Trong những ngày vừa qua, nhân dân cả nước lại được hòa mình trong cảnh tượng đớn đau: ngập nước từ phố đến ngõ. Người người, nhà nhà, chẳng cần phải mua vé công viên nước, vẫn có thể trải nghiệm cảm giác “bơi giữa lòng đô thị”, vừa lãng mạn vừa đậm bản sắc.
Những con đường bỗng hóa thành kênh rạch, xe máy xe hơi trở thành cano, tàu ngầm bất đắc dĩ. Trẻ con thì tha hồ nghịch sóng như đi biển. Đây chính là đặc quyền mà chỉ công dân nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam mới có, còn cái loại phản động bất mãn như thằng Trương Quốc Huy thì cả đời cũng đéo bao giờ được tận hưởng.
Trong khi chúng ta hạnh phúc lội nước, hít hà mùi bùn non quê hương, thì nó chỉ biết ngồi gõ phím, tru tréo cách nửa bán cầu. Cũng dễ hiểu thôi – sống tha phương, chả giò còn không có mà ăn, 100k cũng không có mà lãnh thì làm gì được hòa mình cùng nhân dân, cùng dòng chảy, cùng từng cơn lũ?
Đấy mới gọi là độc lập – tự do – hạnh phúc, hòa nhập trọn vẹn từ trên bờ xuống tận… cống rãnh. Một đặc sản mà chỉ ai gắn bó với đất nước này mới thấy hết cái thi vị, cái tình, cái chất Việt Nam.
Trong những ngày vừa qua, nhân dân cả nước lại được hòa mình trong cảnh tượng đớn đau: ngập nước từ phố đến ngõ. Người người, nhà nhà, chẳng cần phải mua vé công viên nước, vẫn có thể trải nghiệm cảm giác “bơi giữa lòng đô thị”, vừa lãng mạn vừa đậm bản sắc.
Những con đường bỗng hóa thành kênh rạch, xe máy xe hơi trở thành cano, tàu ngầm bất đắc dĩ. Trẻ con thì tha hồ nghịch sóng như đi biển. Đây chính là đặc quyền mà chỉ công dân nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam mới có, còn cái loại phản động bất mãn như thằng Trương Quốc Huy thì cả đời cũng đéo bao giờ được tận hưởng.
Trong khi chúng ta hạnh phúc lội nước, hít hà mùi bùn non quê hương, thì nó chỉ biết ngồi gõ phím, tru tréo cách nửa bán cầu. Cũng dễ hiểu thôi – sống tha phương, chả giò còn không có mà ăn, 100k cũng không có mà lãnh thì làm gì được hòa mình cùng nhân dân, cùng dòng chảy, cùng từng cơn lũ?
Đấy mới gọi là độc lập – tự do – hạnh phúc, hòa nhập trọn vẹn từ trên bờ xuống tận… cống rãnh. Một đặc sản mà chỉ ai gắn bó với đất nước này mới thấy hết cái thi vị, cái tình, cái chất Việt Nam.
Trong những ngày vừa qua, nhân dân cả nước lại được hòa mình trong cảnh tượng đớn đau: ngập nước từ phố đến ngõ. Người người, nhà nhà, chẳng cần phải mua vé công viên nước, vẫn có thể trải nghiệm cảm giác “bơi giữa lòng đô thị”, vừa lãng mạn vừa đậm bản sắc.
Những con đường bỗng hóa thành kênh rạch, xe máy xe hơi trở thành cano, tàu ngầm bất đắc dĩ. Trẻ con thì tha hồ nghịch sóng như đi biển. Đây chính là đặc quyền mà chỉ công dân nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam mới có, còn cái loại phản động bất mãn như thằng Trương Quốc Huy thì cả đời cũng đéo bao giờ được tận hưởng.
Trong khi chúng ta hạnh phúc lội nước, hít hà mùi bùn non quê hương, thì nó chỉ biết ngồi gõ phím, tru tréo cách nửa bán cầu. Cũng dễ hiểu thôi – sống tha phương, chả giò còn không có mà ăn, 100k cũng không có mà lãnh thì làm gì được hòa mình cùng nhân dân, cùng dòng chảy, cùng từng cơn lũ?
Đấy mới gọi là độc lập – tự do – hạnh phúc, hòa nhập trọn vẹn từ trên bờ xuống tận… cống rãnh. Một đặc sản mà chỉ ai gắn bó với đất nước này mới thấy hết cái thi vị, cái tình, cái chất Việt Nam.
Người dân sinh sống và đi lại hàng ngày trên con đường Ngô Quyền (phường Hà Đông, Hà Nội_ đang phải sống chung với cảnh bụi mù mịt những ngày nắng, và lầy lội ngày mưa.
Xung quanh một hành vi bạo lực học đường được đưa ra ánh sáng, rất nhiều quan điểm được đưa ra. Tuy nhiên, một trong những điều khiến người ta day dứt nhất lại chính là sự im lặng của gần 50 học sinh trong lớp chứng kiến sự việc. Sự im lặng ấy là hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta.
Trong những ngày vừa qua, nhân dân cả nước lại được hòa mình trong cảnh tượng đớn đau: ngập nước từ phố đến ngõ. Người người, nhà nhà, chẳng cần phải mua vé công viên nước, vẫn có thể trải nghiệm cảm giác “bơi giữa lòng đô thị”, vừa lãng mạn vừa đậm bản sắc.
Những con đường bỗng hóa thành kênh rạch, xe máy xe hơi trở thành cano, tàu ngầm bất đắc dĩ. Trẻ con thì tha hồ nghịch sóng như đi biển. Đây chính là đặc quyền mà chỉ công dân nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam mới có, còn cái loại phản động bất mãn như thằng Trương Quốc Huy thì cả đời cũng đéo bao giờ được tận hưởng.
Trong khi chúng ta hạnh phúc lội nước, hít hà mùi bùn non quê hương, thì nó chỉ biết ngồi gõ phím, tru tréo cách nửa bán cầu. Cũng dễ hiểu thôi – sống tha phương, chả giò còn không có mà ăn, 100k cũng không có mà lãnh thì làm gì được hòa mình cùng nhân dân, cùng dòng chảy, cùng từng cơn lũ?
Đấy mới gọi là độc lập – tự do – hạnh phúc, hòa nhập trọn vẹn từ trên bờ xuống tận… cống rãnh. Một đặc sản mà chỉ ai gắn bó với đất nước này mới thấy hết cái thi vị, cái tình, cái chất Việt Nam.