Johnny Lê Nữu Vượng
Già làng
Những chiếc B-52 sẽ tập luyện các tuyến bay thường lệ ngay gần biên giới Nga hoặc Đông Đức trong nhiều tháng để quân Lô Xiên quen với việc nhìn thấy chúng trên radar. Nhưng thỉnh thoảng, các binh sĩ Đặc nhiệm sẽ nhảy dù ban đêm từ máy bay ném bom mang theo một quả bom hạt nhân giả chỉ để xem quân Lô Xiên có thể phát hiện ra chúng trên radar hay không (điều này chưa bao giờ xảy ra). Hình ảnh một người đàn ông rơi từ trên trời xuống không đủ lớn để hiển thị trên màn hình của họ.
"Bomb nguyên tử vác vai" nầy tên là Davy Crockett (M28/M29), một loại vũ khí hạt nhân chiến thuật nhỏ gọn của Mỹ được phát triển trong Chiến tranh Lạnh (sản xuất từ 1956-1963, triển khai từ 1961-1971).
Đây là một trong những vũ khí hạt nhân nhỏ nhất và nhẹ nhất từng được Mỹ sản xuất, được thiết kế để bộ binh (nhóm 3 người) mang theo và bắn từ vai hoặc giá đỡ di động, nhằm chống lại các đợt tấn công tăng thiết giáp của Liên Xô ở châu Âu. Nó không phải là "bom" thông thường mà là một đầu đạn hạt nhân (projectile M388). Sức nổ tương đương 10-20 tấn TNT (0.01-0.02 kiloton), đủ để tạo vùng chết bức xạ rộng khoảng 8 sân bóng đá, nhưng độ chính xác thấp và rủi ro cao cho người bắn (có thể tự nhiễm xạ nếu gió đổi chiều). Davy Crockett được đặt tên theo anh hùng dân gian Mỹ Davy Crockett. Tổng cộng khoảng 2.100 đơn vị được sản xuất, chi phí khoảng 540 triệu USD (theo giá 1996). Nó được triển khai chủ yếu ở Tây Đức và Hàn Quốc, nhưng bị rút dần do lo ngại an toàn và chính sách của Tổng thống Kennedy.
Hệ thống Davy Crockett bao gồm ba phần chính: đạn đạo hạt nhân, súng phóng, và phương tiện mang theo. Dưới đây là mô tả chi tiết:
Đạn đạo hạt nhân M388 (nuclear projectile):
- Đây là "quả bom" chính, hình trụ dài (gọi là "quả dưa hấu nguyên tử" vì hình dạng oblong).
- Kích thước: Đường kính 155 mm (6.1 inch), chiều dài khoảng 76 cm (2 ft 6 inch), hình dạng khí động học để bay xa.
- Vỏ ngoài: Làm từ fiberglass (sợi thủy tinh) phủ lớp sơn dẫn điện (conductive lacquer) để che chắn điện từ, bảo vệ khỏi nhiễu điện từ và giúp ổn định khi bay.
- Bộ phận cảm biến môi trường (environmental sensing device): Có thể thay đổi giữa các phiên bản để phát hiện độ cao, áp suất không khí, đảm bảo nổ ở độ cao tối ưu (khoảng 20-50 feet trên mặt đất để tối đa hóa sóng xung kích và bức xạ).
- Hệ thống an toàn: Bao gồm cơ chế khóa một điểm (one-point safety) để tránh nổ ngẫu nhiên nếu tai nạn xảy ra (nổ chỉ tương đương <4 pound TNT). Có bộ đếm giờ hoặc kích hoạt thủ công.