Bố mẹ ăn mừng khi tôi ly hôn vợ khuyết tật, 2 tháng sau tôi quỳ xuống xin vợ cũ tái hôn

Dưới áp lực của bố mẹ và bản thân cũng cảm thấy tình cảm đã phai, tôi đề nghị ly hôn. Vợ lúc ấy đã quỳ xuống van xin tôi, nhưng ý tôi đã quyết.​


Tôi và vợ yêu nhau được 5 năm trước khi kết hôn. Ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã bị thu hút bởi cô ấy, vì cô ấy trẻ, xinh đẹp và tràn đầy sức sống. Dù lúc đó điều kiện của tôi cũng không tốt, nhưng tôi vẫn kiên trì theo đuổi, làm đủ mọi cách để cô ấy cảm động. Cuối cùng, sau bao nỗ lực, cô ấy cũng nhận lời và chúng tôi bắt đầu một mối tình bền chặt kéo dài 5 năm.

Trong suốt quãng thời gian ấy, tôi luôn trân trọng cô ấy. Khi bố mẹ tôi thúc giục chuyện kết hôn, chúng tôi bàn bạc và quyết định cưới.

Vì chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố làm việc nên chúng tôi quyết định trước cưới sẽ mua một căn nhà. Lúc ấy, tôi chỉ đóng góp 300 triệu, phần còn lại là do vợ lo. Tôi thật sự biết ơn cô ấy, còn bố mẹ tôi cũng vô cùng hài lòng về nàng dâu này.

Nhưng định mệnh trớ trêu xảy ra ngay trước ngày cưới. Khi chúng tôi đi chụp ảnh cưới, trên đường về, một chiếc ô tô lao thẳng tới. Tôi không kịp phản ứng, nhưng vợ tôi kịp đẩy tôi ra, khiến tôi ngã xuống đất và tránh được tai nạn. Còn cô ấy thì bị xe tông, mất một chân, từ đó chỉ có thể đi lại bằng chân giả.

Khi biết chuyện, bố mẹ tôi phản đối tôi kết hôn, lo sợ cuộc sống sau này sẽ khó khăn. Nhưng tôi nghĩ tới việc cô ấy đã cứu mạng mình, nghĩ tới tình cảm 5 năm và những gì cô ấy đã dành cho tôi, tôi quyết định vẫn cưới cô ấy.

Ngày đó, bất chấp sự phản đối của bố mẹ, tôi vẫn quyết cưới cô ấy bằng được. (Ảnh minh họa)

Ngày đó, bất chấp sự phản đối của bố mẹ, tôi vẫn quyết cưới cô ấy bằng được. (Ảnh minh họa)

Sau khi kết hôn, vì mất một chân, cô ấy phải nghỉ việc. Bởi, dù có thể đi lại bằng chân giả, nhưng không tìm được công việc phù hợp. Hơn nữa, bố mẹ tôi lại sốt ruột muốn có cháu nên tôi thuyết phục vợ không đi làm nữa để ở nhà điều dưỡng cơ thể, chuẩn bị sinh con. Cô ấy đồng ý, nhưng sau nhiều tháng cố gắng mà chúng tôi vẫn không có tin vui.

Thời gian ấy, mối quan hệ giữa vợ và bố mẹ tôi trở nên căng thẳng. Mẹ tôi không vừa mắt cô ấy, thường xuyên than phiền, khiến vợ tôi dần mất tự tin và luôn cảm thấy bất an.

Cô ấy sợ tôi sẽ ly hôn, luôn hỏi tôi có bỏ cô ấy không, và dù tôi luôn khẳng định không, cô ấy vẫn không tin. Mỗi lần tôi tan ca về, cô ấy đều kiểm tra đủ mọi thứ từ túi áo đến mùi hương trên cơ thể tôi, như thể sợ tôi ngoại tình.

Nhưng, có một điểm sáng là vợ tôi chăm chỉ hơn hẳn. Cô ấy chăm sóc bố mẹ tôi rất chu đáo, làm hết việc nhà, ngay cả khi bị la mắng cũng chỉ cười mà không nói gì. Tôi biết cô ấy thay đổi vì sợ mất tôi, và tôi cũng biết cô ấy dù không đi làm vẫn đóng góp rất nhiều cho gia đình, dùng cả tiền bồi thường tai nạn mua xe cho tôi.

Dẫu vậy càng nghĩ, tôi càng thấy bực bội, khó chịu. Bố mẹ tôi cũng không ưa cô ấy nữa, và họ thúc giục tôi ly hôn.

Dưới áp lực đó và bản thân cũng cảm thấy tình cảm đã phai, tôi đề nghị ly hôn. Vợ lúc ấy đã quỳ xuống van xin tôi, nhưng ý tôi đã quyết. Ly hôn xong, cô ấy không đòi hỏi gì, thu dọn đồ đạc và rời đi. Tôi tưởng mình sẽ nhẹ nhõm, thậm chí mẹ tôi còn mừng rỡ vì chuyện này, đưa cả nhà đi nhà hàng ăn để ăn mừng.

Dưới áp lực của bố mẹ và thấy tình cảm đã phai nhạt, tôi đề nghị ly hôn với vợ. (Ảnh minh họa)

Dưới áp lực của bố mẹ và thấy tình cảm đã phai nhạt, tôi đề nghị ly hôn với vợ. (Ảnh minh họa)

Nhưng chỉ 2 tháng sau, tôi vô tình thấy bài viết của vợ cũtrên mạng xã hội, ghi rằng cô ấy đã có thai hơn 3 tháng. Ban đầu tôi không tin, gọi điện hỏi thì cô ấy nói đứa bé là con tôi. Tôi choáng váng, không biết nên vui hay buồn. Tôi đến tìm vợ cũ để xác nhận, và quả thật, cô ấy mang thai.

Tôi đề nghị vợ cũ cho tôi nuôi con sau này, nhưng cô ấy từ chối.

- Em có khả năng nuôi con một mình. Dù em không được như trước nhưng gia đình em thừa đủ điều kiện để chăm sóc đứa nhỏ. Không cần làm phiền đến anh.

Lúc ấy tôi mới thực sự nhận ra, tất cả những gì tôi từng coi là “bất tiện” hay “gánh nặng” của cô ấy, lại không thể làm cô ấy gục ngã.

Mẹ tôi biết chuyện, thúc giục tôi quay lại, nhưng khi gặp mặt, vợ cũ lại lạnh lùng từ chối mặc tôi cầu xin. Trong cơn bối rối và cảm giác tiếc nuối, tôi đã quỳ xuống trước mặt cô ấy, van xin sự tha thứ và cầu hôn lại. Nhưng, cô ấy vẫn kiên quyết không đồng ý.

Bây giờ tôi thật sự đau đầu. Tôi nhận ra mình đã sai khi không trân trọng cô ấy lúc cô ấy cần nhất. Nhìn vợ cũ vẫn mạnh mẽ, kiên cường dù mang thai và sống với khiếm khuyết trên cơ thể, tôi mới hiểu tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng. Tôi không biết làm sao để cô ấy quay lại, nhưng trong lòng chỉ biết một điều, nếu có cơ hội lần nữa, tôi sẽ không bao giờ để mất cô ấy.
 

Có thể bạn quan tâm

Top