"Do đó, này Xá Lợi Phất..."
Tâm Kinh này được coi là linh hồn của Phật giáo, và giáo hội của Phật được gọi là thân xác. Tam bảo là dành cho tâm trí rất bình thường, đang tìm chỗ trú ẩn nào đó, chỗ chống đỡ nào đó, chỗ hỗ trợ nào đó. Những phát biểu của tâm kinh là dành cho những căn cơ cao nhất - những người đã rất gần tới chứng ngộ, chỉ cần thêm một chút xíu nữa...
Tương truyền rằng bài thuyết pháp đầu tiên của Phật, vẫn được gọi là bài Chuyển pháp luân - Dhamma Chakrapravatan Sutra - là bài thuyết pháp đầu tiên của Ngài, gần thành Varanasi's
Trong bài thuyết pháp đó Ngài tuyên bố, "Hãy tới mà quy y Phật; tới mà quy y Pháp; tới mà quy y Tăng."
Ngài nói với mọi người,
"Hãy lại đây và quy y vào ta. Ta đã chứng ngộ!
Hãy lại đây và chia sẻ cùng ta. Ta đã đạt đạo!"
"Hãy lại và theo ta." - Đó là nói cho tâm trí bình thường; dĩ nhiên là vậy. Phật không thể tung ra Tâm Kinh; quần chúng sẽ không thể nào hiểu nổi.
Và rồi sau hai mươi năm huấn luyện đệ tử.
Nay Xá Lợi Phất đã tới rất gần. Bởi vì sự gần gũi đó, Ngài nói:
Do đó, này Xá Lợi phất...
Bây giờ tôi có thể nói điều này cho bạn. Tôi có thể nói cho bạn rằng hãy dựa vào trí huệ bát nhã... Chỉ một điều mà người ta phải dựa vào, và đó là sự tỉnh thức, sự cảnh giác. Chỉ một điều mà người ta phải dựa vào, đó là cội nguồn nội tâm của riêng mình, bản thể mình. Mọi thứ khác , mọi sự nương tựa đều phải bị loại bỏ.
Tôi đang nói với bạn, và tôi chỉ nói cái mà bạn có thể hiểu được. Tâm thức bạn càng cao hơn, tâm thức bạn càng sâu hơn, tôi sẽ nói những điều càng ảo diệu hơn.
Những phát biểu khác nhau này, theo lẽ tự nhiên, sẽ rất mâu thuẫn. Nếu cứ theo logic thông thường, Bạn không thể tìm ra bất kỳ sự nhất quán nào trong các phát biểu của Phật. Đó là lý do tại sao sau ngày Phật chết, Phật giáo đã bị chia thành ba mươi sáu tông phái, các đệ tử đã bị phân chia thành ba mươi sáu tông phái.
Điều gì đã xảy ra?
Bởi vì Ngài đã nói với biết bao nhiêu người khác nhau, với những tâm thức và Hiểu biết khác nhau.
Thế rồi họ đều bắt đầu cãi vã và tranh đấu. Họ nói, "Điều này Phật đã nói cho tôi!"
Bạn cứ thử nghĩ mà xem: Phật nói với năm đệ tử đầu tiên:
"Ta đã chứng ngộ - hãy đến và ta sẽ đưa các ông đến đó"
Nếu năm đệ tử đầu tiên này gặp Xá Lợi Phất và Xá Lợi Phất nói:
"Điều ấy đạt tới qua sự không thành đạt; người tuyên bô rằng mình đã chứng ngộ là sai bởi vì điều đó không thể nào đạt được" .
Thì những đệ tử đầu tiên này sẽ nói gì?
Họ sẽ nói:
"Ông nói gì vậy? Chúng tôi là những đệ tử kỳ cựu nhất, cao niên nhất, và đây là lời đâu tiên mà Phật đã nói cho chúng tôi: "Ta đã chứng ngộ!". Thực ra chúng tôi sẽ chẳng bao giờ theo Ngài nếu Ngài không tuyên bố như vậy. Bởi vì Ngài đã tuyên bố như vậy nên chúng tôi theo. Động cơ của chúng tôi thật rõ ràng: rằng Ngài đã chứng ngộ mà chúng tôi cũng muốn chứng ngộ; đó là lý do tại sao chúng tôi đã theo Ngài. Và Ngài đã nói với chúng tôi: "Ta là chỗ trú ẩn của các ông. Hãy đên mà nương vào ta."
Và ông đang nói gì nhảm nhí vậy?
Nhất định Phật không thể nói như vậy. Có lẽ ông hiểu lầm chăng? Cái gì đó sai lầm, Hay là ông đã bịa ra vậy?"
###
Tâm Kinh này, đã được nói riêng cho một cá nhân. Nó đã được nói cho Xá Lợi Phất. Giống như một bức thư. Xá Lợi Phất không có gì để chứng minh hết, bởi vì thời đó làm gì có máy ghi âm. Ông ấy chỉ có thể nói: "Tôi không hề nói sai sự thật. Phật đã nói với tôi, 'Hãy dựa vào thiền định của ông. Đừng dựa vào bất cứ gì khác.'"
###
Tại đây, Phật nói:
"Không có chỗ nương tựa , Xá Lợi Phất.
Không có cách nào khác, Xá Lợi Phất.
Chẳng có gì hết và không có chỗ nào để đi cả.
Ông đã ở đó rồi."
Tâm Kinh này được coi là linh hồn của Phật giáo, và giáo hội của Phật được gọi là thân xác. Tam bảo là dành cho tâm trí rất bình thường, đang tìm chỗ trú ẩn nào đó, chỗ chống đỡ nào đó, chỗ hỗ trợ nào đó. Những phát biểu của tâm kinh là dành cho những căn cơ cao nhất - những người đã rất gần tới chứng ngộ, chỉ cần thêm một chút xíu nữa...
Tương truyền rằng bài thuyết pháp đầu tiên của Phật, vẫn được gọi là bài Chuyển pháp luân - Dhamma Chakrapravatan Sutra - là bài thuyết pháp đầu tiên của Ngài, gần thành Varanasi's
Trong bài thuyết pháp đó Ngài tuyên bố, "Hãy tới mà quy y Phật; tới mà quy y Pháp; tới mà quy y Tăng."
Ngài nói với mọi người,
"Hãy lại đây và quy y vào ta. Ta đã chứng ngộ!
Hãy lại đây và chia sẻ cùng ta. Ta đã đạt đạo!"
"Hãy lại và theo ta." - Đó là nói cho tâm trí bình thường; dĩ nhiên là vậy. Phật không thể tung ra Tâm Kinh; quần chúng sẽ không thể nào hiểu nổi.
Và rồi sau hai mươi năm huấn luyện đệ tử.
Nay Xá Lợi Phất đã tới rất gần. Bởi vì sự gần gũi đó, Ngài nói:
Do đó, này Xá Lợi phất...
Bây giờ tôi có thể nói điều này cho bạn. Tôi có thể nói cho bạn rằng hãy dựa vào trí huệ bát nhã... Chỉ một điều mà người ta phải dựa vào, và đó là sự tỉnh thức, sự cảnh giác. Chỉ một điều mà người ta phải dựa vào, đó là cội nguồn nội tâm của riêng mình, bản thể mình. Mọi thứ khác , mọi sự nương tựa đều phải bị loại bỏ.
Tôi đang nói với bạn, và tôi chỉ nói cái mà bạn có thể hiểu được. Tâm thức bạn càng cao hơn, tâm thức bạn càng sâu hơn, tôi sẽ nói những điều càng ảo diệu hơn.
Những phát biểu khác nhau này, theo lẽ tự nhiên, sẽ rất mâu thuẫn. Nếu cứ theo logic thông thường, Bạn không thể tìm ra bất kỳ sự nhất quán nào trong các phát biểu của Phật. Đó là lý do tại sao sau ngày Phật chết, Phật giáo đã bị chia thành ba mươi sáu tông phái, các đệ tử đã bị phân chia thành ba mươi sáu tông phái.
Điều gì đã xảy ra?
Bởi vì Ngài đã nói với biết bao nhiêu người khác nhau, với những tâm thức và Hiểu biết khác nhau.
Thế rồi họ đều bắt đầu cãi vã và tranh đấu. Họ nói, "Điều này Phật đã nói cho tôi!"
Bạn cứ thử nghĩ mà xem: Phật nói với năm đệ tử đầu tiên:
"Ta đã chứng ngộ - hãy đến và ta sẽ đưa các ông đến đó"
Nếu năm đệ tử đầu tiên này gặp Xá Lợi Phất và Xá Lợi Phất nói:
"Điều ấy đạt tới qua sự không thành đạt; người tuyên bô rằng mình đã chứng ngộ là sai bởi vì điều đó không thể nào đạt được" .
Thì những đệ tử đầu tiên này sẽ nói gì?
Họ sẽ nói:
"Ông nói gì vậy? Chúng tôi là những đệ tử kỳ cựu nhất, cao niên nhất, và đây là lời đâu tiên mà Phật đã nói cho chúng tôi: "Ta đã chứng ngộ!". Thực ra chúng tôi sẽ chẳng bao giờ theo Ngài nếu Ngài không tuyên bố như vậy. Bởi vì Ngài đã tuyên bố như vậy nên chúng tôi theo. Động cơ của chúng tôi thật rõ ràng: rằng Ngài đã chứng ngộ mà chúng tôi cũng muốn chứng ngộ; đó là lý do tại sao chúng tôi đã theo Ngài. Và Ngài đã nói với chúng tôi: "Ta là chỗ trú ẩn của các ông. Hãy đên mà nương vào ta."
Và ông đang nói gì nhảm nhí vậy?
Nhất định Phật không thể nói như vậy. Có lẽ ông hiểu lầm chăng? Cái gì đó sai lầm, Hay là ông đã bịa ra vậy?"
###
Tâm Kinh này, đã được nói riêng cho một cá nhân. Nó đã được nói cho Xá Lợi Phất. Giống như một bức thư. Xá Lợi Phất không có gì để chứng minh hết, bởi vì thời đó làm gì có máy ghi âm. Ông ấy chỉ có thể nói: "Tôi không hề nói sai sự thật. Phật đã nói với tôi, 'Hãy dựa vào thiền định của ông. Đừng dựa vào bất cứ gì khác.'"
###
Tại đây, Phật nói:
"Không có chỗ nương tựa , Xá Lợi Phất.
Không có cách nào khác, Xá Lợi Phất.
Chẳng có gì hết và không có chỗ nào để đi cả.
Ông đã ở đó rồi."
Sửa lần cuối: