lên HN bố mua cho 1 căn cccc ở riêng, mua xe cho tiện đi lại, hàng tháng tiền học lẫn sinh hoạt phí (tầm 15-20tr/tháng) đều được bố chu cấp đầy đủ, chưa kể xin thêm. Vì vậy, mình chưa từng phải đi làm thêm bao giờ, chưa từng biết đến những công việc như bưng bê phục vụ, gia sư hay chạy tiệc cưới...v.v.. mà các bạn sinh viên khác thường làm. Công việc thực tập của mình cũng là do bố xin cho, ở công ty đối tác làm việc với bố, tính mình cũng dễ nói chuyện, hoà đồng nên môi trường làm việc toàn người lớn 8x,7x ai cũng quý và giúp đỡ mình, phần cũng là vì nể bố mình.
Bố mình là sếp ở 1 cơ quan nhà nước, đợt vừa rồi bố mình cùng đội ngũ cán bộ ở cơ quan đó bị bắt tạm giam, đến nay cũng đã vài tháng. Lúc biết tin, mình sốc, gia đình tận dụng toàn bộ các mối quan hệ có thể để cứu bố ra ngoài. Nhưng vụ đó khá lớn (chưa lên báo đâu vì bên tổng cty đã lo việc truyền thông rồi) nên cuối cùng bố bị bắt đi tạm giam. Mà chắc mng đều biết tạm giam còn khổ hơn đi tù trên các trại lớn, nói không ngoa chứ thực sự như nuôi nhốt gia súc trong cái buồng 8m2 5 người ở, ăn uống còn ko đầy đủ bằng mng cho pet ăn. Mỗi lần vào gặp bố là mất 30tr, tháng gặp 1 lần, chưa kể tiền chạy vạy cho giám thị với trưởng khu. Mới 3 tháng mà số tiền đã lên tới vài trăm triệu chỉ dành cho việc cải thiện cs của bố trong trại. Đương nhiên, bố là trụ cột kinh tế chính trong gđ, mẹ và chị gái cũng đi làm nhà nước, lương gộp lại 20tr 1 tháng, ko bõ bèn gì so với số tiền đã chảy ra khỏi túi.
Từ đó cuộc sống của mình bước sang trang khác, mình ko còn cảm thấy đây là cái nhà đúng nghĩa nữa, lúc nào cũng có không khí tiêu cực bao trùm xung quanh, mẹ thì toàn dùng những lời lẽ tiêu cực, than vãn khi nói chuyện với mình mặc dù mình đang ở HN 1 mình. Dần dần mình chẳng còn muốn về nhà nữa, vì cứ về là chửi bới, than nghèo kể khổ, nói chuyện tiền nong ngay trong bữa tiệc sinh nhật mình, lúc nào cũng chữ tiền dính ở mồm khiến mình nuốt không trôi. Trong khi 1 tháng mẹ cũng chỉ chu cấp cho mình 4tr, mình vốn hiểu chuyện nên cũng chẳng dám đòi hỏi gì thêm, chi tiêu thì dè sẻn ko còn thoáng tay như trước nữa, mình luôn tìm cách để tặng quà lại cho mẹ hay mua đồ biếu mẹ.
Sinh nhật mình về quê, mọi năm sinh nhật đều ăn 3 bữa, bây h ko được tổ chức nữa mình cũng chấp nhận, nhưng vừa đặt mông ngồi xuống ghế là dạy đời, bắt mình phải tìm người ở ghép chung trong cái căn hộ chỉ có đúng 1 phòng ngủ đó chỉ bởi vì gọi điện mình ko nghe máy 1 lần, chì chiết mình nghỉ hè tại sao ko đi học lại không về quê mặc dù mình còn phải đi thực tập, đay nghiến về chuyện tiền nong, mặc dù như mình kể trên mình cũng chưa từng mở mồm ra xin tiền mẹ 1 đồng nào. Lúc nào cũng gọi điện thoại bắt mình phải về quê, nhưng cứ về là những sự việc đó lặp lại. Mình ko hợp với tính chị gái, bởi tính huênh hoang coi thường người khác, luôn cho là bản thân khôn hơn người trong khi trong quá khứ đã từng phá mấy tỉ của bố, nên mình sinh ra tâm lí khinh bỉ, ko muốn tiếp xúc nói chuyện. Mng tưởng tượng ngồi cùng 1 mâm trong nhà hàng, cả mẹ với chị dồn dập tấn công mình, mình chỉ biết ngồi im ko cãi lại câu nào, vì mình biết người duy nhất luôn bênh vực bảo vệ mình đang ngồi tù mất rồi. Đó là ngày sinh nhật tệ nhất đời mình, ko lời chúc mừng, ko 1 món quà, chỉ có những lời lẽ như mũi dao chĩa vào cô gái 21t còn ko hiểu mình đã làm gì sai. Mình ko trách họ, cũng vì cuộc sống áp lực quá, trách nhiệm đổ dồn lên vai mẹ đã biến mẹ từ 1 phu nhân vợ sếp thành người đàn bà chanh chua, ngoa ngoắt, trút giận lên con cái, muốn kiểm soát con từ cuộc sống đến công việc, mẹ mình còn nhắn tin cho sếp mình để quản thúc như kiểu ngày xưa đi học luôn nhắn tin với giáo viên để hỏi xem mình làm gì.
Mình thấy bức bối ngột ngạt quá, nghĩ đến cảnh về quê là thấy phát sợ vì sự kiểm soát đến từ chính gia đình, mà bản thân mình vốn là 1 đứa ngoan, học giỏi, nghe lời, ko rượu chè bar pub, ko tệ nạn xã hội, chỉ đi học đi chơi đi làm rồi về nhà. Nhiều lúc đêm về nằm nhớ bố quá mình ko kìm được nước mắt, đúng là gđ thiếu đi trụ cột cũng như làm nhà mà ko có móng, nó sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào. Bố đi tù, cuộc sống lên voi xuống chó trong nháy mắt, từ 1 cô tiểu thư ko cần động 1 cái móng tay vào bất cứ việc gì, giờ phải tự bươn chải, chịu sự vùi dập đến từ chính những người thân xung quanh. Nhiều khi cũng chỉ muốn sống yên ổn không ai động đến mình thôi nghĩ cũng khó !
Bố mình là sếp ở 1 cơ quan nhà nước, đợt vừa rồi bố mình cùng đội ngũ cán bộ ở cơ quan đó bị bắt tạm giam, đến nay cũng đã vài tháng. Lúc biết tin, mình sốc, gia đình tận dụng toàn bộ các mối quan hệ có thể để cứu bố ra ngoài. Nhưng vụ đó khá lớn (chưa lên báo đâu vì bên tổng cty đã lo việc truyền thông rồi) nên cuối cùng bố bị bắt đi tạm giam. Mà chắc mng đều biết tạm giam còn khổ hơn đi tù trên các trại lớn, nói không ngoa chứ thực sự như nuôi nhốt gia súc trong cái buồng 8m2 5 người ở, ăn uống còn ko đầy đủ bằng mng cho pet ăn. Mỗi lần vào gặp bố là mất 30tr, tháng gặp 1 lần, chưa kể tiền chạy vạy cho giám thị với trưởng khu. Mới 3 tháng mà số tiền đã lên tới vài trăm triệu chỉ dành cho việc cải thiện cs của bố trong trại. Đương nhiên, bố là trụ cột kinh tế chính trong gđ, mẹ và chị gái cũng đi làm nhà nước, lương gộp lại 20tr 1 tháng, ko bõ bèn gì so với số tiền đã chảy ra khỏi túi.
Từ đó cuộc sống của mình bước sang trang khác, mình ko còn cảm thấy đây là cái nhà đúng nghĩa nữa, lúc nào cũng có không khí tiêu cực bao trùm xung quanh, mẹ thì toàn dùng những lời lẽ tiêu cực, than vãn khi nói chuyện với mình mặc dù mình đang ở HN 1 mình. Dần dần mình chẳng còn muốn về nhà nữa, vì cứ về là chửi bới, than nghèo kể khổ, nói chuyện tiền nong ngay trong bữa tiệc sinh nhật mình, lúc nào cũng chữ tiền dính ở mồm khiến mình nuốt không trôi. Trong khi 1 tháng mẹ cũng chỉ chu cấp cho mình 4tr, mình vốn hiểu chuyện nên cũng chẳng dám đòi hỏi gì thêm, chi tiêu thì dè sẻn ko còn thoáng tay như trước nữa, mình luôn tìm cách để tặng quà lại cho mẹ hay mua đồ biếu mẹ.
Sinh nhật mình về quê, mọi năm sinh nhật đều ăn 3 bữa, bây h ko được tổ chức nữa mình cũng chấp nhận, nhưng vừa đặt mông ngồi xuống ghế là dạy đời, bắt mình phải tìm người ở ghép chung trong cái căn hộ chỉ có đúng 1 phòng ngủ đó chỉ bởi vì gọi điện mình ko nghe máy 1 lần, chì chiết mình nghỉ hè tại sao ko đi học lại không về quê mặc dù mình còn phải đi thực tập, đay nghiến về chuyện tiền nong, mặc dù như mình kể trên mình cũng chưa từng mở mồm ra xin tiền mẹ 1 đồng nào. Lúc nào cũng gọi điện thoại bắt mình phải về quê, nhưng cứ về là những sự việc đó lặp lại. Mình ko hợp với tính chị gái, bởi tính huênh hoang coi thường người khác, luôn cho là bản thân khôn hơn người trong khi trong quá khứ đã từng phá mấy tỉ của bố, nên mình sinh ra tâm lí khinh bỉ, ko muốn tiếp xúc nói chuyện. Mng tưởng tượng ngồi cùng 1 mâm trong nhà hàng, cả mẹ với chị dồn dập tấn công mình, mình chỉ biết ngồi im ko cãi lại câu nào, vì mình biết người duy nhất luôn bênh vực bảo vệ mình đang ngồi tù mất rồi. Đó là ngày sinh nhật tệ nhất đời mình, ko lời chúc mừng, ko 1 món quà, chỉ có những lời lẽ như mũi dao chĩa vào cô gái 21t còn ko hiểu mình đã làm gì sai. Mình ko trách họ, cũng vì cuộc sống áp lực quá, trách nhiệm đổ dồn lên vai mẹ đã biến mẹ từ 1 phu nhân vợ sếp thành người đàn bà chanh chua, ngoa ngoắt, trút giận lên con cái, muốn kiểm soát con từ cuộc sống đến công việc, mẹ mình còn nhắn tin cho sếp mình để quản thúc như kiểu ngày xưa đi học luôn nhắn tin với giáo viên để hỏi xem mình làm gì.
Mình thấy bức bối ngột ngạt quá, nghĩ đến cảnh về quê là thấy phát sợ vì sự kiểm soát đến từ chính gia đình, mà bản thân mình vốn là 1 đứa ngoan, học giỏi, nghe lời, ko rượu chè bar pub, ko tệ nạn xã hội, chỉ đi học đi chơi đi làm rồi về nhà. Nhiều lúc đêm về nằm nhớ bố quá mình ko kìm được nước mắt, đúng là gđ thiếu đi trụ cột cũng như làm nhà mà ko có móng, nó sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào. Bố đi tù, cuộc sống lên voi xuống chó trong nháy mắt, từ 1 cô tiểu thư ko cần động 1 cái móng tay vào bất cứ việc gì, giờ phải tự bươn chải, chịu sự vùi dập đến từ chính những người thân xung quanh. Nhiều khi cũng chỉ muốn sống yên ổn không ai động đến mình thôi nghĩ cũng khó !