Bỗng nhớ thầy cô giáo

Damlolol

Địt Bùng Đạo Tổ
Vatican-City
Hồi xưa tao đi học cũng tầm thường, có lúc cũng rất ngáo Lồn nên cũng có sợ thầy cô. Nhưng giờ lớn lên tao thấy những cái đánh của họ dành cho tao rất là giá trị, tao nhớ hêt tất cả kỷ niệm bị phạt kể từ năm lớp 1.
Hồi đó tính cách tao như kiểu khuc đầu thì bướng, khúc cuối thì ngoan. Tao là người thích kết quả chứ ko thích quá trình. Cho nên thầy cô khúc đầu toàn ấn tượng là tao lười, không năng nổ, không tiếp thu nên ko dám thể hiện, hài ở chỗ là có vài năm tao bị xếp vào ds học sinh yếu kém cần bồi dưỡng và phải bị học thêm, dù năm trước tao là hs giỏi, tao thì vui mừng vì có thêm cái cớ để rời khỏi nhà mà đi chơi, cuối kỳ năm đó thì vẫn lụm giấy khen để ko thua bạn bè, nói chung như một vòng lẫn quẩn từ bị chê xong rồi phút cuối bùng nổ vậy.
Chỉ có môn âm nhạc và thể dục là hai môn tao luôn thể hiện tốt. Thể dục thì tao đá cầu, bóng chuyền giỏi nhưng tao ko đăng ký đi thi mà dạy cho mấy người khác xong họ đi thi đoạt giải luôn, còn âm nhạc thì thầy âm nhạc rất tin tưởng tao, cứ bài nào ổng thấy cả lớp ko ai tự tin hát dc là ổng kêu t hát làm mẫu, lần nào cũng dc vỗ tay rất là sướng.

Hôm bữa tao có gặp lại thầy lớp 2 trong siêu thị, tuy là thầy đó chỉ dạy được có 2 tháng thì đổi thầy mới nhưng tao vẫn tôn trọng thầy , tao cố tình đi tới chỗ thầy rồi chào , thầy ko nhận ra tao nhưng vui vẻ. Giờ gặp bất cứ người nào từng là thầy cô thì tao vẫn sẽ dành cho họ sự kính trọng lớn nhất
 
t m l nhìn thấy giống Hà Nội à ồ Cần Thơ đấy
thế hệ xamer già như m và t mới tôn trọng thầy cô, tụi gen z gen alpha bây giờ toàn lũ mất dậy, coi thầy cô như con ở, phụ huynh thì bênh con chằm chặp, chục năm nữa thôi là trình độ hs vn ngu ngang học sinh mĩ
 
Đời t đi học thầy chủ nhiệm bà thì nghỉ ngang đi Mỹ đến chào từ biệt học sinh thì đéo nói gì.

Năm lớp 8 học bà cô t quý bả lắm, dạy đến nửa kì đi Mỹ đoàn tụ gia đình đéo chia tay lớp. Năm 11 thì bà Hoá chủ nhiệm đến cuối năm học chưa tổng kết thì đi đéo nói một câu.

Đời phũ lắm.
 
Đời t đi học thầy chủ nhiệm bà thì nghỉ ngang đi Mỹ đến chào từ biệt học sinh thì đéo nói gì.

Năm lớp 8 học bà cô t quý bả lắm, dạy đến nửa kì đi Mỹ đoàn tụ gia đình đéo chia tay lớp. Năm 11 thì bà Hoá chủ nhiệm đến cuối năm học chưa tổng kết thì đi đéo nói một câu.

Đời phũ lắm.
Ơ, đó là phũ à. Có khi bả chờ m qua Mỹ đó kkkk
 
Đời t đi học thầy chủ nhiệm bà thì nghỉ ngang đi Mỹ đến chào từ biệt học sinh thì đéo nói gì.

Năm lớp 8 học bà cô t quý bả lắm, dạy đến nửa kì đi Mỹ đoàn tụ gia đình đéo chia tay lớp. Năm 11 thì bà Hoá chủ nhiệm đến cuối năm học chưa tổng kết thì đi đéo nói một câu.

Đời phũ lắm.
ngta buồn, k nỡ chia tay thôi

Tôn sư trọng đạo đéo bao giờ sai, sau này lớn rồi tự học, sai lầm tự sửa. Chả còn ai thèm bỏ công chỉ dạy chúng m thêm lần nào nữa đâu
 
T củng nhớ cô giáo t nữa, dù cô hơn t có 1 tuổi :too_sad:, tính cô hơi dẩm Lồn nhưng giọng cô ngọt như chè :vozvn (18):, t là thằng già nhất lớp sau cô nên mặc định là đại bàng của lớp
 
Hồi xưa tao đi học cũng tầm thường, có lúc cũng rất ngáo lồn nên cũng có sợ thầy cô. Nhưng giờ lớn lên tao thấy những cái đánh của họ dành cho tao rất là giá trị, tao nhớ hêt tất cả kỷ niệm bị phạt kể từ năm lớp 1.
Hồi đó tính cách tao như kiểu khuc đầu thì bướng, khúc cuối thì ngoan. Tao là người thích kết quả chứ ko thích quá trình. Cho nên thầy cô khúc đầu toàn ấn tượng là tao lười, không năng nổ, không tiếp thu nên ko dám thể hiện, hài ở chỗ là có vài năm tao bị xếp vào ds học sinh yếu kém cần bồi dưỡng và phải bị học thêm, dù năm trước tao là hs giỏi, tao thì vui mừng vì có thêm cái cớ để rời khỏi nhà mà đi chơi, cuối kỳ năm đó thì vẫn lụm giấy khen để ko thua bạn bè, nói chung như một vòng lẫn quẩn từ bị chê xong rồi phút cuối bùng nổ vậy.
Chỉ có môn âm nhạc và thể dục là hai môn tao luôn thể hiện tốt. Thể dục thì tao đá cầu, bóng chuyền giỏi nhưng tao ko đăng ký đi thi mà dạy cho mấy người khác xong họ đi thi đoạt giải luôn, còn âm nhạc thì thầy âm nhạc rất tin tưởng tao, cứ bài nào ổng thấy cả lớp ko ai tự tin hát dc là ổng kêu t hát làm mẫu, lần nào cũng dc vỗ tay rất là sướng.

Hôm bữa tao có gặp lại thầy lớp 2 trong siêu thị, tuy là thầy đó chỉ dạy được có 2 tháng thì đổi thầy mới nhưng tao vẫn tôn trọng thầy , tao cố tình đi tới chỗ thầy rồi chào , thầy ko nhận ra tao nhưng vui vẻ. Giờ gặp bất cứ người nào từng là thầy cô thì tao vẫn sẽ dành cho họ sự kính trọng lớn nhất
Sục chưa, tao dc họ miễn phí toàn cây phấn vàng...
 
và mày được một người bê đê dạy cho nên người
nên hay k người thì t cũng chưa rõ , vì tuỳ theo đối tượng mà t có cách nch khác nhau
láu cá lưu manh t sẽ nch theo láu cá lưu manh
còn đàng hoàng thì t nch đàng hoàng
xưa ổng còn doạ nạt nếu em nào k vào đoàn thì sau này khó tìm đc việc =)). nhưng ổng sẽ là 1 phần kỉ niệm thời c3 của t
 
Hồi xưa tao đi học cũng tầm thường, có lúc cũng rất ngáo lồn nên cũng có sợ thầy cô. Nhưng giờ lớn lên tao thấy những cái đánh của họ dành cho tao rất là giá trị, tao nhớ hêt tất cả kỷ niệm bị phạt kể từ năm lớp 1.
Hồi đó tính cách tao như kiểu khuc đầu thì bướng, khúc cuối thì ngoan. Tao là người thích kết quả chứ ko thích quá trình. Cho nên thầy cô khúc đầu toàn ấn tượng là tao lười, không năng nổ, không tiếp thu nên ko dám thể hiện, hài ở chỗ là có vài năm tao bị xếp vào ds học sinh yếu kém cần bồi dưỡng và phải bị học thêm, dù năm trước tao là hs giỏi, tao thì vui mừng vì có thêm cái cớ để rời khỏi nhà mà đi chơi, cuối kỳ năm đó thì vẫn lụm giấy khen để ko thua bạn bè, nói chung như một vòng lẫn quẩn từ bị chê xong rồi phút cuối bùng nổ vậy.
Chỉ có môn âm nhạc và thể dục là hai môn tao luôn thể hiện tốt. Thể dục thì tao đá cầu, bóng chuyền giỏi nhưng tao ko đăng ký đi thi mà dạy cho mấy người khác xong họ đi thi đoạt giải luôn, còn âm nhạc thì thầy âm nhạc rất tin tưởng tao, cứ bài nào ổng thấy cả lớp ko ai tự tin hát dc là ổng kêu t hát làm mẫu, lần nào cũng dc vỗ tay rất là sướng.

Hôm bữa tao có gặp lại thầy lớp 2 trong siêu thị, tuy là thầy đó chỉ dạy được có 2 tháng thì đổi thầy mới nhưng tao vẫn tôn trọng thầy , tao cố tình đi tới chỗ thầy rồi chào , thầy ko nhận ra tao nhưng vui vẻ. Giờ gặp bất cứ người nào từng là thầy cô thì tao vẫn sẽ dành cho họ sự kính trọng lớn nhất
Giờ là thời học trò của học trò của học trò 4 đời thằng Mỗ làm thầy nhiều không kể hết, nói ra đau lòng.
20/11, tao nhớ Ông Thầy đánh roi vào mông tụi tao những lúc sinh hoạt lớp, đứa nào cũng nhớ.
Tao nhớ con cô giáo già, mở mồm là tiền, tiền, tiền, dạy văn cũng đi phụ đạo, dạy văn làm điều xấu xa đê tiện mà mở mồm là làm nghề cao quý! Con mẹ cô, vô lại
 
Top