Bản án chế độ thực dân - Ver bão lũ 2025

Lồn trâu xào khế

Thôi vậy thì bỏ
Dưới đây là bảng so sánh giữa chế độ phong kiến Việt Nam xưachế độ xã hội chủ nghĩa Việt Nam hiện nay, với trọng tâm là thực tế vận hành và trách nhiệm nhà nước với dân (không bàn về lý thuyết).

Tiêu chíChế độ phong kiến (Việt Nam xưa)Chế độ xã hội chủ nghĩa (Việt Nam hiện nay)
1. Cơ cấu quyền lựcVua nắm toàn quyền, nhưng có hệ thống quan lại giám sát, tấu sớ, và có thể bị cách chức nếu làm saiĐảng lãnh đạo tuyệt đối, Nhà nước thực thi; người dân có quyền bầu cử nhưng thực tế không ảnh hưởng trực tiếp đến bộ máy quyền lực
2. Cơ chế xét xử và tái thẩm ánCó thể tái thẩm các vụ án oan nếu vua hoặc triều đình xét thấy chưa thỏa đáng (như vụ án Lệ Chi Viên, Nguyễn Trãi được minh oan sau)Có quy trình kháng cáo – giám đốc thẩm, nhưng thực tế rất hiếm vụ được xử lại, và nhiều vụ oan sai không được phục hồi hoặc kéo dài nhiều năm.
3. Trách nhiệm khi có thiên tai, mất mùaTriều đình xuất kho lương cứu đói, miễn thuế, mở chẩn tế; quan địa phương bị khiển trách nếu để dân chết đóiCó chính sách cứu trợ và quỹ phòng chống thiên tai, nhưng việc thực thi thường chậm, nặng về hình thức, người dân phải tự lo là chính
4. Chính sách thuếĐánh thuế ruộng đất, lao dịch; triều đình có thể giảm miễn thuế khi thiên taiĐánh thuế qua nhiều hình thức (VAT, thuế thu nhập...), thuế không giảm rõ ràng dù dân khó khăn hoặc thiên tai
5. Mức độ liêm khiết của quan lạiCó luật nghiêm, nếu tham ô bị xử nặng (chém, cách chức, đày đi); nhưng vẫn có nạn tham nhũng địa phươngCó quy định chống tham nhũng, song thực tế tham nhũng hệ thống phổ biến, xử lý thường chọn lọc, không triệt để
6. Trách nhiệm với dân nghèoCó các chính sách “cứu tế”, “phát chẩn”, triều đình lập kho thóc dự trữCó chính sách an sinh (trợ cấp, bảo hiểm), nhưng mức hỗ trợ thấp, thủ tục phức tạp, không đủ sống
7. Quan hệ giữa dân và chính quyềnDân thần phục nhưng có thể trực tiếp dâng sớ, đánh trống kêu oan, thậm chí kiện lên vuaDân có quyền khiếu nại, tố cáo, nhưng thực tế việc tiếp dân và giải quyết rất hạn chế, dễ bị gây khó
8. Giáo dục và đạo lý trị quốcĐề cao Nho giáo: “dân vi bản” (coi dân là gốc), quan phải tu thân – tề gia – trị quốcĐề cao lý tưởng “vì dân”, “của dân, do dân”, nhưng trong thực tế còn khoảng cách lớn giữa lời nói và hành động
9. Phản hồi của dân với chính quyềnCó thể được nghe qua sớ dân, qua lời can gián của trung thầnDân phản ánh qua báo chí, mạng xã hội, nhưng dễ bị kiểm duyệt, hạn chế tự do ngôn luận
10. Hiệu quả quản lý xã hộiGọn nhẹ, gần dân hơn, nhưng phụ thuộc vào đức vua và quan lạiCó bộ máy hiện đại, nhưng cồng kềnh, chồng chéo, hiệu quả thấp, nhiều tầng nấc trung gian

👉 Tổng kết:

  • Phong kiến Việt Nam xưa: Tuy là quân chủ tập quyền, nhưng trong nhiều triều đại vẫn có cơ chế kiểm soát, nhân đạo hơn trong cứu tế, và có khả năng sửa sai ở mức tối cao (qua vua).

  • Hiện nay: Có hệ thống hiện đại và pháp luật rõ ràng, nhưng việc thực thi thường xa dân, thiếu minh bạch, và ít trách nhiệm thực tế khi xảy ra sai phạm hay thiên tai.


Chatgpt
 
Về chính trị, chúng tuyệt đối không cho nhân dân ta một chút tự do dân chủ nào.

Chúng thi hành những luật pháp dã man. Chúng lập ba chế độ khác nhau ở Trung, Nam, Bắc để ngăn cản việc thống nhất nước nhà của ta, để ngăn cản dân tộc ta đoàn kết.

Chúng lập ra nhà tù nhiều hơn trường học. Chúng thẳng tay chém giết những người yêu nước thương nòi của ta. Chúng tắm các cuộc khởi nghĩa của ta trong những bể máu.

Chúng ràng buộc dư luận, thi hành chính sách ngu dân.

Chúng dùng thuốc phiện, rượu cồn để làm cho nòi giống ta suy nhược.

Về kinh tế, chúng bóc lột dân ta đến tận xương tủy, khiến cho dân ta nghèo nàn, thiếu thốn, nước ta xơ xác, tiêu điều.

Chúng cướp không ruộng đất, hầm mỏ, nguyên liệu.

Chúng giữ độc quyền in giấy bạc, xuất cảng và nhập cảng.

Chúng đặt ra hàng trăm thứ thuế vô lý, làm cho dân ta, nhất là dân cày và dân buôn, trở nên bần cùng.

Chúng không cho các nhà tư sản ta ngóc đầu lên. Chúng bóc lột công nhân ta một cách vô cùng tàn nhẫn.
 
Dưới đây là bảng so sánh giữa chế độ phong kiến Việt Nam xưachế độ xã hội chủ nghĩa Việt Nam hiện nay, với trọng tâm là thực tế vận hành và trách nhiệm nhà nước với dân (không bàn về lý thuyết).

Tiêu chíChế độ phong kiến (Việt Nam xưa)Chế độ xã hội chủ nghĩa (Việt Nam hiện nay)
1. Cơ cấu quyền lựcVua nắm toàn quyền, nhưng có hệ thống quan lại giám sát, tấu sớ, và có thể bị cách chức nếu làm saiĐảng lãnh đạo tuyệt đối, Nhà nước thực thi; người dân có quyền bầu cử nhưng thực tế không ảnh hưởng trực tiếp đến bộ máy quyền lực
2. Cơ chế xét xử và tái thẩm ánCó thể tái thẩm các vụ án oan nếu vua hoặc triều đình xét thấy chưa thỏa đáng (như vụ án Lệ Chi Viên, Nguyễn Trãi được minh oan sau)Có quy trình kháng cáo – giám đốc thẩm, nhưng thực tế rất hiếm vụ được xử lại, và nhiều vụ oan sai không được phục hồi hoặc kéo dài nhiều năm.
3. Trách nhiệm khi có thiên tai, mất mùaTriều đình xuất kho lương cứu đói, miễn thuế, mở chẩn tế; quan địa phương bị khiển trách nếu để dân chết đóiCó chính sách cứu trợ và quỹ phòng chống thiên tai, nhưng việc thực thi thường chậm, nặng về hình thức, người dân phải tự lo là chính
4. Chính sách thuếĐánh thuế ruộng đất, lao dịch; triều đình có thể giảm miễn thuế khi thiên taiĐánh thuế qua nhiều hình thức (VAT, thuế thu nhập...), thuế không giảm rõ ràng dù dân khó khăn hoặc thiên tai
5. Mức độ liêm khiết của quan lạiCó luật nghiêm, nếu tham ô bị xử nặng (chém, cách chức, đày đi); nhưng vẫn có nạn tham nhũng địa phươngCó quy định chống tham nhũng, song thực tế tham nhũng hệ thống phổ biến, xử lý thường chọn lọc, không triệt để
6. Trách nhiệm với dân nghèoCó các chính sách “cứu tế”, “phát chẩn”, triều đình lập kho thóc dự trữCó chính sách an sinh (trợ cấp, bảo hiểm), nhưng mức hỗ trợ thấp, thủ tục phức tạp, không đủ sống
7. Quan hệ giữa dân và chính quyềnDân thần phục nhưng có thể trực tiếp dâng sớ, đánh trống kêu oan, thậm chí kiện lên vuaDân có quyền khiếu nại, tố cáo, nhưng thực tế việc tiếp dân và giải quyết rất hạn chế, dễ bị gây khó
8. Giáo dục và đạo lý trị quốcĐề cao Nho giáo: “dân vi bản” (coi dân là gốc), quan phải tu thân – tề gia – trị quốcĐề cao lý tưởng “vì dân”, “của dân, do dân”, nhưng trong thực tế còn khoảng cách lớn giữa lời nói và hành động
9. Phản hồi của dân với chính quyềnCó thể được nghe qua sớ dân, qua lời can gián của trung thầnDân phản ánh qua báo chí, mạng xã hội, nhưng dễ bị kiểm duyệt, hạn chế tự do ngôn luận
10. Hiệu quả quản lý xã hộiGọn nhẹ, gần dân hơn, nhưng phụ thuộc vào đức vua và quan lạiCó bộ máy hiện đại, nhưng cồng kềnh, chồng chéo, hiệu quả thấp, nhiều tầng nấc trung gian

👉 Tổng kết:

  • Phong kiến Việt Nam xưa: Tuy là quân chủ tập quyền, nhưng trong nhiều triều đại vẫn có cơ chế kiểm soát, nhân đạo hơn trong cứu tế, và có khả năng sửa sai ở mức tối cao (qua vua).

  • Hiện nay: Có hệ thống hiện đại và pháp luật rõ ràng, nhưng việc thực thi thường xa dân, thiếu minh bạch, và ít trách nhiệm thực tế khi xảy ra sai phạm hay thiên tai.


Chatgpt
Dm chat gpt của Mỹ và bọn VNCH chuyên bịa đặt phá hoại nước ta.
 
Phủ thái nguyên được phát 2 vạn lượng bạc , 5 vạn thạch lương thảo cứu đói,
miễn thuế Vat 3 năm
vụ án hồ duy hải được tái thẩm, giao cho đô sát viện cùng với hình bộ cùng điều tra xét xử
Tô thánh tông đã gặp trực tiếp dân oan Dương nội, thủ thiêm sau tiếng trống kêu oan tại kinh thành
 
Dưới đây là bảng so sánh giữa chế độ phong kiến Việt Nam xưachế độ xã hội chủ nghĩa Việt Nam hiện nay, với trọng tâm là thực tế vận hành và trách nhiệm nhà nước với dân (không bàn về lý thuyết).

Tiêu chíChế độ phong kiến (Việt Nam xưa)Chế độ xã hội chủ nghĩa (Việt Nam hiện nay)
1. Cơ cấu quyền lựcVua nắm toàn quyền, nhưng có hệ thống quan lại giám sát, tấu sớ, và có thể bị cách chức nếu làm saiĐảng lãnh đạo tuyệt đối, Nhà nước thực thi; người dân có quyền bầu cử nhưng thực tế không ảnh hưởng trực tiếp đến bộ máy quyền lực
2. Cơ chế xét xử và tái thẩm ánCó thể tái thẩm các vụ án oan nếu vua hoặc triều đình xét thấy chưa thỏa đáng (như vụ án Lệ Chi Viên, Nguyễn Trãi được minh oan sau)Có quy trình kháng cáo – giám đốc thẩm, nhưng thực tế rất hiếm vụ được xử lại, và nhiều vụ oan sai không được phục hồi hoặc kéo dài nhiều năm.
3. Trách nhiệm khi có thiên tai, mất mùaTriều đình xuất kho lương cứu đói, miễn thuế, mở chẩn tế; quan địa phương bị khiển trách nếu để dân chết đóiCó chính sách cứu trợ và quỹ phòng chống thiên tai, nhưng việc thực thi thường chậm, nặng về hình thức, người dân phải tự lo là chính
4. Chính sách thuếĐánh thuế ruộng đất, lao dịch; triều đình có thể giảm miễn thuế khi thiên taiĐánh thuế qua nhiều hình thức (VAT, thuế thu nhập...), thuế không giảm rõ ràng dù dân khó khăn hoặc thiên tai
5. Mức độ liêm khiết của quan lạiCó luật nghiêm, nếu tham ô bị xử nặng (chém, cách chức, đày đi); nhưng vẫn có nạn tham nhũng địa phươngCó quy định chống tham nhũng, song thực tế tham nhũng hệ thống phổ biến, xử lý thường chọn lọc, không triệt để
6. Trách nhiệm với dân nghèoCó các chính sách “cứu tế”, “phát chẩn”, triều đình lập kho thóc dự trữCó chính sách an sinh (trợ cấp, bảo hiểm), nhưng mức hỗ trợ thấp, thủ tục phức tạp, không đủ sống
7. Quan hệ giữa dân và chính quyềnDân thần phục nhưng có thể trực tiếp dâng sớ, đánh trống kêu oan, thậm chí kiện lên vuaDân có quyền khiếu nại, tố cáo, nhưng thực tế việc tiếp dân và giải quyết rất hạn chế, dễ bị gây khó
8. Giáo dục và đạo lý trị quốcĐề cao Nho giáo: “dân vi bản” (coi dân là gốc), quan phải tu thân – tề gia – trị quốcĐề cao lý tưởng “vì dân”, “của dân, do dân”, nhưng trong thực tế còn khoảng cách lớn giữa lời nói và hành động
9. Phản hồi của dân với chính quyềnCó thể được nghe qua sớ dân, qua lời can gián của trung thầnDân phản ánh qua báo chí, mạng xã hội, nhưng dễ bị kiểm duyệt, hạn chế tự do ngôn luận
10. Hiệu quả quản lý xã hộiGọn nhẹ, gần dân hơn, nhưng phụ thuộc vào đức vua và quan lạiCó bộ máy hiện đại, nhưng cồng kềnh, chồng chéo, hiệu quả thấp, nhiều tầng nấc trung gian

👉 Tổng kết:

  • Phong kiến Việt Nam xưa: Tuy là quân chủ tập quyền, nhưng trong nhiều triều đại vẫn có cơ chế kiểm soát, nhân đạo hơn trong cứu tế, và có khả năng sửa sai ở mức tối cao (qua vua).

  • Hiện nay: Có hệ thống hiện đại và pháp luật rõ ràng, nhưng việc thực thi thường xa dân, thiếu minh bạch, và ít trách nhiệm thực tế khi xảy ra sai phạm hay thiên tai.


Chatgpt
Đéo thấy kho lương phát chẩn thật. Thua xa thời phong kiến.
Dân oan ngày xưa đánh trống cái là có ng nhận đơn.
Dân ngày nay lên tw ăn nằm dầm dề đéo thấy gì
Ngày xưa có ngôn quan chuyên can gián, giờ là 100% tốt, phải khen
Ngày xưa ngự sử hạch tội quan lại được,ngày nay đéo có cơ chế này. Ban kiểm tra TW là theo chỉ đạo để đánh chứ đéo chủ động tấu trình
 
Bây giờ chẳng qua có thương mại quốc tế, đông dân, máy móc, công nghệ hỗ trợ chứ thả cộng-sản về thời quân chủ cai trị khéo lại 2000 năm Bắc thuộc rồi bị Chăm, Khmer nó thông đít tối ngày.

Đéo thấy kho lương phát chẩn thật. Thua xa thời phong kiến.
Dân oan ngày xưa đánh trống cái là có ng nhận đơn.
Dân ngày nay lên tw ăn nằm dầm dề đéo thấy gì
Ngày xưa có ngôn quan chuyên can gián, giờ là 100% tốt, phải khen
Ngày xưa ngự sử hạch tội quan lại được,ngày nay đéo có cơ chế này. Ban kiểm tra TW là theo chỉ đạo để đánh chứ đéo chủ động tấu trình
Đánh trống kêu oan thì gặp thời minh quân chứ hôn quân nó kêu lính xiên mày cho vào nồi hầm luôn.
Cộng-sản giờ đang thời suy mạt tương ứng với đoạn gần cuối của các triều đại, chỉ cần 1 hoặc vài cú hích đủ mạnh: thiên tai, nạn đói, dịch bệnh, khủng hoảng kinh tế, chiến tranh, khởi nghĩa, thiên thạch rơi... là sụp đổ.
Bản thân quan chức cộng-sản cũng biết là mình như bệnh nhân ung thư lạc quan nên một mặt ra sức nắn gân dân bằng sức mạnh quân sự cô nan, tăng cường vơ vét cho nốt nhiệm kỳ nhưng cũng bí mật mở sân bay riêng, tuồn tài sản, mua hộ chiếu ngoại để có biến thì đu càng khẩn cấp như đồng chí Assad hay các đồng chí thiện lành Nepal.
Thời quân chủ thì chỉ có ôm tiền vàng chạy sang nước kế cận được thôi, như quan Trần hàng Chiêm hay Lê Chiếu Thống lưu vong sang Thanh.
 
Đéo thấy kho lương phát chẩn thật. Thua xa thời phong kiến.
Dân oan ngày xưa đánh trống cái là có ng nhận đơn.
Dân ngày nay lên tw ăn nằm dầm dề đéo thấy gì
Ngày xưa có ngôn quan chuyên can gián, giờ là 100% tốt, phải khen
Ngày xưa ngự sử hạch tội quan lại được,ngày nay đéo có cơ chế này. Ban kiểm tra TW là theo chỉ đạo để đánh chứ đéo chủ động tấu trình
Ngày xưa dân kêu oan phải nhận đơn vì ko có lý do từ chối...giờ kêu oan đổ cho 3 que xúi giục là xong rồi.
 
Bây giờ chẳng qua có thương mại quốc tế, đông dân, máy móc, công nghệ hỗ trợ chứ thả cộng-sản về thời quân chủ cai trị khéo lại 2000 năm Bắc thuộc rồi bị Chăm, Khmer nó thông đít tối ngày.


Đánh trống kêu oan thì gặp thời minh quân chứ hôn quân nó kêu lính xiên mày cho vào nồi hầm luôn.
Cộng-sản giờ đang thời suy mạt tương ứng với đoạn gần cuối của các triều đại, chỉ cần 1 hoặc vài cú hích đủ mạnh: thiên tai, nạn đói, dịch bệnh, khủng hoảng kinh tế, chiến tranh, khởi nghĩa, thiên thạch rơi... là sụp đổ.
Đm, m thống kê xem mấy nghìn năm phong kiến được bao thằng hôn quân làm thế? Quy đổi ra % luôn đi.
Dù sao thời phong kiến là ít quyền lợi nhất rồi,thua cả thời pk thì vứt mẹ đi
 
các thế lực thù địch đang xuyên tạc thời kỳ thịnh thế của chúng ta và đang đi kiếm hậu duệ của cựu hoàng Bảo Đại về lập làm hoàng đế
 
Đm, m thống kê xem mấy nghìn năm phong kiến được bao thằng hôn quân làm thế? Quy đổi ra % luôn đi.
Dù sao thời phong kiến là ít quyền lợi nhất rồi,thua cả thời pk thì vứt mẹ đi
so với cái cứt nát nhất đã bị đào thải khỏi dòng chảy lịch sử rồi đấy
 
trước giờ toàn so với mẽo, chó mẽo cãi nhau k ngừng giờ thử so với 1000 năm phong kiến xem .
anh em phản động giờ đóng vai trung lập, chỉ so với thời phong kiến cấm lôi mẽo âu hàn nhật ra
 
tau làm rank so sánh rồi
dcs vn nói chung chỉ có 78 điểm hơn 8 điểm so với thời Lê Sơ
8 điểm xấp xỉ 10%
hơn được 10% so với nhà Lê Sơ

 
tau làm rank so sánh rồi
dcs vn nói chung chỉ có 78 điểm hơn 8 điểm so với thời Lê Sơ
8 điểm xấp xỉ 10%
hơn được 10% so với nhà Lê Sơ

đơn giản thôi mày
 
Phủ thái nguyên được phát 2 vạn lượng bạc , 5 vạn thạch lương thảo cứu đói,
miễn thuế Vat 3 năm
vụ án hồ duy hải được tái thẩm, giao cho đô sát viện cùng với hình bộ cùng điều tra xét xử
Tô thánh tông đã gặp trực tiếp dân oan Dương nội, thủ thiêm sau tiếng trống kêu oan tại kinh thành
Ới ới iem re iem re
 

Có thể bạn quan tâm

Top