Bỏ bê con ruột để chăm con chồng, tôi bật khóc khi thấy một mẩu giấy

Trên bàn học của con, tôi phát hiện một mẩu giấy gấp vội: “Con nhớ mẹ ngày xưa nhưng giờ mẹ chỉ...".​

Tôi từng nghĩ rằng, chỉ cần sống thật lòng, yêu thương bằng trái tim, mọi khúc mắc trong gia đình chắp vá đều có thể được hàn gắn. Nhưng càng đi qua hôn nhân, tôi càng nhận ra, đôi khi sự thật không đơn giản như thế.

Tôi đến với chồng khi anh đã có một cậu con trai riêng, bé Minh khi đó mới 6 tuổi. Con gái tôi, bé An, 4 tuổi. Hai đứa trẻ, hai hoàn cảnh, hai tính cách khác nhau cùng chung sống dưới một mái nhà. Tôi đứng ở giữa, gồng gánh trách nhiệm vừa làm mẹ, vừa làm cầu nối.

Ngay từ những ngày đầu, tôi đã tự nhủ mình phải thương Minh như con ruột. Tôi sợ cậu bé sẽ thấy hụt hẫng, sợ bị bạn bè nói rằng, mẹ kế không thương con.

Tôi không muốn con riêng của chồng bị ám ảnh bởi hai chữ "con ghẻ". Vậy là trong mọi việc, tôi luôn ưu tiên Minh, từ bữa cơm đến bộ quần áo mới, từ bài tập về nhà cho đến những buổi họp phụ huynh...

Bỏ bê con ruột để chăm con chồng, tôi bật khóc khi thấy một mẩu giấy - 1

Tôi hết lòng yêu thương con chồng nhưng đều bị phủ nhận (Ảnh minh họa: iStock).

Nhiều lần, An kéo tay tôi thì thầm: “Mẹ ơi, mẹ chơi với con đi”. Nhưng lúc đó, Minh lại đang khóc vì bài toán không làm được, thế là tôi gạt An sang một bên.

Tôi cứ nghĩ An sẽ hiểu vì con gái vốn ngoan và nhường nhịn. Tôi đâu ngờ rằng, sự nhường nhịn lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ biến thành khoảng cách. Điều cay đắng là chính lúc tôi nỗ lực hết lòng vì Minh thì chồng tôi và gia đình anh lại liên tục soi mói.

Mỗi khi Minh đạt điểm tốt, tôi hớn hở khen ngợi, lập tức nghe thấy tiếng xì xào: “Thằng bé giỏi vốn là do gen nhà nội, chứ đâu phải công sức của dì”. Tôi đã bỏ bao nhiêu công sức để bù đắp cho Minh, thế mà trong mắt mọi người, tôi vẫn chỉ là người mẹ ích kỷ, chỉ biết thương con đẻ.

Cao trào đến trong một sự việc mà tôi không bao giờ quên. Hôm ấy là sinh nhật của Minh. Tôi đã dành cả tuần chuẩn bị, chọn bánh, mua quà, tự tay làm món mà con thích nhất. Cả nhà quây quần, Minh nhìn tôi, giọng run run: “Con cảm ơn mẹ”.

Từ "mẹ" bật ra trước mặt bao người khiến cả bàn tiệc sững lại. Tôi nghẹn ngào rơi nước mắt, bởi đó là lần đầu tiên Minh gọi tôi là mẹ. Nhưng khoảnh khắc hạnh phúc ấy chỉ kéo dài chốc lát. Tôi nhìn sang, thấy An ngồi thu mình trong góc, mặt lạnh lùng, ánh mắt xa xăm.

Tôi tiến lại gần, muốn ôm con vào lòng nhưng con gạt tay tôi ra: “Mẹ đi với anh Minh đi, con không cần”. Câu nói ấy như nhát dao cắm thẳng vào tim tôi. Con ruột của tôi đẩy tôi ra, khước từ vòng tay của mẹ.

Chồng tôi chỉ thở dài, giọng đầy nghi ngờ: “Anh thấy em vẫn thương con gái mình hơn thôi. Bằng chứng là An hay giận dỗi và bắt nạt Minh”.

Tôi luôn sống trong cảnh bị soi mói, hiểu lầm. Trong khi sự thật lại hoàn toàn ngược lại, tôi đã thương Minh đến mức vô tình bỏ quên cảm xúc của An.

Bi kịch gia đình chắp vá này khiến tôi nhiều đêm không ngủ. Tôi thương Minh vì cậu bé dũng cảm gọi tôi là mẹ.

Tôi đã dốc hết lòng mà vẫn mang tiếng oan trong mắt chồng và gia đình. Tôi không biết nên bước tiếp thế nào? Nếu tiếp tục dành tình cảm cho Minh, tôi sợ An sẽ ngày càng xa cách hơn.

Cái vòng luẩn quẩn ấy cứ siết chặt lấy tôi. Liệu có người mẹ kế nào đủ sức làm trọn vẹn hai vai, vừa yêu con riêng, vừa giữ trọn tình mẫu tử với con đẻ?

Xung quanh tôi chỉ toàn những ánh mắt soi mói và định kiến khắc nghiệt. Điều khiến tôi đau lòng hơn đó là chúng tôi đã cố gắng nhưng chưa thể có con chung. Hai vợ chồng tôi ngày càng xa cách chỉ vì không có mối liên kết nào chung.

Tôi ân hận khi bước vào cuộc hôn nhân rắc rối “con em, con anh”. Bố mẹ đẻ hiểu tôi đang phải sống cảnh khổ sở nên mong tôi và con về nhà ở. Nhưng tôi không đành bỏ Minh mà đi, tôi thực sự có tình cảm gắn bó với con.

Thế rồi một biến cố ập đến. Minh bị ngã xe, gãy tay, tôi lao ra viện chăm nom suốt mấy ngày, bỏ bê công việc và cả An. Đêm hôm ấy, giữa bệnh viện ồn ã, Minh nắm tay tôi, thì thầm: “Con không có mẹ đẻ nhưng có mẹ là đủ rồi”.

Tôi òa khóc, bởi chưa một lần nào trong đời tôi được nghe lời nói từ đáy lòng như thế. Nhưng khi trở về, tôi thấy An đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn. Con bé không nói một lời, chỉ quay lưng bỏ đi.

Trên bàn học, tôi phát hiện một mẩu giấy gấp vội: Con nhớ mẹ ngày xưa nhưng giờ mẹ chỉ thương anh Minh. Nếu mẹ chọn anh Minh, con sẽ không làm phiền nữa”.

Khi tôi đưa tờ giấy ấy cho chồng xem, hy vọng được cảm thông, anh lại sầm mặt, trách tôi: “Em thấy chưa? Con còn nhỏ mà đã ghen ghét, ích kỷ. Là tại em nuông chiều An quá”.

Lời buộc tội ấy như dập tắt chút hy vọng cuối cùng. Tôi nhận ra, dù tôi có dốc lòng thế nào, trong mắt chồng và gia đình anh, tôi vẫn chỉ là người đàn bà ích kỷ, chỉ biết thương con ruột.

Cay đắng thay, con ruột lại quay lưng, còn con riêng thì gọi tôi là mẹ. Tôi bị kẹt giữa hai vòng xoáy tình cảm, không tìm được lối ra.

Ít lâu sau, tôi thu dọn quần áo, định đưa An về nhà ngoại. Minh chạy theo, khóc nức nở: “Mẹ ơi, đừng bỏ con”. Tôi lại không đành lòng nên ở lại.

Tôi thương Minh quá. Tôi không biết phải làm sao để trọn vẹn đây?
 

Có thể bạn quan tâm

Top