Ko hiểu sao h t tự nhiên ko còn muốn ghét ai nữa. Cũng ko muốn gây nhiều sự chú ý nữa. Mình có thể thay đổi bản thân, chứ đâu thể thay đổi ng khác. Chính trị chính e cũng thế. Khi mình sa cơ lỡ vận đâu ai quan tâm, ngó ngàng mình. Vậy khi thành đạt thịnh vượng rồi, hà cớ j cần phải thu hút ánh nhìn của mọi người? Nó có giả tạo ko? Con ng luôn có xu hướng bị hút về nơi có ánh sáng, sức nhiệt, có giá trị để trao đổi, và họ sẽ lập tức rời bỏ nếu ko còn j buộc họ phải quay đầu quan tâm. Mình ghét ai đó cũng chỉ thể hiện sự bất lực rằng mình ko kiểm soát đc họ, ko có đc thứ như thứ của họ, ko bằng họ, từ đó ghét chính mình. Con ng sinh ra để dc sống hạnh phúc, làm vậy chỉ khiến ta buồn bực đau khổ. Thôi thì họ hơn mình thì hơn vậy, ko ai để ý tới mình cũng dc thôi, người khác tỏa sáng lấn át hết mình thì hãy để họ tỏa sáng. Suy cho cùng cuộc đời là sự cô độc, rồi ta vẫn chỉ còn lại chính mình. Cảm thấy thật trống rỗng. Có lẽ t cũng muốn sớm có ngày đc ở ẩn, ko muốn thể hiện, tranh đấu nữa