Live Bàn luận - Adolescence, biến cố tuổi vị thành niên.

JUPITERXYZ

Bò lái xe
Tao thấy dạo này tệ nạn tội trẻ hoá ở xứ Lừa rất cao, bọn nó hung hãn liều lĩnh hơn, nhưng tư duy phân tích thiệt hại hậu quả thì rất tệ, mà có lẽ cũng không hẳn là bọn trẻ bây giờ mà 1 số ( cũng nhiều nhiều ) bọn trẻ thế hệ trước khi giờ đã trưởng thành ở ngoaì xã hội lẫn trên MXH tư duy cũng rất ối dồi ôi, thay vì tim cách học hỏi kỹ năng làm việc, giao tiếp, đối nhân xử thế sao cho tử tế thì chỉ chăm chăm vào nhưng thứ hào nhoáng phô trương, hoặc đấu tố dìm hàng nhau để thấy mình thượng đẳng hơn, sẵn sàng làm mọi thứ như cướp hiếp giết khi dục vọng ko kìm nén đc. Nên tao mạn phép lập topic cho bon mày cùng thảo luận, vì sao vấn đề tệ hại có thể khiến cho cả xã hội suy đồi này lại không dược quan tâm ở xứ Lừa ? Bài viết có nhờ AI vì văn viết và ngôn từ tao không đc phong phú, tao chỉ gợi ý nội dung cho AI viết thôi.

Vị thành niên – Nếu không được quan tâm, có thể trở thành tội phạm trong tương lai?

Giai đoạn vị thành niên (từ khoảng 12–18 tuổi) là thời kỳ chuyển tiếp quan trọng từ trẻ em sang người trưởng thành. Ở giai đoạn này, các bạn trẻ thường có nhiều thay đổi về thể chất, tâm lý, cảm xúc và đặc biệt là nhận thức xã hội. Nếu trong giai đoạn này, các em không được quan tâm đúng cách – từ gia đình, nhà trường đến xã hội – thì nguy cơ trở thành người có hành vi lệch chuẩn, thậm chí phạm tội trong tương lai là hoàn toàn có thể xảy ra.

1. Vì sao vị thành niên dễ trở thành “mầm mống” tội phạm nếu không được quan tâm?

  • Tâm lý bất ổn, chưa hoàn thiện: Ở tuổi dậy thì, các em thường bốc đồng, dễ bị ảnh hưởng bởi bạn bè, môi trường xung quanh. Nếu không được định hướng đúng, các em dễ lựa chọn con đường sai trái như tụ tập băng nhóm, bạo lực học đường, nghiện game, trộm cắp, hay thậm chí là ma túy và tội phạm.
  • Thiếu sự thấu hiểu và kết nối từ người lớn: Nhiều cha mẹ Việt vẫn giữ quan điểm “trẻ con thì biết gì”, dẫn đến việc không lắng nghe con cái, xem nhẹ cảm xúc của các em. Điều này tạo ra khoảng cách lớn trong giao tiếp, khiến các em có xu hướng tìm kiếm sự đồng cảm ở nơi khác – đôi khi là những người có ảnh hưởng tiêu cực.
  • Áp lực học tập và kỳ vọng xã hội: Hệ thống giáo dục Việt Nam còn nặng về thành tích và thi cử, khiến nhiều em rơi vào trạng thái căng thẳng kéo dài, trầm cảm, thậm chí có ý định tự tử nếu thất bại. Khi cảm thấy “bị bỏ rơi”, các em dễ sinh ra phản kháng, chống đối xã hội

2. Thực trạng ở Việt Nam: Tại sao giáo dục tâm lý và sức khỏe tinh thần vẫn chưa được coi trọng?

  • Thiếu nhận thức cộng đồng: Nhiều người Việt vẫn quan niệm rằng “tâm lý yếu là do suy nghĩ nhiều”, hoặc “bị bệnh tâm lý là điên”. Do đó, việc tìm đến chuyên gia tâm lý vẫn còn là điều xa lạ, thậm chí là điều xấu hổ.
  • Hệ thống giáo dục chưa chú trọng giáo dục cảm xúc: Hầu hết nhà trường tập trung dạy kiến thức, trong khi những môn học về kỹ năng sống, giáo dục giới tính, tâm lý tuổi mới lớn còn sơ sài, mang tính hình thức. Không có chuyên gia tâm lý học đường, hoặc có thì cũng chỉ mang tính chất “cho có”.
  • Thiếu đầu tư chính sách: So với các nước phát triển, ngân sách và chính sách hỗ trợ sức khỏe tâm thần, đặc biệt là cho trẻ em và vị thành niên ở Việt Nam còn rất hạn chế. Trong khi đó, ở các nước như Nhật Bản, Hàn Quốc, Mỹ hay các nước châu Âu, trẻ em luôn được tiếp cận với hệ thống tư vấn, hỗ trợ tâm lý chuyên nghiệp ngay từ cấp tiểu học.

3. Làm sao để thay đổi?

  • Gia đình cần thay đổi nhận thức: Cha mẹ nên là người bạn đồng hành, biết lắng nghe và thấu hiểu con cái. Việc tìm hiểu tâm lý trẻ vị thành niên nên là điều bắt buộc, không phải tùy hứng.
  • Nhà trường cần có chuyên viên tâm lý học đường: Đây không phải là vai trò phụ, mà cần được xem là một vị trí thiết yếu trong môi trường giáo dục hiện đại.
  • Xã hội cần cởi mở với tâm lý học: Đã đến lúc chúng ta phải nhìn nhận rằng sức khỏe tâm thần cũng quan trọng như sức khỏe thể chất. Trầm cảm, lo âu, stress ở tuổi vị thành niên không phải là “giả vờ” mà là vấn đề y tế cần can thiệp sớm.
vậy nếu 1 đứa trẻ vị thành niên bị ảnh hưởng xấu từ mạng xã hội, môi trường xung quanh như nhà trường gia đình mà không dược quan tâm thì sẽ ra sao ? và đứa trẻ đó khi trưởng thành sẽ thế nào ?

1. Tác động ngắn hạn (ở tuổi vị thành niên)

  • Mất phương hướng: Trẻ không biết đúng – sai, không có hình mẫu tích cực để noi theo, dễ bị bạn bè xấu hoặc nội dung độc hại trên mạng dẫn dắt.
  • Thu mình hoặc nổi loạn: Có trẻ sẽ chọn cách im lặng, rút lui khỏi giao tiếp (dễ dẫn đến trầm cảm). Ngược lại, có trẻ sẽ phản kháng bằng cách nổi loạn, chống đối, dễ dính vào hành vi nguy hiểm như hút thuốc, trộm cắp, đánh nhau…
  • Ảnh hưởng học tập, nhân cách: Không có môi trường tích cực để phát triển kỹ năng sống, nhân cách và năng lực học tập. Trẻ dễ mất động lực, bỏ học hoặc học mà không hiểu mục đích.
  • Lệ thuộc vào mạng xã hội: Trẻ có thể tìm sự đồng cảm giả tạo từ TikTok, YouTube, các hội nhóm độc hại, dễ bị thao túng tâm lý, nghiện công nghệ, so sánh bản thân và phát sinh mặc cảm, tự ti.

2. Tác động dài hạn (khi trưởng thành)

“Người lớn là những đứa trẻ tổn thương mà không được chữa lành.”
Nếu không có can thiệp kịp thời, những đứa trẻ tổn thương sẽ lớn lên thành người lớn bất ổn, với nhiều hệ lụy:

a.​

  • Trầm cảm, rối loạn lo âu, mất niềm tin vào bản thân và người khác.
  • Dễ rơi vào các mối quan hệ độc hại, bạo hành hoặc trở thành người gây hại cho người khác (cả về thể chất và tinh thần).

b.​

  • Thiếu nhận thức pháp luật, không có ranh giới đạo đức rõ ràng.
  • Dễ bị lôi kéo vào các hành vi phi pháp như ma túy, trộm cắp, bạo lực, đặc biệt nếu trong môi trường xã hội bất ổn (như khu dân cư nghèo, thất nghiệp nhiều).

c.​

  • Không biết cách kiểm soát cảm xúc, giải quyết mâu thuẫn hay xây dựng mối quan hệ tích cực.
  • Dễ thất bại trong công việc, hôn nhân hoặc nuôi dạy con cái – dẫn đến vòng lặp của sự tổn thương tiếp tục.
Một đứa trẻ không được ôm ấp bởi sự yêu thương sẽ tìm đến vòng tay của băng nhóm.
  • Gia đình là nơi đầu tiên định hình nhân cách. Không ai có ảnh hưởng lâu dài bằng cha mẹ. Nếu cha mẹ lạnh lùng, bạo hành, vô cảm, thì đó là gốc rễ của tổn thương tâm lý.
  • Nhà trường là nơi cung cấp tri thức và kỹ năng xã hội. Nếu nhà trường chỉ chạy theo điểm số mà bỏ quên cảm xúc học sinh, thì rất dễ để lọt những em học sinh đang "khủng hoảng thầm lặng".
  • Xã hội, đặc biệt là mạng xã hội, không có trách nhiệm dạy dỗ – nhưng lại có quyền lực ảnh hưởng cực lớn. Vì vậy, nếu không có định hướng từ người lớn, trẻ sẽ bị kéo trôi theo nội dung độc hại rất nhanh.
  1. Cha mẹ và thầy cô nên học cách lắng nghe, chấp nhận và đồng hành với con trẻ.
  2. Tăng cường giáo dục tâm lý học đường, kỹ năng sống và giáo dục cảm xúc.
  3. Giáo dục truyền thông và kỹ năng sử dụng mạng xã hội an toàn.
  4. Xã hội không nên xem nhẹ việc trị liệu tâm lý – nên coi đó là một phần tất yếu để xây dựng con người khỏe mạnh toàn diện.
Bọn mày thấy thời sự thì cùng bàn luận nhé.
 
thôi im mẹ mồm, cái lứa 6x7x8x xưa phải nói là nghiện lòi mắt sau chết vì AIDS nhiều vãi Lồn, tù tội trộm cuớp ,đâm chém gây gổ giết người như ngoé, bản chất con người ở xứ này nó là vậy rồi nối gót nhau thôi
 
Trẻ em nhà giàu có bị những yếu tố trên chi phối ko
tao nói những hình mẫu tao thấy trong họ tao thôi nhé: nhà bác và cậu tao
nhà ông bác kinh doanh giết mổ cũng thuộc vào hàng giàu từ nhưng năm 9x, bác tao cho thằng con ông học ở mọi trường ông cho là tốt nhất thời đó, nhưng lại để kệ ông tự phát triển không dạy dỗ gì, và kết quả thằng con ông chỉ ăn chơi và phá, gia đình cứu mấy lần vì bị bắt tội cờ bạc.
nhà cậu tao kinh doanh hải sản và đầu tư chung những mảng khác với bạn làm ăn, thuộc hàng giàu kín, dạy con con rất kỹ từ khi con bé, từ cách ăn nói, giao tiếp học hành đối nhân xử thế... kết quả cả 3 đứa đều tốt nghiệp đại học, từ nhỏ đến khi ra trường đi làm chưa bao giờ mang phiền não gì về cho gia đình.
 
thôi im mẹ mồm, cái lứa 6x7x8x xưa phải nói là nghiện lòi mắt sau chết vì AIDS nhiều vãi lồn, tù tội trộm cuớp ,đâm chém gây gổ giết người như ngoé, bản chất con người ở xứ này nó là vậy rồi nối gót nhau thôi
thì tao có nói cả những lớp trẻ thời xưa nữa đấy, và cái tao thắc mắc gốc rễ vấn đề này tại sao không đc quan tâm giải quyết ?
 
Top