Krivos
Cái lồn nhăn nheo
Ba tao mất sớm. Bà già vất vả nuôi tao từ nhỏ đến lớn không để thua thiệt gì với bạn bè, nhất là chuyện học hành. Tốt nghiệp đại học ở lại thành phố mang bao nhiêu ước mơ hoài bão, nhưng thực tế thì khắc nghiệt hơn nhiều. Mấy năm lăn lộn ở thành phố chả dư ra được cái gì, mỗi tuổi là thêm. Nhớ năm đó 28 tuổi, bà già từ quê lên khám bệnh tranh thủ thăm thằng con zai mấy bữa, hôm về chở bà ra chỗ bắt xe trời bỗng mưa rầm rầm, mặc áo mưa thế nào cũng không tránh được ướt. Lúc đứng chờ xe quay qua nhìn mẹ tao, tóc đã bạc, lưng hơi khom, đứng run lập cập trong áo mưa vì lạnh. Lúc đó tao khóc thật, nước mắt tuôn như suối nhưng may là mưa nên đéo ai biết không thì ngại vl. Bà bị parkinson lúc đấy cũng gần đến giai đoạn cuối, ở quê một mình nên tao cũng chỉ biết dặn dò hàng xóm "nhờ các cô các bác thỉnh thoảng để ý mẹ giúp cháu với". Hôm đâý trở thành một hình ảnh ám ảnh cuộc đời tao mãi, sự bất lực khi nghĩ về việc mẹ cứ ngày càng xa khỏi tầm tay tao, sự bất lực khi ở cái tuổi 28 tao đéo có cái gì trong tay để nghĩ đến chuyện phụng dưỡng mẹ. Văn tao dốt, cảm ơn chúng mày đã đọc.