Hôm nay, lòng tôi đau đớn. Mạng xã hội và báo chí đã xé toạc, đã giẫm đạp lên một con người, một tài năng, chỉ để thỏa mãn cơn khát "view" man rợ. Tôi muốn nói về Nguyễn Công Trí, về câu chuyện buồn của anh.
Có lẽ, tôi đã quen với việc mạng xã hội là một bãi chiến trường, nơi con người dễ dàng trở thành "anh hùng bàn phím" và cũng dễ dàng trở thành nạn nhân của phán xét. Nhưng chứng kiến những gì đang diễn ra với Nguyễn Công Trí hôm nay thì thật sự chỉ có thể nói: ghê rợn. Truyền thông, và cả đám đông, đã bới móc, đã cày xới từng ngóc ngách đời tư của anh, chỉ để tạo ra những tiêu đề sốc, những dòng trạng thái câu view, bất chấp việc họ đang hủy hoại một con người, một sự nghiệp. Họ muốn đạp thêm một người đã ngã ngựa.
Cuộc đời này, ai mà chẳng có những lúc yếu lòng hay vấp ngã. Chúng ta, những người ngoài cuộc, không thể nào biết được lý do sâu xa đằng sau những yếu đuối ấy. Áp lực, tổn thương, hay có thể là những nỗi buồn riêng – tất cả đều có thể đẩy con người vào lằn ranh mong manh mất kiểm soát, và Công Trí đang trả giá. Sự trả giá đó không chỉ là vấn đề pháp luật, mà còn là sự đổ vỡ của hình ảnh, có lẽ là cả của chính bản thân anh ấy.
Nguyễn Công Trí ngoài đời là một người tử tế chân thành, luôn sống khiêm nhường, cả cuộc đời làm nghề với sự tận tụy và tình yêu tuyệt đối. Anh ấy đã đặt dấu ấn thời trang Việt Nam vào bản đồ thế giới. Nguyễn Công Trí không chỉ là một nhà thiết kế, anh ấy là một biểu tượng, một niềm kiêu hãnh không chỉ riêng lĩnh vực thời trang. Ở giai đoạn đương đại, không có tên tuổi thứ hai có sức ảnh hưởng toàn cầu đến mức như Công Trí. Một lỗi lầm cá nhân, dù lớn đến đâu, cũng không thể xóa nhòa đi cả một hành trình cống hiến, một tài năng đã là niềm tự hào đến từ Việt Nam. Chúng ta không thể vì một phút yếu lòng mà phủ nhận tất cả những giá trị mà anh ấy đã tạo ra, những ảnh hưởng tích cực và những dấu son mà anh ấy đã mang lại cho thời trang Việt Nam. Ngày hôm nay, những người chỉ mới nghe về anh ấy, đọc tên anh ấy trên báo đã hả hê lao vào quy chụp, ném thêm đá vào một người đang ngã dưới hố sâu. Sự tàn nhẫn ấy khiến tôi rùng mình.
Cuộc đời vốn là vô thường. Có những lúc ta ở trên đỉnh vinh quang, có những lúc ta rơi xuống vực thẳm. Không ai biết trước được ngày mai sẽ ra sao, và không ai có thể tự tin nói rằng mình sẽ không bao giờ mắc sai lầm. Thay vì phán xét, thay vì hả hê, hãy thử nghĩ xem, nếu đó là người thân của mình, nếu đó là chính mình - liệu chúng ta có chịu đựng nổi việc bị “phanh thân làm bữa tiệc máu” của đám đông như vậy không?
Tôi sẽ vẫn giữ vững niềm tin sắt đá và sẽ không bao giờ buông tay người bạn của mình: Công Trí không gục ngã. Trong lòng tôi, Công Trí là tượng đài của ý chí và sự kiên cường. Cuộc đời anh chưa bao giờ thiếu những thử thách, và anh luôn im lặng ngẩng cao đầu vượt qua tất cả bằng tài năng, sự nhẫn nại và một tinh thần không khuất phục.
Và tôi tin tưởng tuyệt đối, rằng với những giá trị đã tạo nên một Nguyễn Công Trí kiêu hãnh – một người nghệ sĩ tài hoa, một con người tử tế và giàu trắc ẩn, người lãng mạn chỉ tin vào cái đẹp và thiện lương, biểu tượng của sự cống hiến không ngừng nghỉ – anh ấy sẽ trở lại. Anh ấy sẽ đứng dậy, không chỉ vì bản thân mà còn vì những người đã, đang và sẽ luôn tin tưởng vào tài năng và con người anh.
Bởi, Công Trí không chỉ là một cái tên, đó là một hành trình, một ý chí kiêu hãnh.
Thời gian sẽ trả lời tất cả.