Bài t mới đọc, thấy cũng dc nên share về đây.
Làm thế nào việc nghiên cứu cái chết giúp ta hiểu sâu hơn về sự hiện diện trong đời sống hằng ngày ?
Sergei Rachmaninoff đang nằm hấp hối trong căn nhà ở Beverly Hills. Gia đình và bạn bè vây quanh, căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng đặc biệt thường xuất hiện trong những giờ phút cuối đời. Rồi một điều bất ngờ xảy ra:
Nhà soạn nhạc mở mắt và hỏi những người có mặt: “Mọi người có nghe thấy giai điệu tuyệt đẹp này không? Âm nhạc đẹp đến choáng ngợp?”
Mọi người lập tức đáp: “Không, không có âm nhạc nào cả.”
Rachmaninoff khẳng định lại: “Có chứ, mọi người không nghe thấy sao? Giai điệu đẹp đến… ”
Họ vẫn giữ nguyên câu trả lời: “Không, chẳng có gì cả.”
Cuối cùng, Rachmaninoff chấp nhận: “Được thôi. Vậy thì âm nhạc chỉ ở trong đầu tôi.”
Ông nằm xuống và qua đời.
Điều Lẽ Ra Ta Có Thể Học Được:
Khoảnh khắc ấy ám ảnh tôi suốt những năm nghiên cứu tâm lý học về cái chết và sự chết. Không phải vì Rachmaninoff đã nghe thấy điều gì vì điều đó chúng ta không bao giờ biết được. Điều mà tôi ám ảnh và tiếc nuối là vì cơ hội đã bị bỏ lỡ.
Sẽ tốn gì cho những người có mặt nếu họ hỏi: “Ông đang nghe loại nhạc nào vậy? Ông có thể mô tả không? Hoặc ngân nga để chúng tôi ghi lại?”
Ở nhiều cấp độ, cảnh tượng này cô đọng một vấn đề chúng tôi thường xuyên đối mặt: khi ai đó kể về một trải nghiệm không khớp với nhận thức của chúng ta, phản ứng đầu tiên thường là phủ nhận, thay vì tìm hiểu.
Thế nhưng trong lĩnh vực nghiên cứu những trải nghiệm cận kề cái chết, chính những điều bất thường này lại là dữ liệu quý giá nhất. Và nếu không phải dữ liệu, thì ít nhất cũng là cơ hội để tiếp xúc một cách nhẹ nhàng và nhân bản.
Tôi chia sẻ câu chuyện này với tất cả những ai muốn tham gia nghiên cứu của chúng tôi như một dạng “tài liệu bắt buộc”.
Vì tôi muốn tránh lặp lại sai lầm ấy :
- Nói “Không, chẳng có âm nhạc nào”
- Thay vì hỏi “Ông nghe gì vậy?”.
Điều đó không có nghĩa chúng ta xem mọi lời kể là sự thật khách quan, đúng theo hiện thực. Bản thân người kể nhiều khi cũng không khẳng định như thế.
Họ chỉ nói: “Đây là điều tôi đang trải nghiệm.”
Nhưng chỉ vậy thôi đôi lúc cũng đủ khiến ta đối mặt với những câu hỏi thực sự.
Làm thế nào việc nghiên cứu cái chết giúp ta hiểu sâu hơn về sự hiện diện trong đời sống hằng ngày ?
Sergei Rachmaninoff đang nằm hấp hối trong căn nhà ở Beverly Hills. Gia đình và bạn bè vây quanh, căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng đặc biệt thường xuất hiện trong những giờ phút cuối đời. Rồi một điều bất ngờ xảy ra:
Nhà soạn nhạc mở mắt và hỏi những người có mặt: “Mọi người có nghe thấy giai điệu tuyệt đẹp này không? Âm nhạc đẹp đến choáng ngợp?”
Mọi người lập tức đáp: “Không, không có âm nhạc nào cả.”
Rachmaninoff khẳng định lại: “Có chứ, mọi người không nghe thấy sao? Giai điệu đẹp đến… ”
Họ vẫn giữ nguyên câu trả lời: “Không, chẳng có gì cả.”
Cuối cùng, Rachmaninoff chấp nhận: “Được thôi. Vậy thì âm nhạc chỉ ở trong đầu tôi.”
Ông nằm xuống và qua đời.
Điều Lẽ Ra Ta Có Thể Học Được:
Khoảnh khắc ấy ám ảnh tôi suốt những năm nghiên cứu tâm lý học về cái chết và sự chết. Không phải vì Rachmaninoff đã nghe thấy điều gì vì điều đó chúng ta không bao giờ biết được. Điều mà tôi ám ảnh và tiếc nuối là vì cơ hội đã bị bỏ lỡ.
Sẽ tốn gì cho những người có mặt nếu họ hỏi: “Ông đang nghe loại nhạc nào vậy? Ông có thể mô tả không? Hoặc ngân nga để chúng tôi ghi lại?”
Ở nhiều cấp độ, cảnh tượng này cô đọng một vấn đề chúng tôi thường xuyên đối mặt: khi ai đó kể về một trải nghiệm không khớp với nhận thức của chúng ta, phản ứng đầu tiên thường là phủ nhận, thay vì tìm hiểu.
Thế nhưng trong lĩnh vực nghiên cứu những trải nghiệm cận kề cái chết, chính những điều bất thường này lại là dữ liệu quý giá nhất. Và nếu không phải dữ liệu, thì ít nhất cũng là cơ hội để tiếp xúc một cách nhẹ nhàng và nhân bản.
Tôi chia sẻ câu chuyện này với tất cả những ai muốn tham gia nghiên cứu của chúng tôi như một dạng “tài liệu bắt buộc”.
Vì tôi muốn tránh lặp lại sai lầm ấy :
- Nói “Không, chẳng có âm nhạc nào”
- Thay vì hỏi “Ông nghe gì vậy?”.
Điều đó không có nghĩa chúng ta xem mọi lời kể là sự thật khách quan, đúng theo hiện thực. Bản thân người kể nhiều khi cũng không khẳng định như thế.
Họ chỉ nói: “Đây là điều tôi đang trải nghiệm.”
Nhưng chỉ vậy thôi đôi lúc cũng đủ khiến ta đối mặt với những câu hỏi thực sự.