ChauTran14012002
Pần cùng đạo tặc
Nhà em hoàn cảnh nó như thế này:
- Lúc nhỏ: ông già làm ăn được nên lo hết bên nội, từ cô út đi học đến ông bác đâm xe vào người ta, cô thứ thì nghèo, xây lại cả nhà nội. Lo đến khi mọi người ổn định cũng là lúc ông già phá sản.
- Lúc em cỡ cấp 1 - 2: Nhà nghèo rớt, em học đến lớp 7 vẫn phải tính tay, đến lớp 8 thì dùng cái FX-220 (bà nội cho tiền mua), đi học toàn nợ học phí; thầy, cô nhắc em cũng chỉ biết gãi đầu.
- Lúc em cấp 3: Ông già làm lại có dư được xíu xíu, nhà đầy đủ hơn, lúc này nhà em đang ở nhà nội (dự định là làm nhà thờ luôn, và ông cũng là người xây lên từ lúc còn là căn nhà lá). Đến cuối năm 12 thì thằng anh họ quậy, bà cô út hùn hạp làm ăn với thằng anh họ xong bị bể nợ theo, đòi về bán nhà nội, ông già cũng đồng ý luôn (tất nhiên là nhà em ra đường, thuê trọ, trong khi nhà bà út vẫn nhà lầu, ô tô).
- Lúc em ở Đại học: Dù em phải tự đi làm lo sinh hoạt phí, đóng tiền học nhưng thi thoảng vẫn nghe ông già cho tiền bà cô thứ, thằng cháu họ hàng xa, ít thì 3-5tr, nhiều thì 10tr. Bà già thấy vậy cũng bơm tiền lo cho cháu bên ngoại. TUYỆT NHIÊN, em vẫn phải đi cày cuốc sml lo cho bản thân.
- Hiện tại: Em đã công việc, thu nhập ổn định, có chút tài sản, lo được gia đình. NHƯNG, việc phụng dưỡng ông, bà em thấy vẫn cấn cấn, đúng lý ra người phụng dưỡng phải là cái đội họ hàng, hang hốc kia mới đúng đạo chứ nhỉ ?
VÀ TRONG SUỐT NHỮNG NĂM THÁNG ĐÓ, NHỮNG NGƯỜI HỌ HÀNG ĐÓ CHỈ SANG KHI CÓ VIỆC CẦN ĐẾN TIỀN, TUYỆT NHIÊN KHÔNG AI TỚI LUI NHỮNG LÚC NHÀ EM CHẬT VẬT NHƯ VẬY.
Em cũng thương ông, bà nhưng giờ mình bung tiền ra lo, em có cảm giác tội lỗi với vợ em (là người mà đi cùng em từ bàn tay trắng dù chả có gì chắc chắn). Tại sao em phải lo cho họ trong khi có miếng thì người đầu tiên họ nghĩ đến là họ hàng ? Nếu lo cho nhà thì em có thành 1 phiên bản thứ 2 của ông, bà già em không ?
Lòng em rối bời, có bác nào trong hoàn cảnh như này vào trải lòng giúp em với ạ.
- Lúc nhỏ: ông già làm ăn được nên lo hết bên nội, từ cô út đi học đến ông bác đâm xe vào người ta, cô thứ thì nghèo, xây lại cả nhà nội. Lo đến khi mọi người ổn định cũng là lúc ông già phá sản.
- Lúc em cỡ cấp 1 - 2: Nhà nghèo rớt, em học đến lớp 7 vẫn phải tính tay, đến lớp 8 thì dùng cái FX-220 (bà nội cho tiền mua), đi học toàn nợ học phí; thầy, cô nhắc em cũng chỉ biết gãi đầu.
- Lúc em cấp 3: Ông già làm lại có dư được xíu xíu, nhà đầy đủ hơn, lúc này nhà em đang ở nhà nội (dự định là làm nhà thờ luôn, và ông cũng là người xây lên từ lúc còn là căn nhà lá). Đến cuối năm 12 thì thằng anh họ quậy, bà cô út hùn hạp làm ăn với thằng anh họ xong bị bể nợ theo, đòi về bán nhà nội, ông già cũng đồng ý luôn (tất nhiên là nhà em ra đường, thuê trọ, trong khi nhà bà út vẫn nhà lầu, ô tô).
- Lúc em ở Đại học: Dù em phải tự đi làm lo sinh hoạt phí, đóng tiền học nhưng thi thoảng vẫn nghe ông già cho tiền bà cô thứ, thằng cháu họ hàng xa, ít thì 3-5tr, nhiều thì 10tr. Bà già thấy vậy cũng bơm tiền lo cho cháu bên ngoại. TUYỆT NHIÊN, em vẫn phải đi cày cuốc sml lo cho bản thân.
- Hiện tại: Em đã công việc, thu nhập ổn định, có chút tài sản, lo được gia đình. NHƯNG, việc phụng dưỡng ông, bà em thấy vẫn cấn cấn, đúng lý ra người phụng dưỡng phải là cái đội họ hàng, hang hốc kia mới đúng đạo chứ nhỉ ?
VÀ TRONG SUỐT NHỮNG NĂM THÁNG ĐÓ, NHỮNG NGƯỜI HỌ HÀNG ĐÓ CHỈ SANG KHI CÓ VIỆC CẦN ĐẾN TIỀN, TUYỆT NHIÊN KHÔNG AI TỚI LUI NHỮNG LÚC NHÀ EM CHẬT VẬT NHƯ VẬY.
Em cũng thương ông, bà nhưng giờ mình bung tiền ra lo, em có cảm giác tội lỗi với vợ em (là người mà đi cùng em từ bàn tay trắng dù chả có gì chắc chắn). Tại sao em phải lo cho họ trong khi có miếng thì người đầu tiên họ nghĩ đến là họ hàng ? Nếu lo cho nhà thì em có thành 1 phiên bản thứ 2 của ông, bà già em không ?
Lòng em rối bời, có bác nào trong hoàn cảnh như này vào trải lòng giúp em với ạ.