Bất lực. Nỗi ám ảnh cả đời tao

Krivos

Cái lồn nhăn nheo
Ba tao mất sớm. Bà già vất vả nuôi tao từ nhỏ đến lớn không để thua thiệt gì với bạn bè, nhất là chuyện học hành. Tốt nghiệp đại học ở lại thành phố mang bao nhiêu ước mơ hoài bão, nhưng thực tế thì khắc nghiệt hơn nhiều. Mấy năm lăn lộn ở thành phố chả dư ra được cái gì, mỗi tuổi là thêm. Nhớ năm đó 28 tuổi, bà già từ quê lên khám bệnh tranh thủ thăm thằng con zai mấy bữa, hôm về chở bà ra chỗ bắt xe trời bỗng mưa rầm rầm, mặc áo mưa thế nào cũng không tránh được ướt. Lúc đứng chờ xe quay qua nhìn mẹ tao, tóc đã bạc, lưng hơi khom, đứng run lập cập trong áo mưa vì lạnh. Lúc đó tao khóc thật, nước mắt tuôn như suối nhưng may là mưa nên đéo ai biết không thì ngại vl. Bà bị parkinson lúc đấy cũng gần đến giai đoạn cuối, ở quê một mình nên tao cũng chỉ biết dặn dò hàng xóm "nhờ các cô các bác thỉnh thoảng để ý mẹ giúp cháu với". Hôm đâý trở thành một hình ảnh ám ảnh cuộc đời tao mãi, sự bất lực khi nghĩ về việc mẹ cứ ngày càng xa khỏi tầm tay tao, sự bất lực khi ở cái tuổi 28 tao đéo có cái gì trong tay để nghĩ đến chuyện phụng dưỡng mẹ. Văn tao dốt, cảm ơn chúng mày đã đọc.
 
thế giờ mày 38 ah? làm có mỗi cái thân tiết kiệm ít nhậu nhẹt bạn bè thì năm kiểu gì chả dư ra 5 7 chục, lương ổn ổn thì 100 là bth chứ mấy.
 
Ba tao mất sớm. Bà già vất vả nuôi tao từ nhỏ đến lớn không để thua thiệt gì với bạn bè, nhất là chuyện học hành. Tốt nghiệp đại học ở lại thành phố mang bao nhiêu ước mơ hoài bão, nhưng thực tế thì khắc nghiệt hơn nhiều. Mấy năm lăn lộn ở thành phố chả dư ra được cái gì, mỗi tuổi là thêm. Nhớ năm đó 28 tuổi, bà già từ quê lên khám bệnh tranh thủ thăm thằng con zai mấy bữa, hôm về chở bà ra chỗ bắt xe trời bỗng mưa rầm rầm, mặc áo mưa thế nào cũng không tránh được ướt. Lúc đứng chờ xe quay qua nhìn mẹ tao, tóc đã bạc, lưng hơi khom, đứng run lập cập trong áo mưa vì lạnh. Lúc đó tao khóc thật, nước mắt tuôn như suối nhưng may là mưa nên đéo ai biết không thì ngại vl. Bà bị parkinson lúc đấy cũng gần đến giai đoạn cuối, ở quê một mình nên tao cũng chỉ biết dặn dò hàng xóm "nhờ các cô các bác thỉnh thoảng để ý mẹ giúp cháu với". Hôm đâý trở thành một hình ảnh ám ảnh cuộc đời tao mãi, sự bất lực khi nghĩ về việc mẹ cứ ngày càng xa khỏi tầm tay tao, sự bất lực khi ở cái tuổi 28 tao đéo có cái gì trong tay để nghĩ đến chuyện phụng dưỡng mẹ. Văn tao dốt, cảm ơn chúng mày đã đọc.
M đứng sau đoàn nguời cỡ 100 triệu hoàn cảnh giống như M, biết trắc ẩn là còn có đường để tiến.

Mất dạy thì bốc cứt.
 
Mày không bất lực đâu. Mày là một thằng hèn.
 
Ba tao mất sớm. Bà già vất vả nuôi tao từ nhỏ đến lớn không để thua thiệt gì với bạn bè, nhất là chuyện học hành. Tốt nghiệp đại học ở lại thành phố mang bao nhiêu ước mơ hoài bão, nhưng thực tế thì khắc nghiệt hơn nhiều. Mấy năm lăn lộn ở thành phố chả dư ra được cái gì, mỗi tuổi là thêm. Nhớ năm đó 28 tuổi, bà già từ quê lên khám bệnh tranh thủ thăm thằng con zai mấy bữa, hôm về chở bà ra chỗ bắt xe trời bỗng mưa rầm rầm, mặc áo mưa thế nào cũng không tránh được ướt. Lúc đứng chờ xe quay qua nhìn mẹ tao, tóc đã bạc, lưng hơi khom, đứng run lập cập trong áo mưa vì lạnh. Lúc đó tao khóc thật, nước mắt tuôn như suối nhưng may là mưa nên đéo ai biết không thì ngại vl. Bà bị parkinson lúc đấy cũng gần đến giai đoạn cuối, ở quê một mình nên tao cũng chỉ biết dặn dò hàng xóm "nhờ các cô các bác thỉnh thoảng để ý mẹ giúp cháu với". Hôm đâý trở thành một hình ảnh ám ảnh cuộc đời tao mãi, sự bất lực khi nghĩ về việc mẹ cứ ngày càng xa khỏi tầm tay tao, sự bất lực khi ở cái tuổi 28 tao đéo có cái gì trong tay để nghĩ đến chuyện phụng dưỡng mẹ. Văn tao dốt, cảm ơn chúng mày đã đọc.
Tao mà là mày thì sẽ quay về quê ngay lập tức bỏ hết mọi thứ ở thành phố
Tao đang chăm bà già tao liệt toàn thân đây
Đi đứng ngồi nằm tắm rửa vệ sinh đều chỉ có mình tao lo hết.
Tao phải nghỉ việc chăm bả
 
parkinson mà m ko về chăm lại nhờ hàng xóm sao. Đm có kiếm tiền đến bao nhiêu cũng không bằng thời gian có mẹ, có cha.
 
bà già mày bị parkinson nhưng thương mày là được rồi, bà già tao khoẻ như voi nhưng đéo thương tao :nosebleed:
 
bà già mày bị parkinson nhưng thương mày là được rồi, bà già tao khoẻ như voi nhưng đéo thương tao :nosebleed:
Bà già nó ở quê đêm nào chả khóc
Những người già bệnh tật như vậy ở quê người ta sợ lắm nhất là ở một mình đêm hôm
Năm ngoái tao đi mổ phổi ở Phạm Ngọc Thạch vì bị lao phổi tao phải để bà già nhà thằng em trai vài tháng
Vợ chồng nó đi làm để bả ở nhà một mình bả khóc quá trời
Tao vừa mổ xong còn chưa cắt chỉ đang nằm trong bệnh viện thì em tao gọi phải về gấp đưa mẹ tao về nhà tao
 
Ba tao mất sớm. Bà già vất vả nuôi tao từ nhỏ đến lớn không để thua thiệt gì với bạn bè, nhất là chuyện học hành. Tốt nghiệp đại học ở lại thành phố mang bao nhiêu ước mơ hoài bão, nhưng thực tế thì khắc nghiệt hơn nhiều. Mấy năm lăn lộn ở thành phố chả dư ra được cái gì, mỗi tuổi là thêm. Nhớ năm đó 28 tuổi, bà già từ quê lên khám bệnh tranh thủ thăm thằng con zai mấy bữa, hôm về chở bà ra chỗ bắt xe trời bỗng mưa rầm rầm, mặc áo mưa thế nào cũng không tránh được ướt. Lúc đứng chờ xe quay qua nhìn mẹ tao, tóc đã bạc, lưng hơi khom, đứng run lập cập trong áo mưa vì lạnh. Lúc đó tao khóc thật, nước mắt tuôn như suối nhưng may là mưa nên đéo ai biết không thì ngại vl. Bà bị parkinson lúc đấy cũng gần đến giai đoạn cuối, ở quê một mình nên tao cũng chỉ biết dặn dò hàng xóm "nhờ các cô các bác thỉnh thoảng để ý mẹ giúp cháu với". Hôm đâý trở thành một hình ảnh ám ảnh cuộc đời tao mãi, sự bất lực khi nghĩ về việc mẹ cứ ngày càng xa khỏi tầm tay tao, sự bất lực khi ở cái tuổi 28 tao đéo có cái gì trong tay để nghĩ đến chuyện phụng dưỡng mẹ. Văn tao dốt, cảm ơn chúng mày đã đọc.
Hoàn cảnh như thằng datbehead vậy
 
Ba tao mất sớm. Bà già vất vả nuôi tao từ nhỏ đến lớn không để thua thiệt gì với bạn bè, nhất là chuyện học hành. Tốt nghiệp đại học ở lại thành phố mang bao nhiêu ước mơ hoài bão, nhưng thực tế thì khắc nghiệt hơn nhiều. Mấy năm lăn lộn ở thành phố chả dư ra được cái gì, mỗi tuổi là thêm. Nhớ năm đó 28 tuổi, bà già từ quê lên khám bệnh tranh thủ thăm thằng con zai mấy bữa, hôm về chở bà ra chỗ bắt xe trời bỗng mưa rầm rầm, mặc áo mưa thế nào cũng không tránh được ướt. Lúc đứng chờ xe quay qua nhìn mẹ tao, tóc đã bạc, lưng hơi khom, đứng run lập cập trong áo mưa vì lạnh. Lúc đó tao khóc thật, nước mắt tuôn như suối nhưng may là mưa nên đéo ai biết không thì ngại vl. Bà bị parkinson lúc đấy cũng gần đến giai đoạn cuối, ở quê một mình nên tao cũng chỉ biết dặn dò hàng xóm "nhờ các cô các bác thỉnh thoảng để ý mẹ giúp cháu với". Hôm đâý trở thành một hình ảnh ám ảnh cuộc đời tao mãi, sự bất lực khi nghĩ về việc mẹ cứ ngày càng xa khỏi tầm tay tao, sự bất lực khi ở cái tuổi 28 tao đéo có cái gì trong tay để nghĩ đến chuyện phụng dưỡng mẹ. Văn tao dốt, cảm ơn chúng mày đã đọc.
Tội vậy tml. Mấy tml kia khuyên mày về quê là đúng rồi đấy
Mày có bám ở đất sg thêm 10 20 năm nữa mà cứ tèn tèn thì cũng trắng tay thôi.
Sg có gì để mày đánh đổi tuổi trẻ, thời gian với cha mẹ, cuối cùng cũng chỉ là nuôi thân ngày 3 bữa?
Tml nên về quê vài năm, nếu có chí thì vẫn làm nên lại được thôi. 28t chưa phải là hết đâu
 
Ai cũng có nỗi khổ của mình,họ nội tao yêu cầu tao hoặc con em phải chăm ông già,bên họ nội gởi tháng 1500$ về cho.Chăm được hơn 20 năm thì ba tao mất,giờ tao không có gì trong tay,tiền hỗ trợ thì nói thôi để cho trường hợp khác con không nhận nữa,thế là mấy ổng không gởi về thiệt.Bựa vãi Lồn,biết mấy bác không biết nói xã giao là tao xin giảm còn 1000 thôi cũng được rồi.
Giờ khổ hơn chó,bằng giao thông vận tải phế vật,bằng 4 bánh hết hạn,chạy grabbike có nhiêu ăn nhiêu không có thì nhịn :shame:
Bà già thì từ mặt tao hồi tao quen con gái thiếu tướng đông lào,mai này bả mất chắc di chúc không có tên tao đâu,đất đai nhà cửa của ông già thì vướng chỗ mấy chú em ổng không về làm giấy được,nhà bên bàu cát chỉ để cho muớn được chứ không bán được.
 
Tao mà là mày thì sẽ quay về quê ngay lập tức bỏ hết mọi thứ ở thành phố
Tao đang chăm bà già tao liệt toàn thân đây
Đi đứng ngồi nằm tắm rửa vệ sinh đều chỉ có mình tao lo hết.
Tao phải nghỉ việc chăm bả
thế thì giờ kiếm tiền bằng cách nào mày
 
Bạn mình sao đéo tập thái cực dưỡng sinh hay chạy bộ cho khoẻ người :vozvn (21):
Phổi tao hư một bên rồi
Đi bộ lâu xách vật nặng hay đi bộ lên lầu 3 là mệt thở đéo nổi

thế thì giờ kiếm tiền bằng cách nào mày
Mấy anh chị em gửi về ít
Tao còn mấy phòng trọ và 1 triệu trợ cấp tàn tật của bà già
 
t cũng mún bỏ quách sg về quê ông bà quê mà vk con trong này
 
Ba tao mất sớm. Bà già vất vả nuôi tao từ nhỏ đến lớn không để thua thiệt gì với bạn bè, nhất là chuyện học hành. Tốt nghiệp đại học ở lại thành phố mang bao nhiêu ước mơ hoài bão, nhưng thực tế thì khắc nghiệt hơn nhiều. Mấy năm lăn lộn ở thành phố chả dư ra được cái gì, mỗi tuổi là thêm. Nhớ năm đó 28 tuổi, bà già từ quê lên khám bệnh tranh thủ thăm thằng con zai mấy bữa, hôm về chở bà ra chỗ bắt xe trời bỗng mưa rầm rầm, mặc áo mưa thế nào cũng không tránh được ướt. Lúc đứng chờ xe quay qua nhìn mẹ tao, tóc đã bạc, lưng hơi khom, đứng run lập cập trong áo mưa vì lạnh. Lúc đó tao khóc thật, nước mắt tuôn như suối nhưng may là mưa nên đéo ai biết không thì ngại vl. Bà bị parkinson lúc đấy cũng gần đến giai đoạn cuối, ở quê một mình nên tao cũng chỉ biết dặn dò hàng xóm "nhờ các cô các bác thỉnh thoảng để ý mẹ giúp cháu với". Hôm đâý trở thành một hình ảnh ám ảnh cuộc đời tao mãi, sự bất lực khi nghĩ về việc mẹ cứ ngày càng xa khỏi tầm tay tao, sự bất lực khi ở cái tuổi 28 tao đéo có cái gì trong tay để nghĩ đến chuyện phụng dưỡng mẹ. Văn tao dốt, cảm ơn chúng mày đã đọc.
Tiền bạc hôm nay đéo có thì mai kiếm đc
Mommy thì ko có sống đời với mày đc đâu, về quê sống chăm sóc mẹ mày đi tml
 
Ba tao mất sớm. Bà già vất vả nuôi tao từ nhỏ đến lớn không để thua thiệt gì với bạn bè, nhất là chuyện học hành. Tốt nghiệp đại học ở lại thành phố mang bao nhiêu ước mơ hoài bão, nhưng thực tế thì khắc nghiệt hơn nhiều. Mấy năm lăn lộn ở thành phố chả dư ra được cái gì, mỗi tuổi là thêm. Nhớ năm đó 28 tuổi, bà già từ quê lên khám bệnh tranh thủ thăm thằng con zai mấy bữa, hôm về chở bà ra chỗ bắt xe trời bỗng mưa rầm rầm, mặc áo mưa thế nào cũng không tránh được ướt. Lúc đứng chờ xe quay qua nhìn mẹ tao, tóc đã bạc, lưng hơi khom, đứng run lập cập trong áo mưa vì lạnh. Lúc đó tao khóc thật, nước mắt tuôn như suối nhưng may là mưa nên đéo ai biết không thì ngại vl. Bà bị parkinson lúc đấy cũng gần đến giai đoạn cuối, ở quê một mình nên tao cũng chỉ biết dặn dò hàng xóm "nhờ các cô các bác thỉnh thoảng để ý mẹ giúp cháu với". Hôm đâý trở thành một hình ảnh ám ảnh cuộc đời tao mãi, sự bất lực khi nghĩ về việc mẹ cứ ngày càng xa khỏi tầm tay tao, sự bất lực khi ở cái tuổi 28 tao đéo có cái gì trong tay để nghĩ đến chuyện phụng dưỡng mẹ. Văn tao dốt, cảm ơn chúng mày đã đọc.
Ko ngờ trên xàm lại có những câu chuyện nhân văn như vậy

@Thích Vét Máng @Sài Gòn Petrolimex @namtao6 @votdien @haitu @Xoanquay @Hoàng Tử DiNa @jacky xuat @buoivanbuoi123 @loading99phantram @Olineasdf @dungdamchemnhau @Kod112 @Lee Kuan Yew @Lý Nguyên Hạo @ruataito
 
Top