🇻🇳 Tâm thư gửi người Việt Nam trong tương lai
– Về một thời chúng ta từng bị một tập đoàn vô hình thao túng –
---
Gửi người anh em Việt Nam ở thì tương lai,
Nếu bạn đọc được lá thư này, thì có lẽ bạn đang sống trong một đất nước đã thay đổi. Có thể là tốt hơn. Cũng có thể là… đã trở thành điều mà chúng tôi từng sợ hãi.
Chúng tôi là những người sống trong những năm 2020–2030. Chúng tôi đã chứng kiến một thời đại mà sự thật bị bóp méo, niềm tin bị mua bán, và quyền lực nằm trong tay kẻ có tiền – thay vì người có đạo đức.
Chúng tôi từng sống trong một đất nước nơi mà:
Một tập đoàn vô hình, mang danh phát triển đất nước, đã từng bước thao túng truyền thông, chính sách, và tư duy của cả một thế hệ.
Những chiếc xe điện không chỉ chiếm vỉa hè, mà còn chiếm luôn quyền lựa chọn của người dân.
Những bài báo không còn phản ánh thực tế, mà trở thành công cụ tuyên truyền, nơi người dân bị coi là kẻ thiếu tư duy chỉ vì dám đặt câu hỏi.
Những người cất tiếng nói phản biện thì bị dập tắt, bị chụp mũ, bị gạt sang bên như một cơn gió lạ giữa sa mạc khô cằn.
Chúng tôi đã từng tự hỏi:
Và câu trả lời luôn là: im lặng.
---
Nhưng không phải ai cũng im lặng. Đã từng có người dám nói. Dám hỏi. Dám viết. Dám chịu đựng những hệ quả chỉ vì không chịu làm câm.
Chúng tôi viết lá thư này không để than vãn, mà để lại dấu vết.
Một vết xước nhỏ trên mặt kim loại lạnh lùng của thời đại này. Để nếu một ngày nào đó, bạn – người sống sau – phát hiện ra rằng mình đang sống trong một xã hội nơi mọi thứ đều… đúng một cách đáng ngờ, bạn sẽ hiểu:
---
Nếu xã hội bạn đang sống là tự do – hãy giữ lấy nó bằng mọi giá.
Nếu xã hội bạn đang sống là một bản sao tinh vi hơn của sự thao túng mà chúng tôi từng đối mặt – hãy đừng sợ nói ra, bởi sự thật không cần đông, chỉ cần kiên định.
Hẹn gặp bạn – trong một đất nước thật sự thuộc về nhân dân.
Ký tên,
Một người Việt đã từng sống giữa kỷ nguyên im lặng
– Về một thời chúng ta từng bị một tập đoàn vô hình thao túng –
---
Gửi người anh em Việt Nam ở thì tương lai,
Nếu bạn đọc được lá thư này, thì có lẽ bạn đang sống trong một đất nước đã thay đổi. Có thể là tốt hơn. Cũng có thể là… đã trở thành điều mà chúng tôi từng sợ hãi.
Chúng tôi là những người sống trong những năm 2020–2030. Chúng tôi đã chứng kiến một thời đại mà sự thật bị bóp méo, niềm tin bị mua bán, và quyền lực nằm trong tay kẻ có tiền – thay vì người có đạo đức.
Chúng tôi từng sống trong một đất nước nơi mà:
Một tập đoàn vô hình, mang danh phát triển đất nước, đã từng bước thao túng truyền thông, chính sách, và tư duy của cả một thế hệ.
Những chiếc xe điện không chỉ chiếm vỉa hè, mà còn chiếm luôn quyền lựa chọn của người dân.
Những bài báo không còn phản ánh thực tế, mà trở thành công cụ tuyên truyền, nơi người dân bị coi là kẻ thiếu tư duy chỉ vì dám đặt câu hỏi.
Những người cất tiếng nói phản biện thì bị dập tắt, bị chụp mũ, bị gạt sang bên như một cơn gió lạ giữa sa mạc khô cằn.
Chúng tôi đã từng tự hỏi:
“Vì sao đất nước này lại có thể đem tương lai của cả một dân tộc để đặt cược cho sự sống còn của một tập đoàn?”
Và câu trả lời luôn là: im lặng.
---
Nhưng không phải ai cũng im lặng. Đã từng có người dám nói. Dám hỏi. Dám viết. Dám chịu đựng những hệ quả chỉ vì không chịu làm câm.
Chúng tôi viết lá thư này không để than vãn, mà để lại dấu vết.
Một vết xước nhỏ trên mặt kim loại lạnh lùng của thời đại này. Để nếu một ngày nào đó, bạn – người sống sau – phát hiện ra rằng mình đang sống trong một xã hội nơi mọi thứ đều… đúng một cách đáng ngờ, bạn sẽ hiểu:
Chúng tôi – những người đi trước – cũng đã từng cảm thấy vậy. Và chúng tôi không hề cam chịu.Bạn không điên.
---
Nếu xã hội bạn đang sống là tự do – hãy giữ lấy nó bằng mọi giá.
Nếu xã hội bạn đang sống là một bản sao tinh vi hơn của sự thao túng mà chúng tôi từng đối mặt – hãy đừng sợ nói ra, bởi sự thật không cần đông, chỉ cần kiên định.
Chỉ mong những gì chúng tôi viết hôm nay sẽ trở thành di sản trí tuệ, cho những người chưa bị thuần hóa bằng tiện nghi, khẩu hiệu và lãi suất 0%.Chúng tôi không cần được nhớ tên.
Hẹn gặp bạn – trong một đất nước thật sự thuộc về nhân dân.
Ký tên,
Một người Việt đã từng sống giữa kỷ nguyên im lặng