Bác Quách Thái Công khịa đểu bác Cả Chọng nhân kỉ niệm 1 năm ngày mất của bác Cả

“Chết có đem theo được đâu”! Một câu nói sáo rỗng, đầy tiếc nuối
(Bài viết bởi nhà thiết kế nội thất Quách Thái Công)
Có một câu mà còn nhiều người hay buông ra mỗi khi thấy ai đó sống đẹp, sống giàu, sống có gu, như thể họ vừa phát hiện ra một chân lý sâu sắc lắm: “Chết có đem theo được đâu.”
Câu đó thường xuất hiện khi họ nhìn thấy người khác mua một chiếc xe đắt tiền, xây một ngôi nhà sang trọng, dùng một chiếc ly pha lê Saint-Louis, đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe hay ăn một bữa tối trong không gian đẹp. Với họ, bất cứ ai đang tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn đều đáng bị nhắc nhở về cái chết. Như thể việc sống đẹp là một tội lỗi xa hoa cần phải được cảnh tỉnh.
Nghe qua thì tưởng như lời nhắn gửi về sự vô thường. Nhưng thật ra, nó không mang tinh thần giác ngộ, mà thường xuất phát từ một tâm thế thiển cận, ganh tị, và đầy tiếc nuối. Một người sống thanh thản, có đủ nhận thức, sẽ không dùng cái chết để biện hộ cho nỗi sợ sống.
Ai cũng biết, chết thì không thể mang theo gì. Nhưng câu hỏi không phải là “mang theo được không”, mà là: “sống để làm gì?”
Người hiểu sống sẽ không đợi đến lúc lìa đời để mới nghĩ tới giá trị. Họ sống với thẩm mỹ, với kỷ luật, với lòng biết ơn từng khoảnh khắc. Họ chọn ở một không gian đẹp, ăn bằng bộ dĩa bạc, thắp một cây nến thơm vào buổi tối, không phải vì muốn “mang theo” gì cả, mà vì họ tôn trọng đời sống này. Sống trọn là một dạng đạo đức.
Ngược lại, những người hay buông câu “chết có đem theo được đâu” thường là những người chưa từng biết hưởng thụ một cách văn minh. Họ tiếc từng đồng, ngại từng trải nghiệm, sống dè chừng, phán xét, và khi nhìn thấy người khác sống đẹp, họ đau. Và họ nói.
Nhưng sự thật là, người biết sống không cần mang theo gì khi chết, vì họ đã để lại rất nhiều: một căn nhà đẹp, một ký ức khó quên, một buổi tiệc tử tế, một tinh thần sống truyền cảm hứng, một nhân cách khiến người khác phải nhớ đến, dù chỉ trong im lặng.
Và đúng như ông bà ta đã dạy: “Cọp chết để da, người ta chết để tiếng.” Không ai mang theo được vật chất, nhưng giá trị sống thì ở lại rất lâu. Da con cọp có thể quý, nhưng tiếng của một con người mới là thứ để lại hoặc bị khinh thường sau khi họ rời khỏi cuộc đời này.
Câu nói “chết có đem theo được đâu” không phải là một triết lý, mà là tiếng thở dài của những người đã sống quá hẹp, quá tiếc, quá sợ, và bây giờ đang tự ru mình, mỗi khi đứng trước một điều gì đó đẹp đẽ mà họ không dám với tới. Họ không còn tin mình xứng đáng, nên họ gán cho người khác là khoe mẽ, phù phiếm. Thấy người phụ nữ ăn mặc đẹp đi vào nhà hàng sang trọng, là họ nghĩ ngay đến hóa đơn. Thấy một người đàn ông lái xe sang, là họ nghĩ đến “khoe của”. Trong đầu họ, cái đẹp không còn là để thưởng thức, mà là để phán xét.
Điều đáng buồn nhất, không phải là cái chết. Mà là khi còn sống, họ không ký ức đẹp, không xúc cảm thật, không khoảnh khắc tự do. Chỉ có sợ hãi, ganh tị, và những câu nói dùng để bào chữa cho một cuộc đời đã bỏ lỡ quá nhiều.
Đừng sợ cái chết. Đừng sợ việc không thể mang theo điều gì khi chết. Hãy sợ một cuộc đời trống rỗng, nhạt nhòa, và không để lại gì cả. Đừng dùng cái chết để biện hộ cho một cuộc đời chưa từng dám sống. Mà nên sợ một tâm hồn chưa từng mở ra và chỉ biết nhìn người khác sống rồi buông ra một câu nói: “Chết có đem theo được đâu.”
 
Người ta nói “chết có đem theo được đâu” là nhắc cho những người bán sức bán mạng bán linh hồn bán lương tâm để mong có nhiều tiền nhiều của, mờ mắt mất lý trí vì lòng tham, chứ đéo ai nói câu đấy để nhắc là đừng tiêu tiền. Tiền mình làm ra muốn tiêu kiểu gì thì tiêu, nhưng đừng có bám chấp vào nó, để phút cuối đời sợ hãi “rồi cái nhà này ai ở, xe mình ai đi, tiền mình ai tiêu?” và chết không nhắm mắt.
 
Dậy mà xem sống sao mà đến thằng bê đê bóng chúa nó còn cà khịa nè mày.

189133.jpg
 
Thằng ******** nào cũng tự nhận vô thần, vậy mà gần sắp chết thì bắt đầu nói về thế giới bên kia, qua đó sẽ gặp người này, người kia. Nếu tụi nó thật sự tin chết là hết theo suy nghĩ của nhiều người vô thần thì không chỉ tiền bạc, đến cái danh dự cũng chỉ là một thứ ảo tưởng, mang tính chủ quan, tạm bợ và chết cũng đéo mang theo được đâu.
 

Được cái câu mà thằng đồng cô này nói với cái mà nó làm ko giống nhau lắm, phong cách ăn mặc kết hợp cái mặt phèn ỉa ra, giày với quần áo đéo ăn nhập tí gì, nhăn nhúm rẻ tiền, nhìn giống mấy thằng sale bds mạt hạng trời tây hoặc sale nhà ở xã hội, vào các nhà giàu châu âu nhìn trang trí thôi cũng đã thấy khác hẳn với những gì thằng châu âu nửa mùa này làm rồi, đúng kiểu cứt trâu loại 3 cứ học đòi socola loại 1.
 
Thằng ******** nào cũng tự nhận vô thần, vậy mà gần sắp chết thì bắt đầu nói về thế giới bên kia, qua đó sẽ gặp người này, người kia. Nếu tụi nó thật sự tin chết là hết theo suy nghĩ của nhiều người vô thần thì không chỉ tiền bạc, đến cái danh dự cũng chỉ là một thứ ảo tưởng, mang tính chủ quan, tạm bợ và chết cũng đéo mang theo được đâu.
Gặp tao tao cho tắm chảo dầu
 
Không, danh dự không phải là điều cao quý nhất. Mặc dù danh dự rất quan trọng và có giá trị, nó không phải là yếu tố duy nhất quyết định giá trị của một người hay một cuộc đời. Có những thứ còn cao quý hơn danh dự, như tình yêu, lòng nhân ái, sự trung thực, và sự đóng góp cho xã hội.

Cuộc sống có nhiều giá trị khác, như tình yêu thương gia đình, bạn bè, sự cống hiến cho cộng đồng, và việc theo đuổi những đam mê cá nhân. Những giá trị này có thể quan trọng hơn, hoặc ít nhất là ngang bằng với danh dự. Một cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa thường là kết quả của sự cân bằng giữa nhiều giá trị khác nhau, bao gồm cả danh dự, nhưng không chỉ riêng danh dự.
 

Có thể bạn quan tâm

Top